Cô im đi, bây giờ cô có tất cả thì cô nói vậy thử cô ko còn gì xem xem cô có thể nói như vậy ko ( Cô ả nói)
Rồi cô ả cúi xuống bóp mặt cô và nói
- Chẳng qua cô chỉ hơn tôi ở chỗ chị cô là thư ký sếp tổng thôi mà tại sao tất cả mọi cái tốt đều vào tay của cô nếu cô đã cần đàn ông như vậy thì để tôi giúp cô toại nguyện
Rồi cô ra hiệu cho 2 tên xã hội đen đi đến trước mặt cô mà dặn dò
- Các anh muốn làm gì nó thì tùy nhưng ko đc để cho nó chết sau khi xong việc tôi sẽ thưởng
Hai tên du côn đi đến gần cô, cô rất sợ hãi vì bây giờ cô ko thể làm đc gì tay chân thì bị trói lần này thì cô ko thể làm gì đc rồi thì bỗng một tên du côn ngã quỵ xuống đất mà chết thì ra có một con dao ko biết từ đâu phi đến cắm thẳng vào sau gáy anh ta
Con dao đó ko ai khác chính là Đỗ Phương phi đến kĩ thuật phi dao của cô rất chuẩn còn 2 tên kia cũng ăn 2 cú đấm từ phía Trần Đạt còn về ả phó phòng kia Đỗ Phương cầm con dao mà cô đã phi về phía thằng du côn, cô từ từ rút con dao ra rồi đi về phía cô phó phòng kề dao vào cổ ta rồi nói
- Từ lần mà cô đẩy Đỗ Minh xuống cầu thang tôi đã cảnh cáo cô rồi mà
- Cô..cô định làm gì? ( Cô ta run cầm cập cứ nhìn vào con dao mà Đỗ Phương đang kề trên cổ cô ta)
- Cô còn nhớ lần trước tôi đã nói gì ko ( Đỗ Phương thì thầm vào tai của cô ả)
Rồi cô dùng con dao mà cô đang cầm trên tay rạch một đường trên mặt của cô ta, cô ta đau đớn nằm vật xuống dưới đất
Sau khi cùng nhóm của Trạch Tiêu xử lí mấy tên du côn xong anh cởi trói cho Đỗ Minh nhưng mọi người ko để ý rằng có một tên du côn đã rút từ trong người hắn ta ra một con dao lao về phía Trần Đạt, Đỗ Minh thấy vậy liền lao ra đỡ cho Trần Đạt một dao nhưng vết dao này khá sâu cô mất rất nhiều máu mọi người thấy vậy rất hoảng. Trần Đạt vội đỡ lấy cô còn Đỗ Phương và Trần Đạt thi nhau gọi tên cô rồi Trần Đạt nói với Trạch Tiêu
- Những tên này giao cho cậu xử lí
Rồi anh bế cô đi bệnh viện anh ra lệnh cho các bác sĩ tốt nhất ở đây chuyên tâm cứu chữa cho cô lúc này Trần Hùng cũng chạy đến hỏi
- Hai người có bị làm sao ko
- Tụi em ko sao nhưng... ( Anh vừa nói vừa nhìn vào căn phòng cấp cứu mà cô đang nằm ở trong đó)
- Em yên tâm đi anh đã cho những bác sĩ tốt nhất để cứu chữa Đỗ Minh rồi cô ấy sẽ ko sao đâu ( Trần Hùng an ủi Trần Đạt)
Cô rất lo lắng cho em gái của mình ngồi trên ghế trước phòng cấp cứu mà ruột gan cô nóng như lửa đốt lúc này điện thoại cô reo lên là Tuyết Nhung gọi đến
- Cậu đang ở đâu vậy 2 chị em cậu có sao ko ( Tuyết Nhung vội hỏi)
- Mình thì ko sao nhưng Đỗ Minh thì bị dính một dao đang cấp cứu ( Đỗ Phương buồn bã nói)
Đầu giây bên kia tiếng Đỗ Đoan cũng léo nhéo hỏi đủ thứ chuyện nào là
- Cô và mẹ có sao ko
- Khi nào mẹ và cô về
- Cả chú Trần Đạt nữa mọi người ko sao chứ
Cô hỏi Tuyết Nhung
- Hai đứa nhỏ chưa ngủ à
- Hai đứa nó cứ đòi chờ cậu và Đỗ Minh ( Tuyết Nhung trả lời)
- Vậy lại phải phiền cậu trông bọn nó cả đêm rồi chứ Đỗ Minh như vậy tớ ko thể bỏ về đc ( Đỗ Phương nói)
- Ko sao đâu cậu cứ tập trung lo cho Đỗ Minh đi 2 đứa nhỏ cứ để mình lo cho ( Tuyết Nhung trả lời)