Chuyện Tình Người Cá!

Chương 3: Được Cứu




Nhìn tên đàn ông bẩn thỉu đang nắm chặt lấy tay của mình không chịu buông, cô lúc này cố gắng dùng tay còn lại, bám lên tay của hắn, với ý định leo lên trên bờ, hắn nhìn thấy điều này mà cảm thấy rất vui, vậy nên liền kéo cô vào bờ.

Lúc nhô đầu lên được một chút, gần ngay chỗ tay hắn, cô liền cắn vào tay của hắn ta, điều này khiến hắn la lên trong sự đau đớn, rồi buông tay cô khiến cô ngã xuống dưới mặt nước.

Nhanh cơ hội này cô cố gắng trốn thoát, trong khi nhìn lại phía sau lưng, khi đã lặng xong và đi xa cách đó vài mét, thì vẫn là tiếng la hét kia, vang lên trong sự thê thảm, thậm chí có những vụ nổ vô cùng lớn, bao trùm cả một gốc đại dương, tất cả những người cá ở đó, điều không thoát khỏi được kiếp nạn, mà cái chết tử thần, trực chờ để lấy mạng của bọn họ đi...

Cô lên tiếng, ánh mắt đẫm lệ trong sự căm thù: “Lũ súc vật các ngươi, loài người chó chết các ngươi, ta đây xin thề rằng, ta nhất định sẽ không tha cho các ngươi, bởi những gì các ngươi đã làm với tộc của ta, thậm chí là ra tay giết chết mẹ của ta, ta sẽ khiến các ngươi phải trả giá, ta sẽ biến thế giới các ngươi thành địa ngục, giống như những gì mà khác ngươi, đã làm với thế giới của ta...”

Thế là sau những lời nói kia, bỗng nhiên cô nhìn thấy một thứ gì đó rơi xuống, bùm một phát, cô đã bay ra rất xa, ánh mắt dần nhắm lại trong sự đau đớn đến tột cùng, chốc lát chỉ còn lại một màu đen tối...

Thời gian cứ như vậy đã dần trôi qua, cô cũng đã bất tỉnh không biết bao lâu rồi, khi tỉnh lại cô liền nhìn thấy, mình đang nằm trên một chiếc giường, thậm chí đuôi cá của cô cũng đã biến mất, mà thay vào đó là một đôi chân người, điều này khiến cô vô cùng hoang mang...

Khi vừa mới tỉnh lại, cô liền chìm trong những suy nghĩ: “Đây rốt cuộc là nơi nào vậy chứ, và đuôi cá của mình đâu mất rồi? Tại sao thay vào là một đôi chân người như thế này? Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy?”

Cô vẫn còn đang chìm trong sự bàng hoàng, khi không hiểu chuyện gì đã xảy ra, thì đột nhiên từ phía bên ngoài, đã có một cậu thanh niên, cùng với một bà lão bước vào, hai người bọn họ đưa mắt nhìn chăm chăm cô, trên tay người đàn ông, đang cầm một cái chén gì đó, dường như có lẽ là thuốc...



Người đàn ông cùng với bà ta tiến đến, với vẻ sốt sắng lên tiếng hỏi: “Cuối cùng cô cũng đã tỉnh lại rồi à, cô có cảm thấy khỏe không? Và chuyện gì đã xảy ra với cô vậy chứ? Tại sao cô lại nằm trên bờ như vậy, ngay gần cạnh bãi biển, nếu như chúng tôi không xuất hiện kịp thời, thì có lẽ cô đã chết ở đó rồi, thậm chí cả người của cô còn có rất nhiều vết thương, nhưng may là con của tôi chính là một thầy thuốc, vậy nên nó đã chữa trị giúp cô, không có lẽ cô đã chết rồi...”

Nhìn hai người trước mặt mình, mà cô tỏ vẻ vô cùng lo sợ, nhưng khi nghe những gì bọn họ đã nói, cô liền có chút hoài nghi rằng: “Phải mình đã bị thương, và nếu như không được ai đó cứu giúp, thì có lẽ mình đã chết rồi, nhưng tại sao bọn người này, bọn họ lại cứu mình chứ? Không lẽ nào ở trên thế giới loài người này, vẫn còn những người tốt như vậy sao? Hay họ nhìn thấy mình, giống như bọn họ, nên mới đối xử tốt với mình như vậy? Thậm chí nếu như mình là người cá, thì bọn họ có giết chết mình như những gì đã làm với dòng tộc của mình hay không?”

Cô vẫn còn đang chìm trong những suy nghĩ, với những nghi ngờ họ, thì giờ đây người đàn ông kia đã nhẹ nhàng lên giọng rằng: “Mẹ à đừng hỏi cô ấy nhiều như vậy, hiện tại cô ấy vẫn chưa ổn hơn đâu, nên là hãy để cô ấy nghĩ ngơi nhiều hơn đi, sau đó chúng ta sẽ, hỏi chuyện này sau, bởi vì sức khỏe cô ấy là quan trọng nhất...”

Bà ta liền cười bảo: “Được rồi ta hiểu ra rồi!”

Thế là lúc này hai mẹ con đã rời đi. Trong khi cô thì vẫn im lặng với những suy tư của mình: “Mình hiện tại không thể tin bất kỳ ai được, bởi tất cả những loài người, bọn họ đều là những kẻ xấu xa, chắc chắn bọn họ đã giết chết, và ăn thịt tộc của mình, vậy nên đối với bọn họ mình chỉ có một mối căm thù vô cùng lớn, thế nên bằng mọi giá, mình sẽ tìm mọi cách để trả thù bọn họ, sẽ không ai có thể thoát khỏi được cái chết, khi mình tìm ra được viên hồng ngọc kia...”

Thế là cô đã nằm xuống dưới giường, với mục đích để nghỉ ngơi, bởi Hiện tại cô cảm thấy vô cùng mệt, thậm chí vết thương kia đã khiến cô đau nhói.

Cô bắt đầu chìm trong một suy nghĩ khác: “Được rồi mình nên nghỉ ngơi thôi, sau đó khi khỏe lại, mình sẽ rời khỏi đây, mà đi tìm kiếm viên Hồng Ngọc kia, để khiến lũ loài người này nhất định phải trả giá...”