"...Anh không cần mua cho tôi cũng được mà."
"Cái đống quần áo đó của cậu sao mặc đi Hawai được. Mặc cái khác ra đây xem nào."
Choi In Seop nghe theo lời của Lee Woo Yeon cầm bộ quần áo khác vào phòng thay đồ. Khoảnh khắc Lee Woo Yeon bước vào trung tâm mua sắm, toàn bộ ánh mắt đồng loạt đổ dồn lên người hắn. Với vai trò là một người trợ lý thì đáng lẽ Choi In Seop phải ngăn cản việc mọi người vây tới, nhưng từ nãy tới giờ cậu chỉ có thay đồ rồi thay đồ mà thôi.
"Thật sự không hợp chút nào..."
Choi In Seop mặc quần áo mà Lee Woo Yeon đã chọn cho mình rồi nhìn vào gương trong phòng thay đồ. Cậu thờ dài một hơi. Còn Lee Woo Yeon thì hoàn toàn khác với cậu, hắn có thể hợp với mọi loại quần áo tựa như nó được nhà thiết kế làm ra để dành riêng cho hắn vậy. Choi In Seop rụt vai lại, vì quá gầy nên mặc như thế này càng khiến cậu trông nổi bật hơn. Nếu được thì cậu vẫn muốn mặc một bộ vest lịch sự như hiện tại ngay cả khi đi Hawai...
"Làm gì thế."
"Ư ah...!"
"Thay xong cả rồi mà, sao không ra ngoài."
"Ah, t, tôi ra ngay đây."
Khi Choi In Seop lồm cồm lấy quần áo lên định ra ngoài thì Lee Woo Yeon lại đẩy cậu vào phòng thay đồ.
"Bộ cậu mặc bây giờ chẳng hợp chút nào. Thay bộ khác đi."
"Vâng. Tôi biết rồi."
Choi In Seop vừa cảm thán vừa thở phào nhẹ nhõm. Lúc cậu đang cởi quần áo trên người ra thì Lee Woo Yeon lại kéo rèm rồi ló mặt vào.
"........! Sao, sao anh lại thế ạ."
"Tôi chỉ muốn nói là cậu không mặc đồ nhìn đẹp hơn nhiều."
"..............!"
"Nhanh thay đồ rồi ra đây. Không còn thời gian đâu."
Âm thanh gót giày nện xuống sàn nhà cùng tiếng cười của hắn xa dần. Choi In Seop nhanh chóng thay lại bộ đồ của mình lúc mặc tới đây rồi vừa cúi đầu xin lỗi vừa đưa quần áo lại cho nhân viên.
Trên đường đi đến các cửa hàng khác của trung tâm mua sắm, tầm mắt của mọi người vẫn liên tục hướng về hắn. Nhiều người thì giơ máy lên chụp ảnh, trong lúc đó cũng có người dũng cảm đến gần và xin chữ ký. Lee Woo Yeon lịch sự từ chối cho chữ ký rồi nháy mắt với Choi In Seop ý bảo cậu đi theo hắn nhanh lên.
"Chào mừng đến với... ôi trời."
Nhân viên nhận ra hắn đã thốt lên đầy ngạc nhiên ngay khi Lee Woo Yeon bước vào cửa hàng. Mặc dù họ đã được đào tạo rằng dù có là người nổi tiếng tới thì cũng không được quá phấn khích hoặc để lộ cảm xúc cá nhân ra ngoài, nhưng ngay khi Lee Woo Yeon xuất hiện thì cửa hàng cũng bó tay chịu chết vô cùng náo loạn.
"Tôi giúp anh nhé? Thưa quý khách."
"Tôi sẽ đi vòng vòng xem, nếu cần gì thì tôi sẽ nhờ cô sau."
"Vâng. Hãy nói cho tôi bất cứ khi nào anh cần ạ."
Choi In Seop vừa đi theo sau hắn vừa nghĩ rằng câu nói kia có chút pha trộn ý đồ riêng.
Lee Woo Yeon lấy một bộ ra ướm lên người cậu rồi hỏi: "Cái này như thế nào?"
"Tôi không rõ nữa."
"Thật không biết phong cách của cậu như thế nào luôn."
"Tôi cũng không biết nốt."
Choi In Seop thành thật trả lời. Trước đây hầu như cậu đều mặc quần áo do mẹ mua cho, sau khi tới Hàn Quốc thì suốt ngày chỉ mặc một kiểu vest tối màu. Cậu chưa bao giờ có sở thích đặc biệt nào về phong cách quần áo cả. Thường thì cậu sẽ chỉ tập trung vào việc lựa chọn những bộ quần áo không nổi bật nhất.
"Tôi nghĩ cậu có thể mặc đồ tươi sáng một chút, nhưng tươi quá thì lại không hợp."
Nhân viên chỉ chờ thời cơ chen vào giữa hai người ngay lập tức chỉ vào Choi In Seop rồi nói: "Là vị nào mặc ạ? Vị này cần mua đúng không ạ?"
Lee Woo Yeon đang vừa cười vừa lựa quần áo chỉ đại khái đáp lại: "Vâng."
Choi In Seop bây giờ chỉ cần nghe giọng nói của Lee Woo Yeon thôi cũng biết được tâm trạng của hắn hiện tại có tốt hay không rồi. Cậu lén xem xét ánh mắt của Lee Woo Yeon rồi nhìn nhân viên bán hàng.
"Khách hàng có da mặt thiên trắng và màu tóc cũng sáng nên nên cậu vẫn có thể mặc được màu trung tính như này. Thế nào ạ?"
Nhân viên bán hàng đã chọn một chiếc áo phông màu be rồi đặt nó dưới mặt của Choi In Seop.
"Tôi... không biết nữa."
"Cái này thì sao ạ? Là sản phẩm mới của lần này, nó nhận được phản hồi khá tốt đấy ạ."
"V, vậy sao?"
"Cậu muốn phong cách như thế nào? Nếu cậu nói cho tôi thì tôi sẽ biết..."
"Tôi sẽ chọn."
Lee Woo Yeon cười cười cắt ngang lời nói của nhân viên.
"Nếu anh nói cho tôi thì tôi sẽ giúp...."
"Không sao. Nếu lúc đang chọn tôi có cần thứ gì thì tôi sẽ nhờ cô. Cám ơn."
Tuy giọng nói mềm mỏng nhưng lại là một lời từ chối dứt khoát. Sau khi nhân viên tỏ vẻ tiếc nuối rời đi thì Lee Woo Yeon mới chậc lưỡi với khuôn mặt khó chịu.
"Đi thôi nào."
Tuy cậu không biết thứ gì đã chọc trúng tâm trạng của hắn nhưng mà vào những lúc như thế này thì yên lặng đi theo là biện pháp tốt nhất. Choi In Seop cúi chào nhân viên rồi đi theo sau Lee Woo Yeon ra khỏi cửa hàng.
Choi In Seop nhìn bóng lưng đang hùng hổ bước đi phía trước của Lee Woo Yeon lẩm bẩm nói: "Xin lỗi."
"Sao?"
"Xin lỗi. Tôi,... anh đã có lòng tốt đi mua đồ cho tôi mà tôi lại trông như thế này nên thứ gọi là quần áo lại chẳng có cái nào hợp."
"Cậu trông như thế nào?"
"........."
Đứng trước người đàn ông không bao giờ rớt khỏi top khuôn mặt nam diễn viên đẹp nhất nước để bàn về ngoại hình, Choi In Seop đúng là không thể không cảm thấy đau khổ.
"Tôi hỏi cậu trông như thế nào cơ?"
"...Xấu...."
Cậu chẳng thể nào nói ra cho trọn câu. Vì chỉ cần nhìn chiều cao của hai người phản chiếu trong tấm kính cũng ngay lập tức thấy được một người trên trời một người dưới đất rồi.
"In Seop, cậu đẹp lắm."
".............!"
"Nếu cậu khóc."
Vì câu nói đầy ẩn ý kia mà Choi In Seop chỉ biết cúi đầu xuống, cậu thực sự không biết nên nói cái gì tiếp theo cho phải. Lee Woo Yeon tiến tới cạnh Choi In Seop, hắn xoay gương mặt của cậu hướng về phía mặt kính.
"Có chỗ nào xấu đâu chứ. Cậu nhìn đi."
"............"
"Mắt thì to, mũi thì dễ thương này, môi cũng đẹp nữa."
"Kh, không phải đâu ạ. Tôi ổn mà. Anh không cần an ủi tôi đâu."
Choi In Seop gỡ tay Lee Woo Yeon ra rồi xoay đầu lại. Lee Woo Yeon vừa cười vừa cất bước chân. Tầm nhìn mọi người di chuyển theo từng nhất cử nhất động của hắn. Choi In Seop cũng nhanh chóng cất bước đi theo sau Lee Woo Yeon.
"Cửa hàng ban nãy cũng khá ổn đấy."
"Ý anh là cửa hàng nào ạ?"
"Cửa hàng chúng ta mới vừa đi ra ấy."
"Chứ không phải anh không vừa nơi đó nên mới đi à?"
"Chỉ là không vừa ý với nhân viên thôi."
Choi In Seop nghiêng đầu lẩm bẩm trong miệng: "Cũng thân thiện mà ta."
"Vậy nên tôi mới không vừa ý. Quần áo của cậu đáng lẽ phải để cho tôi chọn, nhưng ban nãy cô ta lại chọn cho cậu còn gì."
"Nhân viên chọn quần áo cho khách thì không tốt ạ?"
"Vốn dĩ vì tôi là người cởi quần áo của cậu nên tôi phải chọn quần áo cho cậu mới đúng."
Choi In Seop hơi sốc, cậu xoay đầu ngó nghiêng xung quanh. May mắn thay, không có ai đứng đủ gần để nghe thấy được cuộc đối thoại giữa hai người.
"Không lẽ cậu thực sự đã nghĩ rằng tôi mua đồ cho cậu với ý đồ trong sáng à?"
"...Xin lỗi. Vốn dĩ anh không phải là người như vậy mà tôi lại..."
"Vâng. Đúng thế, tôi vốn không phải là người như thế đâu. Hahaha."
Lee Woo Yeon đang cười thì bỗng có chuông điện thoại tới. Hắn lôi điện thoại ra kiểm tra tên người gọi rồi nói với cậu: "Đợi tôi chút."
Các nhân viên ở cửa hàng phía xa xa đang chụp lại khung cảnh Lee Woo Yeon đứng nghe điện thoại. Choi In Seop lùi về sau một bước để tránh cho bản thân không bị lọt vào khung hình. Gương mặt vừa cười vừa nghe điện thoại của Lee Woo Yeon bỗng chốc nghiêm lại. Choi In Seop mặc dù lo lắng nhưng cậu không thể tới gần hắn nên chỉ đứng đó rồi chăm chú nhìn Lee Woo Yeon.
Lee Woo Yeon nói: "Tôi biết rồi."
Sau đó hắn cúp máy.
"Có chuyện gì thế?"
"Vì vấn đề ghi hình vào ngày mai nên tổng biên tập muốn gặp mặt một lát."
"Vậy thì tôi sẽ đi chuẩn bị xe ngay."
Choi In Seop đang cảm thấy thật may mắn khi công cuộc mua sắm kết thúc tại đây thì Lee Woo Yeon lại lắc lắc đầu.
"Không cần. Vì hẹn gặp cũng ở gần đây thôi, chắc nói chuyện tầm 4-50 phút là xong."
"Vâng. Vậy chúng ta đi đâu đây ạ."
Lee Woo Yeon cười cười rút tấm thẻ trong ví ra đưa cho Choi In Seop.
"Cậu cứ ở đây mua sắm đi. Dù sao nó cũng là chuyện nhàm chán đối với In Seop."
"Không đâu. Được rồi ạ. Nhiêu đây thôi là đủ với tôi rồi."
Trên tay cậu đang cầm tính túi mua sắm không cũng đã là ba cái rồi. Cậu không muốn nó tăng thêm nữa, và cậu càng không muốn dùng thẻ của Lee Woo Yeon để mua sắm.
"Mua thêm đi."
Lee Woo Yeon bỏ thẻ vào túi của cậu rồi cúi đầu thì thầm: "Để tôi còn có thứ cởi ra cho vui chứ."
Choi In Seop gương mặt đỏ bừng lên, thân thể cậu đóng băng tại chỗ. Lee Woo Yeon nhìn đồng hồ rồi nói: "Vậy thì 5 giờ gặp lại cậu sau nhé. Chúng ta gặp nhau ở đâu đây?"
Bởi vì cậu không có điện thoại nên hai người bắt buộc phải quyết định trước thời gian địa điểm gặp nhau. Choi In Seop nhìn xung quanh một lát, sau khi phát hiện ra được một tiệm sách thì cậu chỉ vào đấy rồi nói: "Đằng kia đi ạ."
"Được rồi. Vậy thì 5 giờ tôi đợi cậu ở trước cửa tiệm đó."
Lee Woo Yeon nói lại một lần thời gian hẹn rồi mới rời đi. Sau khi nhận được thẻ, Choi In Seop đã suy nghĩ xem nên mua thêm quần áo gì và rồi cậu quyết tâm mua một chiếc áo thun tay ngắn màu trắng. Sau khi mua một chiếc áo phông trắng bình thường đến mức dù có là ai mặc đi chăng nữa cũng không bị quá nổi bật thì Choi In Seop mới xác nhận lại thời gian.
Còn 30 phút nữa là giờ hẹn với Lee Woo Yeon. Choi In Seop đi vào hiệu sách định mua một quyển sách, khi cậu phát hiện ra góc sách du lịch thì chợt khựng lại.
"Hawai..."
Cậu rút quyển sách có chữ Hawai được viết trên nền ngũ sắc ra. Ngày mai Lee Woo Yeon sẽ tới Hawai để chụp ảnh hoạ báo.
Khi còn nhỏ cậu đã từng đọc quyển nhật ký du lịch của những người đi du lịch khắp thế giới, lúc đó cậu đã có suy nghĩ rằng một lúc nào đó cậu nhất định sẽ đi thử một lần tới Hawai. Choi In Seop mở cuốn sách ra rồi nhìn thoáng qua bức ảnh được đầy sống động trong đó. Đang xem những bức ảnh đẹp về bờ biển và môi trường tự nhiên thì cậu nhìn thấy một câu ghi chú được ghi phía dưới quyền sách.
Ngay khi cậu đang định đọc lời giải thích về món ăn nhất định phải ăn khi đến Hawai thì có ai đó đã cướp đi cuốn sách trong tay cậu.
"...........!"
"Tận hưởng Hawaii gấp 100 lần? Làm cái gì mà vui những gấp 100 lần chứ?"
Lee Woo Yeon vừa mỉm cười vừa lật qua trang sách khác. Những người ở hiệu sách bắt đầu ồn ào nhìn về phía bên này.
"Xin lỗi. Mới đó mà thời gian đã..."
Choi In Seop nhìn lại đồng hồ, thời gian hẹn đã trôi qua hơn 20 phút rồi.
"Tôi đã tìm cậu."
"Xin lỗi ạ."
"Không có điện thoại cũng bất tiện phết."
Lee Woo Yeon đã bốc hoả lên đến tận đầu khi không thấy Choi In Seop xuất hiện trước cửa tiệm như đã hứa. Hắn đã lượn hơn ba vòng xung quanh đó để tìm cậu. Mỗi cửa hàng hắn đều ghé qua hỏi xem liệu có ai thấy người đi cùng hắn đi ngang qua đây hay không. Nhưng chẳng có ai nhớ đến người trợ lý hướng nội đã tới cùng Lee Woo Yeon cả. Lee Woo Yeon vừa suy nghĩ nếu tóm được cậu thì chắc hắn phải đánh gãy chân cậu mới được vừa quay trở lại nơi hai người đã hẹn gặp ban nãy. Bỗng dưng có một suy nghĩ thôi thúc hắn bước vào cửa tiệm, ngay khi hắn vừa tiến vào thì hình ảnh Choi In Seop ánh mắt lấp lánh như con nít đang đứng đọc sách gần kệ sách du lịch đã lọt vào mắt hắn. Đem suy nghĩ muốn phạt cậu thì đợi về nhà hẵng phạt trấn áp lại tâm trạng, Lee Woo Yeon từ tốn bước tới cạnh cậu.
"Tôi đọc sách nên...Xin lỗi ạ."
Lee Woo Yeon đưa cuốn sách lại cho cậu. Nhìn cậu đặt lại cuốn sách lên kệ thì Lee Woo Yeon mới nghi hoặc hỏi: "Cậu không mua à?"
"Vâng. Không cần ạ. Cũng chẳng phải đi du lịch."
"Sau khi ghi hình xong thì có một ngày để đi chơi mà."
"............"
Lee Woo Yeon lấy cuốn sách mà Choi In Seop đã để lại lên kệ.
"Không cần mua cũng được ạ!"
"Tôi muốn đọc."
Hắn cầm sách đến quầy thanh toán, mọi người ở gần đó tụ lại như đám mây. Nhân viên bán hàng cũng bất ngờ trước sự xuất hiện đột ngột của Lee Woo Yeon, hai mắt tròn xoe cầm sách lên tích mã tính tiền.
"Cảm ơn."
Tính tiền xong, Lee Woo Yeon nhận lấy sách rồi ra khỏi cửa tiệm. Mọi người di chuyển ồ ạt ngay sau lưng hắn. Dường như Lee Woo Yeon hoàn toàn không quan tâm tới nhưng người đi theo sau lưng mình, hắn dùng giọng nói bình tĩnh nói chuyện với cậu: "Lần đầu cậu đi Hawai à?"
"Vâng."
"Là một nơi khá tốt. Trước đây tôi đã từng tới quay phim một lần, cũng đáng để đi đấy. Có nơi nào mà cậu đặc biệt muốn đi không?"
"Đây là lần đầu nên, tôi cũng không biết nữa."
Lee Woo Yeon đưa cho cậu cuốn sách hắn đã thanh toán xong ban nãy khi hai người đang đi xuống bằng thang cuốn.
"Cậu đọc thử nó xem, rồi tới ngày mai nói cho tôi một nơi mà cậu muốn đi."
"Không ạ. Không cần đâu."
"Không sao. Dù sao thì ngày cuối là thời gian tự do mà."
"........"
Dù đã nhận được sách nhưng Choi In Seop vẫn thấy không thoải mái. Dạo gần đây mỗi khi Lee Woo Yeon đối xử với cậu tốt như thế này thì cậu lại không biết nên cư xử như thế nào mới phải. Dù có hơi bàng hoàng nhưng cậu cũng rất vui. Nhưng chỉ cần nghĩ tới việc bản thân cậu như thế này cũng được sao là cậu lại thấy có lỗi với cả Jenny, lẫn Lee Woo Yeon.
"Biểu cảm sao lại thế kia?"
"Không có gì ạ."
Từ lúc ra khỏi tầng 1 của trung tâm thương mại cho đến lúc tới tận bãi đậu xe rồi Lee Woo Yeon vẫn kiên trì hỏi cậu: "Hình như là có gì mà. Sao biểu cảm của cậu lại thế."
"Không có gì. Không sao đâu ạ."
"Biểu cảm không ổn một chút nào hết. Sao thế, vì tôi đối xử tốt với cậu, nên khiến tâm trạng cậu tồi tệ à?"
"..........."
Đáng lẽ cậu phải trả lời ngay tại đó rằng không phải như thế đâu, nhưng Choi In Seop lại vuột mất cơ hội để nói ra. Lee Woo Yeon khẽ cười gượng rồi nói tiếp: "Cậu thật sự biết cách khiến tâm trạng người khác biến thành đống sh*t mà. Tôi dành thời gian đưa cậu tới trung tâm thương mại mua quần áo cho cậu, mua sách cho cậu, kêu cậu chọn một nơi muốn đi, kết quả là cậu lại bày ra cái bản mặt đó."
"....Xin lỗi."
Không lí nào Choi In Seop lại không biết việc Lee Woo Yeon cố tình dành thời gian ra để đi tới tận trung tâm thương mại với cậu được. Vì cậu là trợ lý đi theo và quản lý lịch trình của hắn mà.
"Dù có không thích thì cũng cười lên đi. Lời hứa 1 tháng, giờ chỉ còn chưa đầy hai tuần nữa thôi đấy. Cậu quên rồi à?"
"Vâng. Tôi biết rồi."
"Mẹ kiếp, đúng là mất cả hứng mà."
Lee Woo Yeon thở dài một hơi rồi sải cước bộ về phía trước. Trong lòng của Choi In Seop còn nặng nề hơn so với ban nãy. Khi hai người dần tiếng đến gần chiếc xe Benz, Choi In Seop lại phát hiện ra một bức thư được nhét trên cửa kính xe. Dạo này hầu như ngày nào cũng có thư được nhét trước cửa kính xe.
"Cái này...."
"Bỏ đi."
Lee Woo Yeon không đọc thư fan gửi tới. Hắn cho rằng việc đọc thư của một người lạ không biết mặt gửi tới cho bản thân mình là một việc làm lãng phí thời gian. Dẫu vậy vì không thể tuỳ tiện vứt thư trước mặt mọi người nên Choi In Seop đã cẩn thận đặt nó vào túi.
Lee Woo Yeon đã vào ghế sau ngồi chứ không phải ghế phụ. Choi In Seop cay đắng nở nụ cười. Cậu tự cảm thấy bản thân thật xảo trá, vì vốn dĩ nó là chuyện đương nhiên nhưng trong khoảnh khắc đó cậu lại thấy tiếc nuối. Cậu khởi động xe rồi tự lẩm nhẩm câu nói quen thuộc "Tôi xuất phát đây." như mọi hôm cậu vẫn thường hay nói. Lee Woo Yeon không đáp lại. Cậu có thể đọc được tâm trạng của hắn đang bị xoắn lại thành một đoàn thông qua bầu không khí khó chịu này. Trong khi chờ đèn tín hiệu, Choi In Seop liếc nhìn cuốn sách mà Lee Woo Yeon đã đưa cho cậu lúc nãy.
Chữ Hawai, đã lọt vào tầm mắt của cậu. Dòng chữ đó làm cho lòng của Choi In Seop trở nên ngứa ngáy. Choi In Seop nuốt khan một cái, cậu điềm tĩnh mở lời: "Đây là...lần đầu tiên tôi đi du lịch."
"Hửm?"
"Đây là lần đầu tiên tôi đi du lịch. Lần đầu tiên, kể từ khi sinh ra."
Vì cơ thể yếu đuối nên cuộc sống của cậu chỉ xoay quanh ba nơi nhà trường học và bệnh viện. Đến Hàn Quốc cũng là vì nguỵ trang xin việc chứ cũng chẳng phải đến để du lịch. Thật ra thì dù có đến Hàn Quốc rồi nhưng Choi In Seop vẫn chưa từng một lần tới công viên nào có cảnh trí đẹp cả. Nói một cách nghiêm túc thì chuyến đi Hawai lần này, sẽ là chuyến du lịch đầu tiên trong đời của cậu.
Lee Woo Yeon hoài nghi hỏi lại: "Lần đầu ư?"
"Vì cơ thể không tốt nên tôi chủ yếu toàn ở nhà thôi."
Cũng không phải là chuyện gì đáng tự hào cả, Choi In Seop kể ra câu chuyện của chính mình với giọng nói có hơi run nhè nhẹ.
"Tôi có đọc trong sách rồi, và cũng đã từng muốn đi Hawai một lần, thế nên... tôi rất kỳ vọng ạ."
Choi In Seop lưỡng lự không biết có nên nói thêm câu kỳ vọng phía sau hay không, thế nên càng đến cuối câu thì giọng cậu càng nhỏ dần như thể đang lẩm bẩm trong miệng. Lee Woo Yeon vừa cười vừa đáp: "Cậu kỳ vọng về điều gì?"
Choi In Seop có thể đoán được rằng tâm trạng của hắn đã dịu xuống thông qua giọng nói mềm mỏng kia.
"Chỉ là mấy thứ tựa như biển này, mặt trời, bãi cát."
"Cậu muốn bơi à? Nói mới để ý thế cậu đã mua đồ bơi chưa?"
"Không ạ. Tôi không bơi."
Vì vết phẫu thuật trên ngực nên Choi In Seop chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ mặc đồ bơi ngay cả trong mơ.
"Đã đến tận đó mà cậu không định ngâm mình một lần và muốn cứ thế quay trở về sao?"
"Chỉ là, ngắm cảnh thôi cũng tốt lắm ạ."
Mặt trời ấm áp, cát mềm, sóng biển lăn tăn. Những thứ ở đây đều không liên quan gì đến cậu. Đến bây giờ cậu vẫn không hề nghĩ đến việc mình thuộc về nơi đó. Chỉ cần ở bên cạnh nhìn thôi là đã đủ rồi.
"Nếu cậu muốn có thứ gì đó, thì phải giành lấy."
"..........."
"Chỉ nhìn không thôi thì sao nó thành của cậu được, đúng chứ?"
Choi In Seop ngượng ngùng cười, cậu đáp: "Đúng nhỉ."
Có thứ mà cậu mong muốn, cậu cũng có thời kỳ từng tồn tại một thế giới mà cậu muốn thuộc về. Kể từ khi biết được sự thật rằng chuyện đó là không thể, Choi In Seop đã ngừng đặt tham vọng vào điều đó rồi. À không, phải nói là cậu đã cố gắng làm lơ để không tham vọng về nó nữa mới đúng.
"Nếu có thứ mà cậu muốn, thì cứ thử nỗ lực đi. Đừng có đứng như tên ngốc ở đó."
"Lee Woo Yeon... nếu có thứ mà anh muốn sở hữu thì anh sẽ làm gì?"
Đó là một câu hỏi đột ngột hiện lên trong đầu cậu. Sau khi hỏi xong thì Choi In Seop mới nhận ra mình đã hỏi một câu vô nghĩa.
"Tôi à? Để xem nào, tôi sẽ làm sao nhỉ."
Lee Woo Yeon nheo mắt lầm bầm tựa như người đang ngồi trước một món ăn ngon và suy nghĩ xem nên ăn từ đâu trước vậy.
"Nó phụ thuộc vào đối tượng là gì nữa. Nếu là thứ có thể mua bằng tiền thì cứ chi tiền ra mua về, nếu không thể như thế thì cứ tới lấy về thôi."
"Cứ thế lấy về sao ạ? Như vậy không phải là tội phạm ư?"
"Vậy nên tôi mới nói, nên ngoan ngoãn nhận tiền rồi bán lại thì tốt hơn."
"........."
Quả nhiên cách suy nghĩ của Lee Woo Yeon không bình thường nên Choi In Seop không thể nào theo kịp.
"Nếu là thứ còn sống thì... hừm."
Lee Woo Yeon im lặng như thể chìm đắm trong suy nghĩ chốc lát. Hắn vừa chăm chú nhìn vào gáy của Choi In Seop vừa nói: "Trước tiên cứ đem về nhà đã rồi tính."
"Vậy là xong chuyện sao?"
"Làm cho nghe lời là được. Nếu không nghe lời thì giết quách đi rồi đón đứa khác về."
".........."
À à, quả nhiên cái cách suy nghĩ đó của hắn tuyệt đối cậu không theo nổi. Có chết cũng không theo nổi.
Lee Woo Yeon đột ngột đặt câu hỏi khi Choi In Seop đang tự trách bản thân mình vì đã hỏi một câu hỏi vô nghĩa với hắn.
"Vậy Choi In Seop muốn làm gì nhất khi đến Hawai?"
"Chỉ là... có thể ngắm cảnh cũng tốt, đi dạo cũng được. À, đúng rồi. Vì là Mỹ nên phí điện thoại cũng sẽ ít hơn. Có rất nhiều điện thoại công cộng, vậy nên tôi có thể thường xuyê...."
Choi In Seop đang nói chuyện sôi nổi nhanh chóng im bặt sau khi xác nhận được rằng Lee Woo Yeon đang nhìn chằm chằm vào cậu với đôi mắt lạnh lùng.
"Cậu muốn về nhà à?"
".........."
Nếu cậu nói không muốn về thì đó là lời nói dối, nhưng khi nói rằng cậu muốn quay về thì lại có quá nhiều điều luyến tiếc tại nơi đây. Choi In Seop im lặng ngồi suy đi tính lại về ý muốn thật sự của bản thân. Nhưng Lee Woo Yeon đã tiếp thu sự im lặng của cậu theo một nghĩa khác, hắn cười cười để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp. Có điều ánh mắt của hắn thì không hề có ý cười, đôi mắt ấy chỉ chứa đầy cảm xúc lạnh lẽo. Lee Woo Yeon nhìn chằm chằm vào gáy của Choi In Seop đang ngồi lái xe phía trước.
"Ngoại trừ lúc xuất cảnh ra thì cậu đừng mơ là sẽ được cầm hộ chiếu."
"Tôi sẽ không chạy trốn."
"Tôi làm sao tin được câu đó đây. Lúc ngủ chắc tôi cũng phải trói chân cậu lại rồi cởi hết quần áo nhét nó vào trong két sắt."
Thực sự thì vì Lee Woo Yeon là một người dư sức làm ra loại chuyện đó nên biểu cảm của Choi In Seop thoáng chốc cứng lại. Sau đó Lee Woo Yeon lại vừa cười vừa nói tôi đùa thôi với cậu. Thế nhưng, biểu cảm căng thẳng của cậu một chút cũng không thoải mái ra được chút nào cả. Cũng nhờ vậy mà Lee Woo Yeon đã có thể cười được một lúc lâu.
Trên đường về nhà, hai người cũng đã chia sẻ thêm một vài lời vô bổ về chuyến du lịch. Ngày hôm đó, lần đầu tiên trong đời Choi In Seop được đóng gói hành lý du lịch. Khi cậu được Lee Woo Yeon hỏi rằng có hồi hộp không, thì Choi In Seop đã cộc cằn đáp: "Không có ạ." Nhưng mà nguyên đêm đó cậu đã không ngủ được chút nào cả.
Và chuyện đó, quả nhiên là Lee Woo Yeon cũng biết rõ.