Little làm việc trong một căn phòng nhỏ, công việc hàng ngày của cô vô cùng tẻ nhạt và đơn giản chỉ cần mở cửa cho khách hoặc nhân viên và khi có khách đến thì lấy thông tin của họ, đương nhiên là môi trường làm việc nước ngoài nên Little cần phải biết chút tiếng Anh để giao tiếp với khách hàng và sếp. Thỉnh thoảng có người tới đưa thư thì cô cũng sẽ đứng dậy và nhận thư. Trong phòng làm việc ngay trước mặt Little có một chiếc cửa sổ được lắp toàn bộ bằng kính để dễ dàng quan sát bên ngoài và giao tiếp với mọi người thông qua ô cửa kính đó.
Tòa nhà đối diện là nơi làm việc của ngài Phó. Ngài Phó hay có thói quen ra ngoài đi vòng quanh và hút thuốc. Little chỉ cần nhìn thẳng là thấy ngài ở bên ngoài. Cô không rõ ngài đi lại và hút thuốc để giúp ngài tập trung suy nghĩ, giúp ngài giảm bớt căng thẳng hay đơn giản vì ngài không thể hút thuốc trong phòng làm việc. Nhưng ngài mỗi lần hút thuốc đều rất đăm chiêu, có lẽ việc làm đó giúp ngài nghĩ ra được hướng giải quyết cho vấn đề gặp phải.
Khi mới vào làm việc, Little không để ý đến ngài Phó nhiều lắm. Mọi chuyện chỉ bắt đầu sau cuộc điện thoại giữa ngài Phó và Little.
Hôm đó cơ quan tổ chức buổi diễn tập phòng cháy chữa cháy, khi mọi người đều tập kết tại một điểm, ngài Phó cầm danh sách và đọc tên từng người, đương nhiên trong danh sách đó vẫn chưa có tên của Little vì Little là nhân viên mới ở đây. Sau khi diễn tập kết thúc, Little trở về phòng làm việc như bình thường. Một lúc sau Little nhận được một cuộc điện thoại, đầu dây bên kia chính là ngài Phó. Little có chút bất ngờ không rõ vì sao ngài Phó lại gọi điện cho cô. Cô nghe máy và ngài Phó trình bày rằng ngài vẫn chưa biết tên cô và tên cô chưa có trong danh sách vì vậy ngài cần cô cho ngài biết tên đầy đủ của cô. Cô lúc này mới ngớ người ra, thì ra là ngài Phó muốn biết tên của cô. Sau khi Little đọc và đánh vần tên của mình, ngài Phó cảm ơn và khen tên cô rất đẹp.
"Cảm ơn cô, tên cô rất đẹp."
Một cái tên gợi lên vẻ đẹp của làn nước mùa thu trong trẻo, êm đềm và nhẹ nhàng.
Little ngây ngẩn một hồi vì từ trước đến giờ chưa có ai khen tên cô đẹp cả. Đột nhiên trong lòng Little nảy nở một thứ gì đó cũng không rõ nữa, chỉ biết là Little cảm thấy vui vẻ suốt ngày hôm đó. Cô cứ cười cười như một con ngốc vậy. Nhìn thấy ngài Phó lại càng không giấu được niềm vui mà cười lên hơn nữa còn có chút e thẹn.
Sau hôm đó trở đi, Little bỗng để ý đến ngài Phó nhiều hơn. Cẩn thận nhìn lại, ngài Phó thật sự rất thân thiện và dễ gần. Mỗi lần đi qua căn phòng của Little, ngài đều nhìn vào và nở một nụ cười thật tươi và nói cảm ơn vì Little đã mở cửa cho ngài. Little cũng đáp lại nụ cười của ngài, cô nở một nụ cười thật tươi, nụ cười của cô gái đôi mươi rạng rỡ như ánh mặt trời, xinh đẹp động lòng người.
Ngài Phó dường như đã ngoài năm mươi, còn Little mới chỉ ngoài hai mươi tuổi. Tuổi tác hai người chênh lệch rất nhiều, thậm chí tuổi của ngài Phó còn lớn hơn tuổi của cha mẹ Little một chút. Little hiểu rõ điều này, cũng hiểu được một người đàn ông trưởng thành, lịch lãm lại tài giỏi như ngài Phó chắc chắn ngài đã có một gia đình êm ấm và hạnh phúc rồi. Chính vì thế, sự yêu thích Little dành cho ngài chỉ là sự ngưỡng mộ cùng yêu thích của một người bạn.
Sau đó quy chế thay đổi, phòng làm việc của Little có thêm một người chị nữa. Chị ấy đã làm việc ở đây hai năm nhưng chỉ làm việc bán thời gian vào buổi sáng còn Little thì làm buổi chiều. Bây giờ thì chị làm việc toàn thời gian nên làm thêm một chút thời gian buổi chiều nữa. Từ khi có chị ấy làm việc cùng, phòng làm việc vui hơn hẳn, hai người rất hòa đồng, thỉnh thoảng lại trò chuyện với nhau. Chị thỉnh thoảng lại kể cho Little nghe về nơi làm việc, có rất nhiều điều thú vị mà trước nay Little chưa từng biết. Chẳng hạn như việc sếp của cô trước kia rất nóng tính và thường hay quát mắng nhân viên như thế nào, chẳng hiểu sao bây giờ tính tình đại biến trông đáng yêu như chú cún vậy.. Hay sếp là thằng cha siêu nịnh hót suốt ngày chạy theo lãnh đạo như cái đuôi.. Hầu hết là về người sếp khó tính đáng yêu này. Nhưng thật ra chỉ là nói đùa vui, chứ Little thấy sếp của Little rất tốt tính, hay giúp đỡ mọi người, còn rất hay cười này, rất nhiệt huyết nữa.
Một hôm, cha và em gái của ngài Phó tới tham quan nơi làm việc của ngài, chị mới thắc mắc một câu, chị nói với Little rằng chị chưa từng thấy ngài Phó đưa vợ con tới đây, trong khi những người khác đều đã đưa vợ con họ tới tham quan rồi. Do đó, chị cho rằng ngài Phó vẫn chưa lập gia đình. Nghĩ lại có nhiều lúc bọn họ được mời đi tiệc, ngài Tổng luôn đi cùng phu nhân nhưng ngài Phó lại chỉ có một mình. Nghĩ đến đây, Little như được khai sáng.