Chuyện Tình Song Sinh

Chương 41: Thấy Hết Rồi?




Vừa thấy Tinh Khang chạy đến, Linh An đã lao xuống ôm cậu bất ngờ.

_ Sao Tinh Khang không nói trước gì hết vậy?

_ Xin lỗi... - Cậu đứng bất động. - Người tôi ướt lắm, cậu đừng...

_ Không buông! - Linh An nấc thành tiếng. - Hức... Lỡ cậu lại chạy mất thì sao?

Tinh Khang thấy có lỗi vì để cô lo lắng, nhưng khi thấy Linh Nhi gặp nguy hiểm cậu không nghĩ ngợi gì mà nhảy nhanh xuống biển. Chỉ sợ nếu không đến kịp mà để mất Linh Nhi, Tinh Khang chắc chắn sẽ ân hận suốt đời.

_ Xin lỗi... - Cậu lau nước mắt của cô. - Tôi về rồi mà, đừng có khóc.

Linh An ngẩng đầu nhìn chàng trai đang dỗ mình. Cô nhìn sơ gương mặt còn ướt, đến khi lướt mắt xuống môi mới nhận thấy gì đó.

_ Vết đỏ này...

Linh An lau vết đỏ trên môi Tinh Khang. Chàng trai lúng túng, vội chùi tay cô, xoay người lau môi điên cuồng.

_ Cái này... Không có gì đâu!

"Mình hôn nhiều đến vậy sao?"

...

Linh Nhi và Tuyết Kì vừa về phòng. Chưa kịp thở phào đã nghe tiếng la của Tuyết Kì, cô nhanh chân chạy đến kéo rèm cửa.

_ Linh Nhi! Đầm của cậu!

_ Đầm mình làm... Aaa!

Linh Nhi ôm người ngồi xuống.

_ Sao... Sao lại bị tụt thế này chứ?

Chiếc đầm vốn kín đáo và vừa vặn lại bị tụt xuống dưới ngực, hở ra lộ cơ thể phía trên trắng nõn, cô xấu hổ ôm lấy bản thân.

Cô nghĩ do có người giẫm vào đuôi áo, sau đó lại phải vùng vẫy dưới nước nên đầm đã từ từ tụt xuống.

Linh Nhi tựa lưng vào bồn tắm, ngụp mặt xuống nước để làm mát đi cái đầu nóng bừng của mình.

"Cậu ta... Chẳng lẽ đã thấy rồi sao?" - Linh Nhi xấu hổ ôm người, cô chẳng muốn tin đây là sự thật chút nào.

Gương mặt Tinh Khang cứ mãi hiện lên trong đầu, Linh Nhi không tài nào quên được nụ hôn lúc nãy.

"Làm sao đây... Đừng nghĩ về cậu ta nữa mà!" - Cô nhắm mắt trấn an bản thân. - "Cậu ta bảo chỉ là hô hấp nhân tạo thôi!"

Linh Nhi co người, gương mặt xinh đẹp đã đỏ ửng lên khi nhớ đến chàng trai. Cô chạm nhẹ vào môi, chợt nhận ra vết son đã phai đi rất nhiều.

Tuyết Kì thay đồ và chuẩn bị chỗ ngủ cho cả hai, cô nằm dài lên nệm suy nghĩ về những việc xảy ra vừa nãy.

"Lúc nãy may là có Tinh Khang, nếu không thì..."

Tuyết Kì trở mình không dám nghĩ đến những gì xảy ra tiếp theo. Rơi vào tầm nhìn của cô là một vật nổi bật ở trên bàn. Tuyết Kì ngồi dậy, đi đến chiếc hộp nhạc hình tròn màu lam.

_ Đây là... - Cô ngồi xuống ghế, nhìn chằm chằm vào hộp nhạc. - Của Linh Nhi mà.

Chiếc hộp nhạc làm bằng kim loại, bên ngoài là các đường viền màu vàng uốn lượn thành vòng. Tuyết Kì săm soi, hộp nhạc không hề dính bụi mà lại còn sáng bóng.

Linh Nhi vừa tắm xong và đi ra ngoài, thấy Tuyết Kì đang ngồi nhìn vào hộp nhạc của mình, cô khẽ cười đến gần.

_ Đó là bùa hộ mệnh của mình đó.

_ Bùa hộ mệnh?

_ Ừm, từ một người rất quan trọng. - Linh Nhi cầm hộp nhạc trên tay. - Tuyết Kì có muốn nghe không?

Tuyết Kì gật đầu. Linh Nhi cởi sợi dây chuyền trên cổ rồi đút chìa khóa vào.

_ Hóa ra dây chuyền của cậu là chìa khóa để mở hộp nhạc sao?

_ Phải!

Linh Nhi tươi cười rồi vặn chìa khóa. Hộp nhạc mở ra, bên trong là một đứa trẻ đang được mẹ dắt tay rời khỏi một ngôi nhà.

Âm thanh du dương từ hộp nhạc phát ra. Tuyết Kì khoanh tay nằm lên bàn, thật lạ, dù đây là lần đầu tiên cô được nghe bài nhạc này nhưng lại cảm thấy thật nhớ nhung và hoài niệm.



_ Bài này có lời hát không?

Không nghe tiếng trả lời, Tuyết Kì ngẩng đầu thì thấy khóe mắt Linh Nhi đang đọng nước. Cô có mỉm cười nhưng gương mặt lại mang nét đượm buồn. Tuyết Kì nhận ra, Linh Nhi trông rất tiếc nuối khi nhìn vào hộp nhạc này.

Tinh Khang về khách sạn cùng Linh An, nhanh chân đi về phòng của mình rồi chạy vào nhà tắm. Cậu nhìn vào gương, thấy gương mặt đỏ lên như gất khi nhớ về sự kiện lúc nãy.

Tinh Khang vội che miệng để giấu đi sự bối rối trong đầu lúc này.

_ Lỡ thấy rồi...

Đột nhiên Tinh Khang lại thấy vui mừng khi người đến cứu Linh Nhi là mình. Nếu để Cố Phong Thành cứu thì cậu có khi sẽ móc mắt anh ta ra ngay.

_ Linh Nhi...

Tinh Khang thầm gọi tên cô gái đang làm cậu thương nhớ. Khẽ chạm ngón tay lên môi, cậu mỉm cười.

_ Đã hôn rồi...

...

Hàn Vũ đang đi loanh quanh trong một khu phố xa lạ. Vốn dĩ giờ này cậu phải nằm sung sướng trên giường nhưng lại phải ngồi dậy và tìm cho được địa chỉ đang ghi trên giấy.

_ Khu này toàn biệt thự, đi qua một căn cũng tốn thời gian!

Hàn Vũ thở hắt ra vì sự phiền phức mà một cô gái đã mang lại cho mình. Mãi một lúc sau cậu mới tìm được căn nhà to lớn.

Cậu bấm chuông và một người đàn ông lớn tuổi bước ra.

_ Cháu chào ông. - Cậu đưa cho người đàn ông vài tờ tiền. - Cháu đến để trả tiền lại cho chủ nhà.

_ Cậu trả cho ai?

Hàn Vũ đưa một tờ giấy có ghi địa chỉ và số điện thoại. Người quản gia đọc sơ thì mở to mắt.

_ Đây là số điện thoại và nét chữ của đại tiểu thư Hồng Hương mà! - Người quản gia cúi đầu. - Xin lỗi, cậu là bạn của tiểu thư sao?

Hàn Vũ lắc đầu, làm bạn với con gái sao? Cậu không làm được. Cơ mà...

"Tuyết Kì là ngoại lệ... không những vậy mình còn muốn hơn cả bạn bè." - Hàn Vũ cười thầm nghĩ đến cô gái mà cậu thích.

Cậu tạm biệt rồi quay về, nhưng người đàn ông đã gọi lớn và chạy đến, trên tay là chiếc điện thoại đang có cuộc gọi.

_ Alo?

[Anh đến tìm em sao?]

Bên kia là giọng nói của một cô gái nhỏ tuổi với chất giọng vui vẻ.

_ Không, đến trả tiền nước lần trước cô đưa dư.

Hồng Hương bật cười.

[Sao anh lại trả, anh Hàn Vũ cứ giữ lấy là được mà!]

Hàn Vũ nổi da gà, con gái nhà giàu tiêu xài phung phí đến vậy sao?

_ Thôi cảm ơn, tôi không có thiếu tiền.

[Ấy, anh đừng hiểu lầm, em không có ý đó đâu mà!] - Giọng Hồng Hương nghe có vẻ khẩn trương.

Hàn Vũ muốn đi về ngay nên trả lại điện thoại cho quản gia, nhưng ông ta lại gọi cậu.

_ Cậu Hàn Vũ, số tiền này cô chủ bảo tôi đưa lại cho cậu.

Hàn Vũ khó hiểu.

_ Để làm gì chứ?

Quản gia bật loa ngoài cho cậu cùng nghe.

[Hiện tại em đang không ở nhà, anh muốn trả thì hãy đợi vài ngày nữa hẳn đến tìm em!]

Quản gia đưa tiền cho Hàn Vũ nhưng cậu không cầm lấy nên ông ta để tiền xuống đất rồi đi vào trong nhà.



_ Còn phải làm khó nhau mới được hả?

Hàn Vũ nhặt tiền bỏ vào túi rồi đi về với tâm trạng phiền phức.

Quả thật khi thích một người thì khác hẳn, lúc trả tiền cho Tuyết Kì lại hồi hộp mong chờ được gặp. Còn bây giờ trong lòng chỉ có cảm giác chán ghét và bực bội.

...

Tinh Khang và Linh An đi ăn sáng. Chằng biết vì sao mà Linh An sáng nay không thèm nói chuyện với cậu. Họ đi một vòng vào thành phố để đi chơi đến trưa, Tinh Khang dù có cố nói chuyện nhưng cô vẫn im lặng không trả lời.

_ Linh An, cậu giận tôi sao?

_ Linh An, cậu khát nước không?

_ Linh An, hôm qua cậu nói muốn tắm biển, giờ chúng ta đi liền không?

Mãi vẫn không thấy Linh An trả lời, giờ thì Tinh Khang chắc chắn cô gái này đã giận mình rồi. Có thể lí do là vì hôm qua cậu để Linh An ở trên thuyền mà không nói tiếng nào.

Tinh Khang bất lực với cô gái đang đi trước mình, cậu đột nhiên lại nảy ra ý tưởng gì đó.

_ Cậu không đi thì tôi đi một mình vậy, chắc chắn sẽ có nhiều cô bạn dễ thương nên tôi khỏi sợ cô đơn rồi.

_ Mà cậu ở một mình cũng được mấy anh đẹp trai để ý tới mà. - Cậu nhún vai, rời đi. - Tôi ra biển trước đây, cậu mà đổi ý thì cứ tới sau nha!

Đột nhiên Linh An chạy tới nắm áo cậu, lên tiếng với giọng ấm ức.

_ Cậu mà đi là mình ghét cậu luôn đó!

Khóe mắt Linh An hơi đỏ, hình như là đang giận đến muốn khóc. Cậu hoảng hồn, vội vỗ vai dỗ dành.

_ Giỡn... Giỡn thôi mà.

Linh An giận dỗi. Cô nắm tay cậu kéo đi mà không nói gì, mãi đến lúc đến sảnh khách sạn mới nói vài lời.

_ Đi tắm biển, nhưng mà... - Linh An lớn giọng. - Tinh Khang mà đi ve vãn hay nói chuyện với cô gái nào là mình không tha cho cậu đâu!

_ Cái...

Xung quanh Tinh Khang bắt đầu có lời bàn tán, họ đang nói về một cặp đôi và nghĩ rằng cô bạn gái đang giận dỗi người yêu. Tinh Khang vội xua tay nhìn Linh An.

_ Cậu nghĩ tôi là người như vậy luôn hả?

_ Còn không phải sao? Sao cậu lại nói dối mình?

Tinh Khang bối rối khó hiểu.

_ Tôi nói dối cậu cái gì chứ?

_ Đến giờ mà Tinh Khang còn muốn giấu mình sao? - Linh An giận dữ, cô nhắm mắt hét lớn. - Cậu bỏ mình lại một mình trên tàu rồi tự dưng biến mất! Mình đã rất lo lắng cho cậu, vậy mà Tinh Khang lại lén lút với người khác sau lưng mình!

Linh An nấc lên từng cơn, nhìn thẳng vào mắt người con trai đang ngơ ngác.

_ Tinh Khang tưởng mình không biết gì hả? Cậu tưởng mình ngu ngốc đến mức vết son còn không nhận ra sao?

Tinh Khang cứng họng không biết nói gì với Linh An đang giận dữ. Cậu không giải thích cũng không trả lời, điều duy nhất Tinh Khang nghĩ được trong đầu là khuyên Linh An hãy bình tĩnh.

_ Cậu bình tĩnh đi.

_ Mình sẽ không im cho đến lúc Tinh Khang nói cho mình biết cô gái đó là ai đâu!

Cô nắm tay cậu chồm đến sát mặt. Tinh Khang lùi lại, bối rối trả lời.

_ Là... Là cứu người thôi! Có người rơi xuống biển nên tôi mới...

_ Cậu định nói là hô hấp nhân tạo hả? - Linh An nhíu mày, ngờ vực với lời giải thích.

Cậu cười gượng, gật đầu.

_ Ừ... Phải!

_ Tạm tin cậu!

Linh An quay người đi về phòng thay đồ. Tinh Khang vẫn còn ở lại, đỏ mặt che môi mình khi nghĩ về Linh Nhi.

"Chuyện đó sao mà kể được chứ...?"