Lăng Hiểu thở hổn hển chạy đến tiệm net Siêu Nhiên, tựa trước cửa tiệm net, vừa thở vừa nói, "Cô ở đâu? Tôi đến tiệm net rồi."
"Tôi á, đã ra khỏi tiệm net rồi." Tiếng cười như đang chơi đùa của "Linh Hồ" truyền đến.
"Tôi không phải đã bảo cô phải chờ tôi sao?" Trong ngực Lăng Hiểu nổi lên một tư vị không nói nên lời, "Vậy hiện tại cô ở đâu?"
"Ở trên đường đối diện tiệm net."
Lăng Hiểu lập tức vọt tới trước cửa sổ, chỉ thấy một cô gái mặc một bộ váy liền màu tím đang vẫy tay về phía mình, trên tay của nàng vẫn còn cầm điện thoại đặt bên tai. Cô lập tức có thể kết luận người đó chính là "Linh Hồ" mà đã cùng cô nói chuyện, cô không chút suy nghĩ, liền từ cửa sổ lầu hai nhảy xuống.
Cô gái này rõ ràng là muốn cùng cô chơi trò trốn tìm mà, hiện tại vẫn còn đứng vẫy tay mình, một khắc sau đó nếu cô chạy bộ cầu thang xuống thì không biết nàng ta lại chạy đến nơi nào, không thể để nàng biến mất khỏi tầm mắt mình, vì vậy cô quyết định trực tiếp nhảy từ lầu hai xuống. Dù sao cũng không cao lắm, đối với năng lực của cô, từ lầu ba nhảy xuống cũng không hề gì.
Lăng Hiểu ngẩng đầu lên, đã thấy "Linh Hồ" vào một chiếc taxi, chiếc xe lập tức chạy đi.
"Này, cô... Cô có ý gì?"
"Hôm nào sẽ liên lạc lại, tôi hôm nay phải về nhà. Lang này, cô siêu thiệt, lầu hai cao như vậy mà cô cũng dám nhảy xuống."
"Cô quay lại cho tôi." Lăng Hiểu nghiến răng nghiến lợi mà quát.
Trong điện thoại truyền đến một trận cười duyên, sau đó cúp máy. Lăng Hiểu tức tối gọi lại, nhưng tổng đài vẫn báo là đã khóa máy.
"Quá đáng." Lăng Hiểu tức giận thốt lên. Cửa sổ trên lầu đứng đầy người, tất cả đều nhìn thấy cô gái nhảy lầu vừa rồi, khiến cho Lăng Hiểu rất xấu hổ.
Liên tục một tuần sau "Linh Hồ" đều tắt máy, cũng không liên lạc với cô nữa. Nếu không phải còn lưu lại số điện thoại, Lăng Hiểu hầu như sẽ cho rằng ngày đó chỉ là một giấc mộng của mình.
Trải qua lần tiếp xúc đầu tiên này, Lăng Hiểu không còn vội vã tìm nàng nữa. Cô biết "Linh Hồ" sẽ trở lại tìm cô.
Vào một ngày, cô đang trên đường từ công ty về, khi đi đến trước cửa tiểu khu, điện thoại di động lại vang lên, là "Linh Hồ" gọi đến.
Lăng Hiểu hơi vươn lên khóe miệng, nhấn nút nghe điện thoại.
"Alo" Bên kia truyền đến một giọng nữ dễ nghe.
"Xin chào, Linh Hồ."
"Cô giận chuyện lần trước sao?" Thanh âm của "Linh Hồ" dường như có chút thận trọng.
"Không có."
"Vậy sao cô không liên lạc với tôi?" Lần này thanh âm của nàng trở nên rất tự tin.
"Cô không phải vẫn tắt máy sao?" Lăng Hiểu nhẹ giọng hỏi ngược lại.
"Nhưng cô cũng có thể để lại tin nhắn trên QQ mà."
"Cô đều tắt máy lẩn tránh, tôi còn không biết xấu hổ tìm cô như vậy, không phải không tốt sao?" Lăng Hiểu nhẹ nhàng nói. Cô không truy đuổi chặt chẽ, mà lại dùng phương pháp lạc mềm buộc chặt, có thể sẽ càng hiệu quả cao hơn.
"Linh Hồ" nhất thời nghẹn lời, trầm mặc một hồi rồi nói, "Tôi chỉ là muốn thử xem sự thành tâm của cô, không nghĩ tới cô cư nhiên dễ bị đả kích như vậy, aiza! Thôi bỏ đi, vốn là muốn hẹn cô hôm nay gặp mặt, nhìn dáng vẻ của cô như vậy chắc chúng ta không cần gặp."
Giỏi cho Linh Hồ, cư nhiên đem tất cả sai trái đổ lên đầu cô. "Tôi cho rằng như vậy không được tốt."
"Có cái gì không được tốt?"
"Chúng ta ở gần nhau như vậy, lại đã liên lạc qua vài lần, nếu như không gặp mặt, chẳng phải đã uổng phí duyên phận mà ông trời đã ban cho chúng ta sao?"
"Ai có duyên phận với cô?" "Linh Hồ" kêu lên, da mặt của cô ta cũng dày thiệt, như vậy mà coi như là có duyên phận sao?
"Chúng ta quen biết nhau trên mạng, thật ra cũng không phải chuyện gì lớn, thế nhưng giữa biển người trên mạng mà chúng ta lại cách nhau gần như vậy, không phải duyên phận thì là gì. " Lăng Hiểu vừa đi vừa nói, cô ngồi xuống một băng ghế bên cạnh bồn hoa trong tiểu khu.
"Uhm, vậy cũng cho là có duyên đi. Vậy hiện tại cô ở đâu?"
"Ở dưới lầu nhà tôi." Lăng Hiểu đột nhiên nghe được tiếng của "Linh Hồ" truyền đến từ hai hướng. Một ý niệm trong đầu của cô đột nhiên hiện lên, không phải trùng hợp vậy chứ?
"Vậy nhà cô ở đâu?" Lần thứ hai xác định thanh âm trong điện thoại được truyền đến từ một hướng, người gọi điện thoại đang ở gần đây.
"Cô trước tiên nói tôi biết nhà cô ở đâu, tôi mới nói cô biết nhà tôi ở chỗ nào." Lăng Hiểu nói xong đem điện thoại để cách xa lỗ tai một chút, cô đứng lên nhìn quanh bốn phía.
"Bộ cô định chơi trò nối chữ ah?"
Nhìn về phương hướng truyền đến tiếng nói, Lăng Hiểu nhìn thấy, tại băng ghế phía bên kia của bồn hoa lộ ra một cái đầu, do bị hoa che lại, nên chỉ có thể nhìn thấy sau ót của nàng, tóc của nàng rất đẹp, so với quảng cáo trên tivi còn đẹp hơn.
"Này, sao cô không lên tiếng?" "Linh Hồ" kêu lên.
Lăng Hiểu đi đến đối diện "Linh Hồ", đứng ở chỗ không xa không gần nhìn nàng. Cô nương theo một bồn hoa phía trước che chắn, có thể nhìn thấy nàng, nhưng "Linh Hồ" không thấy cô, huống hồ dù thấy được cũng sẽ không để ý.
"Đang nói đây. Chúng ta gặp mặt ở đâu? Cô hiện tại ở nhà sao?" Lăng Hiểu thử hỏi thăm dò.
"Cho là vậy đi."
"Vậy là sao?"
"Tôi đang ở dưới lầu nhà tôi."
"Oh." Hóa ra nàng cũng ở tiểu khu này, thật sự là quá tốt! Trong lòng Lăng Hiểu cười thầm, một niềm vui trước nay chưa từng có len lỏi trong ngực. Cô nhìn nàng chăm chú, trong mắt hiện lên ý cười nồng đậm. "Linh Hồ" lớn lên rất thanh tú, trên người lộ ra một cỗ linh khí, đôi mắt to sáng mang theo một cỗ giảo hoạt.
"Linh Hồ" cảm giác được có ánh mắt đang nhìn mình, nàng đột nhiên đứng lên, nhìn sang phương hướng chỗ Lăng Hiểu, Lăng Hiểu vội vàng giả vờ như đang trả lời điện thoại và mở ra giỏ xách của mình như đang tìm gì đó. "Linh Hồ" nói,"Vậy đi, chín giờ tối nay, chúng ta gặp nhau tại quán bar XX."
"Vậy ah, hơi xa nhà tôi một chút." Nàng hiểu rất rõ đạo lý thỏ không ăn cỏ gần hang, hẹn một nơi xa như vậy, đi taxi cũng phải mất một giờ.
"Thế nhưng lại gần nhà của tôi."
"Oh, vậy sao?" Lăng Hiểu đứng dậy chuẩn bị đi đến phía sau "Linh Hồ" định dọa nàng một phát, thế nhưng đi được vài bước cô thay đổi chủ ý, "Vậy được rồi, chúng ta gặp nhau tại đó." Cô cũng không cần phải vội vàng vạch trần nàng, chậm rãi muốn xem nàng còn muốn chơi gì nữa.
"Uh, vậy tôi cúp máy đây, gặp lại tại quán bar." Nói xong, "Linh Hồ" cúp điện thoại, vào thang máy. Đúng là không hẹn mà gặp, nàng ở cùng một tòa nhà với Lăng Hiểu.
Lăng Hiểu bước đi nhanh hơn, theo vào thang máy. Sau khi tiến vào, cô nhìn "Linh Hồ" lịch sự gật đầu chào một tiếng.
"Linh Hồ" nhìn cô một cái, cũng lịch sự gật đầu, sau đó nhấn nút lầu tám. Lăng Hiểu cũng nhấn nút lầu chín.
Hóa ra nàng ở lầu tám. Nhìn "Linh Hồ" mở cửa đi vào, Lăng Hiểu mới chậm rãi đóng cửa thang máy. Đã biết nơi ở của nàng, tâm tình của cô trở nên vô cùng tốt.