Ngay khi nghe máy thì giám đốc Kim đã oang oang hét lên rồi nổi đoá với Lee Woo Yeon. Anh nói: "Cậu có còn tỉnh táo không, hơn nữa cậu có biết là giờ cậu mà tới mấy nơi không tốt là sẽ lòi ra chuyện gì không, phải tưởng niệm, à đâu, tiếc thương, à không, hối lỗi với những đồng nghiệp đang đau đầu ở công ty với tấm lòng buồn sầu đi chứ, bị áp lực? Cậu đang kể truyện cười à! Cái loại người như cậu mà bị áp lực á, não cậu làm gì có tiết ra loại hóoc môn đó đâu nhỉ? Cậu bảo đảm bằng ngón tay tôi, gì cơ? Cậu định chặt ngón tay tôi à? Này, thằng nhãi kia! Thằng ranh kia! Đừng cúp, đưa máy cho In Seop, mau đưa cho In Seop....!"
Lee Woo Yeon nhẹ mỉm cười tắt nguồn điện thoại khi chỉ mới nghe tới đó. Rồi hắn dịu đang nói dối với In Seop, người đang nhìn chăm chăm nhìn hắn với đôi mắt lo lắng rằng giám đốc bảo chúng ta đi chơi vui vẻ rồi về.
Dù đang trên đường tới bar những Choi In Seop vẫn liên tục hỏi đi hỏi lại xem liệu có thực sự ổn không nếu họ tới đó. Lee Woo Yeon nổi bật tới mức dù có đang là nửa đêm và hắn chỉ mang một bộ đồ bình thường cùng mắt kính, nhưng vẫn có người nhận ra rồi khựng lại quay đầu lại nhìn.
Ở bar có nhiều người nên khả năng xảy ra chuyện cũng lớn. Nếu đã là trợ lý thì đương nhiên cậu nên ngăn cản Lee Woo Yeon tới đây.
"Tất nhiên là ổn rồi. Tới đây để giải toả căng thẳng cho trợ lý của tôi mà."
"......"
Choi In Seop khé cắn lấy môi mình. Hoá ra đây là cái giá cậu phải trả cho việc mở sai nhạc trên xe.
Dĩ nhiên áp lực thì cậu có một đống thật. Không lâu nữa cậu sẽ bay về Mỹ và cậu còn phải công bố cho toàn thiên hạ biết Lee Woo Yeon là một tên cặn bã. Nhưng trước đó thì việc cậu cần phải giải quyết cũng có một đống. Bây giờ không phải là lúc cậu nên băn khoăn có nên đi bar với Lee Woo Yeon hay không. Nói thẳng ra thì cậu muốn giải quyết nhanh nhất có thể, dù cho có phải tát vào mặt Lee Woo Yeon một cái rồi cứ thế chấm dứt. Tuy là việc này không có khả thi cho lắm...
"Lâu rồi mới tới những nơi thế này nên tâm trạng tốt hơn hẳn."
"............."
"Quán bar cậu hay tới nằm ở đâu thế?"
Choi In Seop ngó nghiêng xung quanh rồi lầm bầm trong miệng:"À, nói mới nhớ nó ở gần đây thôi, ở đâu ấy nhỉ?"
Nhìn thấy bộ dạng ngó đây ngó kia bất an của cậu, Lee Woo Yeon khoanh tay lại định đợi xem cậu muốn tìm tới bao giờ.
"Tên quán là gì?"
"Tên ạ? Tôi không nhớ rõ lắm..."
"Cậu In Seop có trí nhớ tốt lắm mà. Cậu không viết nó vào sổ tay à?"
Lee Woo Yeon nửa đùa nửa thật hỏi, hắn biết rõ thói quen ghi chép tỉ mỉ tất tần tật mọi thứ vào sổ tay của cậu.
"Hôm nay tôi không đem sổ tay đi..."
"Tiếc ghê."
Lee Woo Yeon nói xong thoáng dừng bước, người xung quanh dần kéo đến. Lee Woo Yeon chăm chú dõi theo cậu tựa như muốn kêu cậu nhanh nhanh nhớ ra tên của quán đi.
"Cái đó,...đi đại nơi nào đó là được ạ."
"Sao vậy. Đến nơi cậu In Seop thường đi thì sẽ thoải mái hơn kia mà?"
"........."
Vấn đề là làm gì có nơi nào cậu thường đi đâu. Làm sao mà mọi chuyện lại rối thành như thế này. Cậu không biết là đến thời điểm này rồi là do cậu mệnh tốt hay mệnh xấu nữa.
Choi In Seop đứng trên đường bắt đầu thầm ai oán về cuộc đời của mình, thấy thế Lee Woo Yeon nắm vai cậu rồi nhẹ nhàng thủ thỉ.
"Mọi người kéo đến rồi. Hay là cứ đi gần đây thôi nhỉ?"
"Vâng! Được ạ."
Choi In Seop gật đầu như thể cậu đã chờ đợi câu trả lời đó từ rất lâu rồi, sau đó Lee Woo Yeon vươn tay khẽ vỗ đầu cậu. Những cô gái xung quanh khẽ hét nhỏ đầy phấn khích khi nhìn thấy cảnh tượng đó. Trong số những cô gái thì cũng có kha khá cô nhìn Choi In Seop làm trợ lý bên cạnh Lee Woo Yeon với ánh mắt đầy ghen tỵ. Càng cảm nhận được sự dịu dàng của Lee Woo Yeon, Choi In Seop càng cảm thấy tâm trạng trở nên phức tạp hơn.
"Đi theo tôi."
Lee Woo Yeon nắm lấy tay Choi In Seop. Trước mặt mọi người cậu không thể hất bàn tay đó ra nên cậu cứ thế để hắn dẫn đi. Đây là lần đầu tiên trong đời cậu nhận được sự chú ý từ nhiều người như vậy, nhưng mà thứ hiện tại cậu quan tâm nhiều hơn đó là cái cổ tay mà Lee Woo Yeon đang nắm lấy của cậu.
Những cô gái xung quanh cũng không thể nào ngăn cản được Lee Woo Yeon, họ hoặc là thay nhau chụp ảnh hoặc là đứng chăm chú nhìn hai người. Ngay khi vừa mới tới phía trước quán bar, nhân viên biết hắn đã lập tức liên lạc cho MD* chạy tới tiếp đón.
*Người tiếp nhận và quản lý đơn hàng
Vì là thứ bảy nên trước cửa quán bar một đống người ra ra vào vào. Choi In Seop nhìn Lee Woo Yeon đang nói chuyện với MD đằng xa nghĩ, liệu cậu có nên cứ thế chạy trốn luôn hay không nhỉ.
"Tới đây."
Lee Woo Yeon vẫy tay ra hiệu cậu tới gần hắn. Mọi người xung quan bắt đầu lôi điện thoại ra chụp hình và hò hét khi nhận ra Lee Woo Yeon. Hai người đi qua lối vào, âm nhạc bên trong quán bar bắt đầu vang lên ầm ĩ.
"Đông người lắm nên nhớ theo sát tôi."
"Vâng?"
"Tôi bảo nhớ theo sát tôi."
Lee Woo Yeon hét vào tai cậu, Choi In Seop dùng lòng bàn tay ấn ấn cái tai đang dần nóng lên của mình gật nhẹ đầu. Sau khi ngồi vào chỗ do MD hướng dẫn, cậu bắt đầu nhìn ngó xung quanh đến há hốc miệng.
Thật, sự, rất, nhiều người đang nhảy theo nhạc. Hơn nữa ai ai cũng xinh trai đẹp gái, cậu có chút nản lòng vì không biết liệu bản thân cậu có hoà nhập được với nơi này được hay không.
"Phải đi nhảy chứ nhỉ?"
"N, nhảy sao ạ?"
"Vậy cậu thường tới bar rồi chỉ ngồi đó thôi à?"
Thực ra Choi In Seop đã nghĩ rằng thật may mắn vì bar có chỗ để ngồi. Cậu không thể biết được sự thật rằng Lee Woo Yeon đã đặt phòng VVIP, đây là một không gian độc lập trên sân khấu.
"Uống một ly, rồi đi thôi ạ."
Lee Woo Yeon cầm chai rượu trên bàn và rót đầy ly của Choi In Seop. Choi In Seop không nói lời nào mà chỉ nhận lấy ly rượu rồi uống ngay lập tức. Chỉ với một ly thôi cũng đủ làm cậu lâng lâng say rồi, nhưng cậu không có dũng khí để ra sân khấu và nhảy nhót dù chỉ một chút.
"Cậu uống thêm ly nữa không?"
"...Vâng."
Cứ thế cậu uống cạn thêm vài ly nữa. Lee Woo Yeon ngồi dựa người vào ghế sofa rồi cười, hắn chí có ý định theo dõi xem Choi In Seop sẽ làm những gì thôi.
Lúc này, Choi In Seop cảm thấy cực kỳ áp lực. Vì cậu đã suy nghĩ rằng trước khi thôi việc không được đinh líu chuyện cá nhân tới Lee Woo Yeon.
Đến trà cậu còn không định uống chung với hắn, vậy mà lại cùng hắn đi bar vào đêm thứ bảy. Nếu đây là một trò chơi thì rõ ràng việc hôm nay là một nước đi tồi tệ nhất.
"Cậu muốn ra nhảy chung không?"
"Tôi đi nhà vệ sinh một chút..."
Choi In Seop đứng dậy và chạy ra ngoài như thể chạy trốn. Cậu định đi hóng gió một chút nhưng mà đầu cậu lại hỗn loạn đến mức mơ màng vì tiếng nhạc lớn và tiếng bước chân đông đúc người qua lại.
Hơn nữa cậu có ngó nghiêng nhìn xung quanh cỡ nào cũng chẳng thể tìm thấy nhà vệ sinh ở đâu. Đúng lúc này có người vỗ vai cậu, nói: [Sao thế? Cần anh giúp cưng không?]
Là một người đàn ông tóc vàng đẹp trai, xỏ khuyên gần lông mày. Cậu cảm thấy thật may quá sau đó nhanh chóng hỏi đối phương nhà vệ sinh ở đâu. Anh ta vẫy tay ý kêu cậu đi theo anh ta.
Trên đường tới nhà vệ sinh, người đàn ông ngoại quốc liên tục hỏi Choi In Seop. Tỉ như cậu tới một mình à, cậu đến từ đâu, phát âm tiếng anh tốt ghê, học từ đâu thế, hôm nay chơi xong sẽ làm gì.
Choi In Seop vừa để ý xung quanh để không va phải người ta vừa liên tiếp trả lời. Trước nhà vệ sinh cũng đông người nên cậu phải xếp hàng chờ một lúc. Thấy người chỉ dẫn cậu đường đi tới nhà vệ sinh đứng ngay bên cạnh, cậu tưởng anh ta cũng định đi vào nhà vệ sinh nên đứng chừa một chỗ cho anh ta.
[Lần đầu cưng tới bar đúng không?]
Choi In Seop có hơi bàng hoàng vì câu hỏi đó của anh ta. Cậu thầm lo lắng, lẽ nào cậu đã để lộ sơ hở gì rồi sao.
[Sao anh lại hỏi chuyện đó?]
[Không gì, chỉ là cảm thấy có lẽ là như vậy thôi. Nhìn cưng đơn thuần thật đó.]
Tuy không chắc việc được người khác khen đơn thuần khi tới bar có được gọi là lời khen hay không nhưng mà cậu vẫn cảm ơn anh ta một tiếng. Điểm mấu chốt là cậu đi vệ sinh xong đi ra thì anh ta vẫn dính chặt lấy cậu không rời.
[Đi nhảy cùng anh nhé? Ở đây tuyệt lắm đó.]
[Tôi có bạn đi chung rồi...]
[Đàn ông? Phụ nữ?]
[Là đàn ông.]
Mặt người đàn ông hiện lên biểu tình, tôi biết ngay là như vậy mà. Anh ta quàng tay của anh ta lấy tay cậu rồi kéo cậu về phía cầu thang.
[Anh phải đi hướng kia kìa...]
[Đi nào. Để anh giới thiệu bạn anh cho cưng.]
[Không, tôi có bạn đi chung rồi...]
[Tới mấy nơi như này ai lại đem theo bạn cặp đi chung. Đi cùng anh rồi chơi hết mình nào. Anh sẽ khiến cưng vui thoả thích luôn.]
Choi In Seop bàng hoàng cố hất tay ra nhưng người đàn ông say rượu kia vẫn bướng bỉnh lôi cậu đi tới phòng mà anh ta đã đặt.
Ngay khi vừa mở cửa bước vào, cậu nhìn thấy nhiều người đàn ông cùng phụ nữ cuốn lấy nhau một chỗ, tạo ra cảnh tưởng vô cùng xấu hổ.
Choi In Seop vì bất ngờ nên cứ thế vô thức hét lên một tiếng xin lỗi rồi đóng cửa lại. Người đàn ông bên cạnh cười khúc khích đến nghiêng ngã. Sau đó anh ta lại mở cửa ra một lần nữa, lần này tất cả mọi người trong phòng đều xoay qua nhìn hai người.
[Tony, gì đây? Bé cưng ngây thơ kia là?]
[Bạn tôi.]
Người trong phòng gần như đều là người ngoại quốc. Cũng có vài người Hàn nhưng đại đa số đều nói tiếng anh nhuần nhuyễn.
[Để tôi giới thiệu. Cưng nói cưng tên gì ấy nhỉ?]
Ngay từ đầu họ chưa từng trao đổi danh tính. Choi In Seop vừa lo lắng không biết nên làm như thế nào vừa trả lời tên cậu là Peter.
[Được rồi. Đằng này là Peter. Đằng kia là Lig, Kevin, Jack, Keith.]
Từng người đàn ông giơ tay lên chào câu. Dĩ nhiên thì quá nửa số đàn ông vì bận hôn môi với mấy cô gái nên không thể quay đầu lại chỉ có thể giơ tay lên.
[Anh là Tony. Là boss siêu cấp đẹp trai của đám chết tiệt này.]
[..Vâng]
[Tony, bé cưng khóc bây giờ. Không phải nên để em ấy về nhà đi à?]
[Ái chà, chuẩn gu của Tony luôn kìa.]
Choi In Seop thở dài. Tại sao cậu phải đến bar rồi tận hưởng cảm giác lạc lõng này vậy.
[Đừng nghe bọn nó nói. Tới uống rồi nhảy chung với anh nào.]
[Không, tôi có bạn đi chung nên phải quay về rồi.]
[Oa, thật bực bội quá. Tới mấy nơi như thế này ai lại chơi với bạn cặp. Phải chơi với mấy người không quen biết mới vui chứ.]
[Không phải bạn cặp... là là người làm việc chung.]
[Là boss à? Anh cũng là boss của đám này mà, anh không quan tâm đâu. Cưng làm tốt như thế với boss vì muốn được thưởng à?]
Choi In Seop cúi đầu xuống một lúc vì câu nói đó. Chẳng có lý do gì để cậu làm tốt rồi xuất hiện trước mặt Lee Woo Yeon hết. Ngược lại cậu còn muốn nhanh nhanh bị sa thả rồi thoát khỏi tầm mắt đó.
[Tốt thôi. Vậy thì uống chung nào.]
Tony hoan hô rồi leo lên bàn mang theo chai rượu tới. Anh ta vẫy tay bảo cậu uống hết ly bia đổ đầy rượu tây.
Choi In Seop lẩm bẩm: "Uống hết cái này thì sẽ say mất..."
Tony nóng lòng nằm lấy cánh tay cậu đưa lên rồi bảo uống nhanh đi. Vô trách nhiệm là một trong những thứ mà Lee Woo Yeon ghét. Nếu cậu nói đi vệ sinh nhưng đi xong lại không về chỗ mà lại chơi bời với đám người ở đây thì sẽ có bao nhiêu vô trách nhiệm nhỉ. Nghĩ thế, Choi In Seop liền kề ly rượu lên miệng mình.
Trước đó cậu đã uống vài ly rượu mà Lee Woo Yeon đưa tới giờ lại uống thêm một ly nữa, cậu hiện giờ say đến mức đầu óc quay cuồng. Mọi người vỗ tay và hét lên khi Choi In Seop uống sạch ly rượu và đưa cho Tony.
[Nhìn nhiệt tình hơn vẻ ngoài đấy?]
[Vậy sao...]
Choi In Seop có hơi chảo đảo, ngay cả nói chuyện cũng thấy chóng mặt. Tony đỡ lấy cậu rồi cười khinh khích.
[Cậu định ăn bé ấy nên mới làm vậy đúng không?]
[Boss của chúng ta, hôm nay nhìn anh có hứng thú thật đó.]
Những người bạn đang ngồi chế giễu của anh ta cũng không thể nào xuất hiện tử tế trong đầu Choi In Seop.
[Đi nhảy cùng anh nhé?]
[Tôi không biết nhảy...]
[Anh sẽ dạy cho cưng.]
Tony nắm tay Choi In Seop rồi di chuyển cơ thể theo nhịp điệu. Choi In Seop nhảy lung ta lung tung cố giữ thăng bằng để cơ thể để không bị ngã xuống sàn. Sau nhiều cậu lần choáng váng ngã gục trong vòng tay Tony, anh ta vẫn cứ ôm lấy Choi In Seop và nhảy.
Choi In Seop nghĩ thầm, lúc này thì có thể xem là cậu chơi bời đến vô trách nhiệm được chưa nhỉ.
Choi In Seop ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông đang vừa kéo vừa ôm lấy mình nhảy như điên.
Khi chạm mắt nhau, Tony nâng lông mày lên và nói: [Cưng dễ thương quá.]
[Vâng?]
[Thật sự dễ thương quá đi. Thấy sao? Tâm trạng tốt không? Thú vị mà nhỉ?]
Nói thật thì tâm trạng của cậu không tốt lắm. Tiếng nhạc quá lớn khiến não cậu có cảm giác như đang kêu gào còn trong bụng cậu thì lại trống rỗng. Cậu hiện giờ chỉ muốn nằm ngủ ở đâu đó.
Khi Choi In Seop nhẹ nhíu mày và không trả lời câu hỏi thì Tony một bên cũng lục lọi túi rồi lấy viên thuốc nhỏ đưa ra.
[Anh làm cưng vui nhé?]
[Hả?]
[Không có gì nguy hiểm đâu. Không gây nghiện, nó chỉ sẽ giúp bưng giải tỏa căng thẳng thôi.]
Choi In Seop kiên quyết lắc đầu, cậu nói: [Không, tôi không dùng thuốc]
[Đã bảo không phải loại thuốc nguy hiểm kia đâu mà.]
[Không cần đâu. Tôi muốn quay về.]
[Được rồi, được rồi. Anh sẽ không ép buộc cưng.]
Tony giơ hai tay lên nhằm khiến cho Choi In Seop an tâm. Anh ta cho viên thuốc vào miệng, đưa chai nước lê miệng uống rồi cười hỏi:
[Thế nào? Chỉ như là thuốc cảm thôi mà. Là cái loại uống trước khi thi để giải tỏa căng thẳng ấy. Ở Hàn Quốc, cái đó gọi là gì nhỉ?]
Một cô gái ngồi trên đầu gối của một người đàn ông da đen trong góc đang hôn nồng nhiệt bỗng lên tiếng: [Là viên Thanh Tâm Ngưu Hoàng*.] *thuốc tựa thuốc an thần)
[Nghe thấy chưa? Thanh ờm...Dù sao thì là nó đó.]
Choi In Seop dù không biết viên Thanh Tâm Ngưu Hoàng là gì, nhưng sự cảnh giác của cậu cũng không thấp đến mức nhận thuốc từ người lạ.
[Tôi đi đây]
[Sao vậy? Càng ngày càng thú vị mà. Chúng ta hãy cùng nhau đến sân khấu nhảy đi.]
[Không được. Bây giờ tôi phải đi.]
[Vậy à? Vậy thì chờ chút, anh có điều muốn nói.]
Tony đã ra hiệu cho Choi In Seop đến gần anh ta. Trước khi đi Choi In Seop không muốn làm hỏng bầu không khí nên cậu quay mặt lại đi tới đối diện anh ta. Bàn tay to của anh ta nắm lấy gáy cậu và cứ thế cậu bị kéo về phía anh ta. Trong lúc hoang mang cậu ơ lên một tiếng, khoảnh khắc đôi môi mở ra đã có cái gì đó len lỏi chen vào trong miệng cậu. Sự việc xảy ra trong nháy mắt khiến Choi In Seop không kịp nhận ra mình đang ở trong tình huống nào. Sau khi đẩy viên thuốc nhỏ cùng nước bọt vào miệng khiến cậu nuốt xuống, Tony vui vẻ rút lui về phía sau.
[B, bây giờ...Anh đang làm gì vậy!]
[Thật sự là nó sẽ giúp tâm trạng cưng tốt lên mà. Đừng lo.]
[Thằng khốn Tony. Bé cưng buồn bây giờ. Peter, đừng như vậy nữa mà hãy chơi vui vẻ với Tony đi. Boss của chúng tôi có nhiều tiền và đối xử cũng rất tốt với cô gái của anh ta đó.]
Khuôn mặt của Choi In Seop nóng bừng lên. Phải đến lúc đó cậu mới nhận được ra lý do Tony lôi cậu vào căn phòng này. Cậu đẩy Tony ra rồi chạy tới mở cửa phòng. Tony chạy từ phía sau ôm chầm lấy Choi In Seop.
[Đi nhảy với anh nào]
[Đã nói là không thích mà!]
[Tony, tội nghiệp quá. Bé cưng nói không thích kìa, bỏ ra đi.]
[Thì dễ thương quá mà. Hôm nay nhất định tôi phải rước được em ấy ra khỏi quá bar này.]
Choi In Seop cố gắng vùng vẫy để thoát khỏi cái ôm từ người đàn ông.
[Haha. Cưng nhảy giỏi vậy mà, được rồi, cùng anh nhảy như thế này đi]
[Không thích...!]
Ngay khi cửa mở ra, tiếng hét của những cô gái truyền vào trong phòng. Ánh mắt của những người trong phòng đổ dồn vào người đàn ông đứng trước cửa.
"Gì kia? Có phải là Lee Woo Yeon không?"
"Làm gì có chuyện Lee Woo Yeon lại ở đây... Ôi trời, thật sự là Lee Woo Yeon kìa?"
Những cô gái trong phòng ngạc nhiên đứng dậy.
Khi Lee Woo Yeon phát hiện ra Choi In Seop hắn nhăn mặt khẽ chậc lưỡi một cái. Trước khi Choi In Seop kịp nói gì đó, hắn đã dùng sức vươn tay kéo vai cậu về phía mình. Khi cậu nhận ra sự thật rằng mình đang nằm trong vòng tay của Lee Woo Yeon, cũng là khi giọng nói trầm thấp của hắn vang trên đầu cậu.
"Tôi đang tìm quản lý của tôi, thì ra là cậu ấy đang ở đây."
Bỗng dưng bị cướp mất đối tượng mà mình đánh dấu bằng việc hôn rồi truyền nước bọt ban nãy, Tony nhăn mặt nói cái quái gì vậy rồi nhìn chằm chằm vào Lee Woo Yeon.
"Lee Woo Yeon, anh đến đây chơi à?"
"Anh có muốn ngồi cùng chúng tôi không?"
Những cô gái đứng dậy từ chỗ ngồi, tiến tới đứng xung quanh hắn tiếp chuyện với giọng nói dịu dàng xen chút làm nũng.
Lee Woo Yeon mỉm cười rồi lịch sự cúi đầu xin lỗi, hắn nói: "Tôi cũng muốn lắm nhưng tôi nghĩ tôi phải đi rồi."
Khi Choi In Seop chao đảo muốn ngã tới nơi, Lee Woo Yeon đã kéo eo cậu tới rồi ôm chặt lấy, hắn hỏi: "Cậu ổn chứ?"
Choi In Seop nhắn mày, đáp: "Vâng... à, có chút, ừm. Không sao đâu ạ."
Nhìn ra sao cũng thấy được cậu có vẻ như đang quay cuồng vì say rượu.
[Anh là boss của Peter.]
[Tony, người đó không phải là ông chủ đâu, là diễn viên đó. Anh chưa từng gặp qua à?]
[Không biết? Đến tôi còn không biết anh ta là ai thì chắc chẳng phải diễn viên nổi tiếng gì rồi.]
Tony nhìn Lee Woo Yeon rồi nói với giọng điệu xúc phạm, lần này các cô gái nghiêm mặt đứng về phía Lee Woo Yeon.
[Nói gì vậy. Là diễn viên nổi tiếng nhất nước ta đó.]
[Tony, anh mà nói như vậy ở ngoài đường là bị ném đá đấy.]
Tony đứng nghiêng người rồi nhìn chằm chằm vào Lee Woo Yeon. Họ chỉ thấy Lee Woo Yeon mỉm cười rồi cúi đầu xuống, nói: "Chúng tôi đi đây."
Tony nắm lấy cánh tay của Lee Woo Yeon khi hắn định đi ra ngoài, anh ta nói: [Cậu ấy đã quyết định đi chơi với tôi rồi. Để cậu ấy lại rồi đi.]
Ha, đ*t mẹ, thằng khốn nạn.
Lee Woo Yeon nuốt xuống cơn giận trong lòng và cố giữ gìn khuôn mặt tươi cười. Có quá nhiều người nhìn. Đây không phải là một nơi hắn có thể lôi ruột của thằng chết tiệt này ra rồi quấn lại.
Hắn ngó lơ tên tóc vàng xỏ khuyên kia và vỗ nhẹ vào mặt Choi In Seop bằng mu bàn tay, khẽ gọi: "Choi In Seop, tỉnh táo lại đi."
"...Vâng."
Choi In Seop lắc lư thân mình dính sát lấy cơ thể của Lee Woo Yeon. Tony nắm lấy cánh tay của Choi In Seop rồi cúi xuống hỏi cậu: [Này, Peter. Hôm nay cưng đã quyết định đi với anh mà. Nhỉ? Trả lời đi xem nào.]
[...Tôi sẽ rời đi.]
Lee Woo Yeon ngẩng lên nhìn anh ta khi câu trả lời bằng tiếng Anh rõ ràng phát ra từ miệng của Choi In Seop.
[Cưng đã nói là sẽ đi với anh mà đúng không? Cưng cứ bỏ ông chủ đó lại rồi vào công ty anh đi nhé? Nếu là cưng thì anh có thể trả lương cao đấy.]
Tony liên tục nắm chặt cánh tay Choi In Seop rồi gây phiền phức. Lee Woo Yeon đã cố gắng chịu đựng khát khao muốn túm cái đầu vàng của thằng khốn đó đập xuống bàn tới khi nào nát thì thôi.
"Tôi sẽ đưa cậu ấy ra ngoài vì cậu ấy là bạn của tôi."
Lee Woo Yeon vờ như không nghe lời Tony nói và định đưa Choi In Seop ra ngoài. Nhưng Tony lại chặn trước mặt họ.
[Người khác đang nói chuyện mà cứ bỏ đi là sao hả?]
"Đcm..."
Tony chỉ vào Lee Woo Yeon và hét lên: [Gì? Thằng này vừa mới chửi thề à?"
Những người không thể nghe thấy tiếng lầm bầm của Lee Woo Yeon vì tiếng nhạc quá ồn ào bày ra biểu cảm, cậu đang nói gì vậy.
[Tony, anh ấy không phải là người như vậy đâu.]
[Đừng gây sự nữa, hãy tránh ra đi.]
Toàn bộ tầng 3 đều là phòng VVIP. Đó là một nơi có muốn đặt chỗ cũng không thể vào nếu không có sự giới thiệu của MD quán bar. Nói cách khác, nếu có vấn đề gì xảy ra thì sẽ khó có thể vào đây lại một lần nữa.
[Mày đang chửi tao đúng không? Mày nghĩ rằng tao không hiểu tiếng Hàn sao?]
Lee Woo Yeon chỉ tập trung vào việc dìu Choi In Seop đứng vững, dù Tony có hò hét gì đi nữa hắn cũng không quan tâm.
[Nói nghe xem nào. Này, thằng khốn này.]
Tony lấy tay đẩy vai Lee Woo Yeon. Gương mặt đang cười của Lee Woo Yeon cứ thế đông cứng. Người duy nhất biết hắn đang dồn sức vào nắm đấm là Choi In Seop đang dính chặt bên hông hắn.
"Không được!"
Choi In Seop dang hai tay ra hai bên và ngăn chặn giữa hai người. Với khuôn mặt cực kỳ nghiêm túc, cậu đã hướng về phía Tony và xả một tràng tiếng Anh như súng bắn đạn.
[Tôi sẽ không đi với đằng đó đâu. Tôi không phải là phụ nữ, cũng không muốn tới công ty của anh. Tôi cũng không muốn nhảy! Và Ah...]
Nói tới đó mặt Choi In Seop bỗng nhăn lại thành một cục, cậu cắn môi mình.
[Và, gì?]
Tony thúc giục lời nói tiếp theo từ cậu, Choi In Seop run lẩy bẩy, khó khăn lắm cậu mới nói được câu tiếp theo: "Bụng tôi không ổn..."
Ngay khi câu nói đó kết thúc, bàn tay của Lee Woo Yeon đã luồn qua ôm lấy eo của Choi In Seop. Hắn ôm lấy cậu cứ như vác cậu lên rồi chạy ra ngoài.