Chuyện Tình Người Cá!

Chương 22




Kết thúc cái nhìn nhau trong sự lạ lẫm kia, giờ đây Lý Trịnh cũng đã nói với cô rằng: “Nào cô mau lên người tôi đi tôi đã cõng cô về bởi vì cô đang bị thương đấy!”

Cô nghe lời của anh rồi cũng leo lên lưng của anh, để anh cõng mình về nhà với nụ cười đầy hành phúc trên môi. Sau đó anh lên tiếng: “Này sau này cô nhớ Cẩm thận đấy nhé. Đừng để mọi chuyện xảy ra như ngày Hôm nay nữa. Cô biết là tôi rất lo lắng cho cô không? Thậm chí nếu lỡ như cô thật sự xảy ra chuyện hi thì sao?”

Ngư Thanh mỉm người đạp: “Tôi biết mình đang sai rồi. Nhưng mà những việc tôi làm điều muốn tốt cho mọi người thôi. Vậy nên cho dù tôi có bị làm sao, thì tôi cũng mãn nguyện rồi!”

Cô vừa dứt lời anh đã đưa tay lên miệng cô với ý định bảo rằng cô hãy im lặng không được nói thêm bất kỳ lời nào nữa…

Cô nghe lời của anh mà chẳng nói gì hết. Trong khi anh nói tiếp: “Này đừng quá hy sinh cho người khác mà làm hại đến chính bản thân. Vậy nên tốt nhất hãy quan tâm cô nhiều hơn. Còn giờ chúng ta mau trở về thôi!”

Cứ Như vậy bốn họ đá trở về nhà của mình, trên đường đi về cô đã đi ngang qua chỗ những người bán hàng rông. Bọn họ đang nói vẻ một ai đó, và cuộc tàn sát người khác. Điều này khiến cô chú ý đến mà bảo Lý Trịnh hãy dừng lại cho mình nghệ thử những chuyện mà bọn người kia nói:

“Này bà tôi nghệ nói rằng ở hoàng cung, bọn họ đang tổ chức một người tiệc cá đó!”

"Phải…Phải nghe nói rằng những con người cá này, đã được đánh bắt một cách khó khăn vào vài ngày trước. Thậm chí đã có rất nhiều người bỏ mạng.

Nhưng bây giờ khi bắt được rồi, bọn họ ăn vào mà sẽ trợ nên bất tử sức mạnh dồi dào. Tôi nghe mà cảm thấy phát ham ước gì tôi cũng được ăn thịt người cá một lần vậy…"

Nghe những lời bọn họ nói về việc ăn tộc cá của cô, điều này khiến cô vô cùng tức giận. Cô cắn chặt môi của mình, tay siết thành nắm đấm cô nói: “Lũ người xấu xa, các người đã giết chết người vừa gia tộc ta. Ta nhất định sẽ không tha cho các người. Ta nhất bây phải giết và khiến các ngươi sống không bằng chết như cái cách mà các người đã làm với ta và gia tộc ta…”



Nước mắt chảy dài trên môi má trong sự căm hận đến tột cùng. Cô dùng tay tính tạo ra phép thuật để tấn công bọn họ, thì đã bị Lý Trịnh ngăn lại trong sự lo lắng: "Này cô không được làm gì bậy bạ nghe rõ chưa? Nhất là giết người bởi lỡ như họ là những con người vô tội thì sao?

Và những việc độc ác này đó chính là do tên hoàn thượng gây ra, chứ họ không chỉ liên quan gì đến việc này đâu. Thậm chí là nếu biết nhầm họ thì coi như chúng ta đang có tội với một người đấy…

Thậm chí người chúng ta cần giết không là ai khác mà chính là lão quàng thượng, người đã làm ra những chuyện vô liêm sỉ như thế này…"

Nghe đến đây cô liền hỏi trong sự thắc mắc rằng: “Vậy thì tên hoàng thượng đó rốt cuộc là ai chứ? Và làm sao chúng biết mới tìm ra và giết chết hắn ta được đây. Để có thể báo thù cho gia buổi của tôi…”

Lý Trịnh nhìn sự nôn nóng của cô, liền cố gắng trấn an để cô giảm bớt đi cơn giận:

“Bình tĩnh rồi tôi sẽ tìm mọi cách để giúp cô trả thù. Nhưng trước tiên chính ta cần phải về nhà nghỉ ngơi đã. Tham chí cô nghe đây, trong việc trả thù này. Thì cô không được hấp tấp vội vàng nghe rõ chưa? Bằng không kế hoạch sẽ thất bại và cô sẽ nhận lại đó là cái chết…Thế nên chúng biết cần phải suy nghĩ cô kỹ đường đi nước bước mới đường…”

Cô nghe những gì mà anh nói cũng đã hiểu ra được mọi chuyện cô lên tiếng ừ một cái, sau đó được anh đưa trở về nhà. Nhưng trên đường về nhà, cô đột nhiên nghe giọng nói của một thái giám vang lên, trong khi rát nhiều ngươi quay quanh…

Thậm chí cô nghe hắn ta gọi Quàng Thượng mà trở nên vô cùng tức giận. Nhưng rồi khi hắn nói rằng: “Các thần dân lưu ý. Vào ngày mai Hoàng thượng sẽ tổ chức một buổi lễ tuyển quý phi. Và ai cũng có thể tham gia được. Vậy nên vào lúc giờ ngọ ngày mai hãy đến đây để thử sức đủ làm cho vua tuyển mình làm quý phi không ha!”

Cô nghe những gì hắn nói mà nở nụ cười trong sự đắc ý khi biết được rằng, đây chính là cơ hội để cô sẽ thực hiện cuộc báo thù, đối với những kẻ đã giết chết gia tộc của cô. Cô lên tiếng: “Ngày mai tôi sẽ tham gia. Tôi nhất định phải trở thành quý phi. Để có thể trả thù tên hoàng thượng đáng chết kia. Kẻ đã giết tộc cá của tôi. Thậm chí tôi sẽ không tha cho hắn, mà sẽ làm hắn sống không bằng chết!”

Anh nghe những gì mà cô nói giờ đây đã trở nên hoang mang, khi không biết cô sẽ làm gì tiếp theo. Thậm chí có gặp nguy hiểm khi vào cung hay là không?