Lễ quốc khánh sắp đến, năm nay cơ quan tổ chức tiệc lớn và mời rất nhiều người tới, Little cũng được mời đến. Khi được sếp gửi lời mời, Little vừa mừng vừa vui vì cô sợ đến nơi nhiều người không quen biết sẽ rất ngại, nhưng lại vui vì được tham dự một bữa tiệc hoành tráng như vậy, lại còn có cả ngài Phó ở đó nữa.
Nghe được tin vui từ đầu tuần, Little cảm thấy vui vẻ nhưng cũng bồn chồn không thôi vì Little biết được mọi người đến bữa tiệc đó sẽ mang theo bạn nhảy mà Little lại không có bạn đi cùng. Bữa tiệc sẽ diễn ra vào thứ sáu nhưng đến thứ năm Little vẫn băn khoăn không biết có nên đi hay không nhưng lại không dám ngỏ lời mời ngài Phó đi cùng.
Thực ra khi được mời, người đầu tiên Little nghĩ đến chính là ngài Phó, ngài chắc chắn sẽ đi một mình, chính là phân vân từ đầu tuần đến giờ vẫn không cách nào mở miệng mời ngài được.
Từ sau hôm Little hôn ngài Phó, tình cảm của hai người chẳng có tiến triển gì cả, ngài Phó vẫn tỏ ra bình thường như mọi ngày khiến Little không thể hiểu được. Ngài ấy thật sự không có tình cảm với mình hay sao? Tại sao lại tỏ ra không có gì như vậy? Không lẽ do ngài ấy có trí nhớ kém nên đã quên rồi? Dù sao thì cũng phải có phản ứng gì đó chứ? Dù sao cũng là lần đầu người ta hôn người khác mà. Coi như là không phải lần đầu ngài Phó được hôn đi, thì cũng phải có phản ứng gì đó chứ. Chẳng bù cho người ta tim cứ đập loạn, mặt thì nóng ran còn ngài thì cứ dửng dưng như không có chuyện gì.
Vẫn như ngày thường ngài Phó lại ra ngoài đi lại hút thuốc.
Little đang bức bối suy nghĩ, bỗng nhiên cô nhìn thấy ngài Phó ra ngoài hút thuốc, Little chú ý hôm nay ngài đặc biệt hút thuốc nhiều hơn bình thường, không rõ ngài gặp phải vấn đề gì mà phiền não như vậy. Mang theo cảm giác khó hiểu, Little quyết định gạt chuyện kia sang một bên, bước ra khỏi phòng và gọi ngài Phó đang đi qua phòng mình. Nghe Little gọi, ngài Phó bất ngờ khi nghe cô gọi mình, lại gần cô.
"Tôi thấy ngài có chút khác thường, ngài gặp vấn đề khó giải quyết sao?"
"Cũng không có vấn đề gì lớn, tôi chỉ đang nghĩ làm sao để chuẩn bị tốt cho buổi tiệc tối mai thôi." Ngài Phó đáp.
Little nghe câu trả lời của ngài rũ mắt không đáp, một lúc sau mới như hạ quyết tâm, ngước mắt nhìn ngài Phó nói: "Ngài đã có bạn nhảy cùng tham gia bữa tiệc tối mai chưa?"
Ngài Phó như rất bất ngờ với câu hỏi của Little, ngài im lặng nhìn ánh mắt trông mong của Little một lúc mới trả lời cô: "Tôi không có bạn nhảy."
Lúc này cảm xúc trong lòng ngài Phó rất phức tạp. Nếu như là trước đây, ngài Phó sẽ nghĩ Little chắc là đến xin ý kiến hay lời khuyên gì đó của mình đi, chính là lần trước bị Little hôn, ngài Phó không thể nào không nghĩ Little đối với ngài có suy nghĩ khác. Chỉ là ngài không dám hỏi thẳng cô vì sợ sẽ khiến cả hai ngại ngùng nên vẫn cố tỏ ra bình tĩnh như không có gì.
. Truyện Phương Tây
Little cười vui vẻ, cô biết chắc chắn ngài Phó sẽ không có bạn nhảy mà, "Thật trùng hợp tôi cũng không có bạn nhảy, ngài có thể làm bạn nhảy của tôi không?"
Ngài Phó như không thể tin được chuyện gì đang diễn ra, ngài nhìn cô gái nhỏ trước mặt vẫn là ánh mắt trông mong đó, ngài bật cười, nói: "Cô chắc chắn cô đang nói gì chứ."
"Tôi chắc chắn."
Thấy Little thật kiên định mà trả lời, ngài Phó đành đồng ý.
Thế là họ liền trở thành bạn nhảy vào bữa tiệc ngày mai. Little thực sự rất trông mong ngày mai. Sau khi tan làm, cô liền trở về chuẩn bị cho ngày mai, lễ phục, giày cao gót, còn nên trang điểm như thế nào, nên nói những gì. Nhìn bộ lễ phục thanh lịch ướm trên người cô tưởng tượng mình đang khiêu vũ cùng ngài Phó dưới nền bài hát Perfect mà cô yêu thích, khung cảnh đó thật đẹp như mơ.
Tối thứ sáu.
Ngài Phó đã đứng bên ngoài chờ, Little sửa soạn một chút rồi bước ra, cô nhìn bóng lưng ngài Phó đang quay về phía mình, trong lòng cô càng chắc chắn một điều, đời này nếu không phải ngài Phó thì sẽ không thể là ai khác nữa. Nghe tiếng bước chân, ngài Phó quay đầu lại nhìn Little. Hôm nay cô mặc chiếc váy màu đen kiêu hãnh để lộ bờ vai trắng nõn mảnh khảnh nhưng cũng không kém phần quyến rũ, khuôn mặt được trang điểm thanh lịch để lộ ngũ quan tinh xảo, mái tóc được tết gọn sau đầu, bên đầu cặp một món trang sức hình lá phượng lấp lánh. Cô của hôm nay so với ngày thường thực sự là khác hoàn toàn, bình thường cô chỉ mặc một chiếc áo đồng phục màu trắng thô thô, mặc dù không thể che lấp vẻ đẹp của cô, chính là làm cô trông cũng khá bình thường. Ngài Phó ngây ngẩn mà nhìn Little khiến cô phải gọi ngài vài lần ngài mới trấn định lại, ngài cũng không ngại mở miệng khen Little: "Hôm nay cô thật đẹp."
"Ngài cũng thế."
"Đi thôi."
Little khoác tay ngài Phó bước vào bữa tiệc.