Hôm nay sếp của Little cũng có việc bận nên để Little ở lại trông coi mọi thứ. Little mừng thầm vì nếu như thế cô sẽ được về cùng ngài Phó.
Đến rồi thời điểm ngày hôm qua, ngài Phó lại ghé vào hàng rào sắt và nói với Little rằng họ sẽ đóng cửa sớm và ra về. Nhưng hôm nay, ngài nói xong không thấy Little phản ứng gì mà cứ ngây ngẩn nhìn mình. Ngài cảm thấy có chút khó hiểu nên hỏi Little. "Cô ổn chứ?"
Little giật mình, ngước nhìn ngài Phó, lắp bắp: "Vâng.. vâng.. tôi ổn."
Ngài Phó nhìn cô gái nhỏ ngây ngốc cũng cười cười. Ngài chuẩn bị rời đi thì Little gọi ngài lại, "Khoan đã thưa ngài."
Ngài Phó ngẩn người, quay đầu lại, đáy mắt không giấu nổi sự khó hiểu cùng tò mò nhìn về phía Little. Cô ấy có chuyện gì cần nói với mình sao? Có vẻ như hơi khó nói thì phải?
Hai người nhìn nhau một lúc.
Little lúc này có chút lúng túng, cô hít một hơi để bình tĩnh lại, cô bảo ngài Phó tiến lại gần mình.
"Ngài lại gần một chút được không?"
Cô nhìn ngài tiến lại gần mình, ánh mắt trông mong cùng chút e thẹn. Hai má cô đã phiếm hồng, không biết là do thời tiết nóng hay là do trong lòng ai đó đang rạo rực.
Ngài Phó không hiểu gì, nhưng cũng không nghĩ nhiều, đứng gần cho nói chuyện dễ hơn đi.
Ngài làm theo, tiến lại gần cô. Little hít một hơi, cô mím môi, nhón chân lên, giơ tay lên cẩn thận từng chút nhặt lông mi rơi trên mặt ngài Phó. Tim cô lúc này thật sự đang đập rất nhanh nhưng vẫn cố gắng áp chế từng đợt sóng cuộn trong lòng mình, mặt mày biểu tình như không có gì cả. Cô giơ lông mi trên tay cho ngài Phó nhìn, "Ngài nhìn lông mi rụng này."
Ngài Phó thấy hành động này của cô thực sự có chút bất ngờ, lúc cô đến gần mình, ngài cảm thấy tim tự nhiên đập nhanh hơn một chút, cảm giác hít thở không thông khi cô gái nhỏ chạm tay vào mặt mình. Lúc đó trong lòng ngài Phó có một cảm giác vô cùng lạ lùng, ngài không tự giác mà miêu tả vẻ đẹp của cô gái trước mặt. Hàng mi dài dài e lệ cụp cụp xuống, ánh mắt chăm chú từng chút từng chút một mang theo chút nghiêm túc cùng cẩn thận. Đôi tay nhỏ bé với những ngón tay được cắt tỉa gọn gàng chạm vào da thịt làm da đầu ngài tê dại.
Lúc cô giơ lông mi trước mặt mình, ngài mới lấy lại tinh thần. Thì ra là lông mi rụng. Mắt của cô gái này cũng tốt thật, có thể nhìn thấy thứ nhỏ bé mảnh mai như vậy.
Ngài Phó mỉm cười, định đưa tay nhặt lấy sợi lông mi trên tay Little thì cô bỗng hướng tay sang bên cạnh, thổi một cái.
Ngài Phó bị hành động này của cô làm cho bất ngờ, cô nhìn ngài Phó rồi cười tinh nghịch sau đó giải thích làm như thế có thể giúp tóc ngài Phó nhanh dài ra. Ngài Phó nhìn cô gái nhỏ đáng yêu tinh nghịch trước mặt cười cũng cười theo. Lúc này trong lòng ngài Phó và Little dường như có cảm giác gì đó thật lạ. Họ không nói ra chính là trong lòng âm thầm nhìn nhận đối phương. Đối với ngài Phó mà nói, đây là lần đầu tiên trong gần nửa đời người của mình ngài gặp một cô gái như Little vậy, không thể phủ nhận, trong lòng ngài Little đã có một vị trí vô cùng đặc biệt.
* * *
Little làm việc năm tiếng một ngày, chính là với thời gian dài như thế chỉ ở nguyên trong phòng không làm gì khác thì không đúng lắm. Phòng làm việc của Little cách phòng nghỉ vài bước chân, nếu đến đó sẽ đi qua tòa nhà nơi ngài Phó làm việc. Hôm đó Little đang đi ra từ phòng nghỉ, bỗng nhiên Little thấy ngài Phó đi phía trước mình. Little không thể tưởng tượng được mình đã vui sướng đến mức nào, đi theo phía sau ngài Phó và thực sự chỉ muốn chạy lên ôm ngài Phó từ phía sau, nhưng đương nhiên Little không cho phép bản thân làm vậy. Chính là Little không hiểu sao lại phát ra tiếng gọi ngài Phó.
"Ngài Phó."
Thấy ngài quay đầu lại nhìn mình, Little mới luống cuống chào ngài rồi vội vàng trở lại phòng làm việc. Tim Little lúc này thực sự đang đập rất loạn, cô trở lại phòng làm việc lấy tay che lại trái tim mình.
"Nguy hiểm quá, suýt nữa thì bị lộ rồi."
Little cảm mến ngài Phó nhưng chuyện này chưa một ai biết, ngài Phó có lẽ cũng không biết, chỉ có một mình Little cứ ôm trong mình nỗi niềm yêu thích cùng nhớ thương ngài, cô cho rằng vẫn chưa đến lúc tình yêu đơm hoa kết trái vì vậy bản thân cần kiên nhẫn chờ đợi chứ không nên vội vàng vì thứ gì đến nhanh thì đi cũng nhanh mà.
Bên kia.
Ngài Phó không hiểu sao lúc nghe được Little gọi mình, ngài cảm thấy rất bối rối, cũng rất mong chờ. Cô ấy sao lại gọi mình nhỉ? Cô ấy muốn nói gì với mình sao?
Chính là khi nghe Little nói cô chỉ là muốn chào ngài thôi, ngài lại tự nhiên cảm thấy có chút mất mát. Giọng của cô ấy thật hay. Không biết vì sao lại cuống quýt như thế? Người trẻ tuổi đều như thế sao? Mình trẻ tuổi cũng đâu có như thế, nam nữ khác biệt đi. Ngài Phó nghĩ thế liền lắc lắc đầu cười cười bản thân mình đúng là miên man suy nghĩ rồi.