Chuyện Tình Không Lường Trước

Chương 34




Choi In Seop vừa chạy vào quán cà phê vừa kiểm tra đồng hồ. Không còn bao lâu nữa là Lee Woo Yeon sẽ tập luyện xong và ra ngoài. Vừa nãy cậu mới gọi điện cho mẹ nên tinh thần còn đang bay trên mây, chẳng kịp canh đúng giờ hắn ra.

Chuyện Lee Woo Yeon thích uống cà phê sau khi luyện tập xong cậu cũng vừa mới biết đây thôi. Cậu biết được chuyện này khi tình cờ nghe thấy trưởng phòng Cha và giám đốc Kim đang ngồi tán gẫu. Hiện giờ thì cậu không cần thể hiện thật tốt trước mặt hắn nữa, nhưng Choi In Seop vẫn theo thói quen đi mua cà phê để sẵn đó cho Lee Woo Yeon.

"Xin chào."

Ngay khi cậu bước vào quán cà phê, nhân viên làm thêm lập tức nhận ra cậu nên vui vẻ cất tiếng chào hỏi. Nhìn thấy nữ sinh tóc ngắn đáng yêu kia lại khiến cậu nhớ tới em gái của mình ở Mỹ, vậy nên Choi In Seop cũng thường hay cười tươi đáp lại cô ấy.

"Vâng. Xin chào. Cái đó..."

"Một ly Americano lạnh, không cho si rô vào, đá xay. Đúng không ạ?"

"Vâng."

"Chờ em một chút."

Choi In Seop thở phào nhẹ nhõm vì cảm thấy dường như đã dành lại được chút thời gian. Sau khi thanh toán, cậu ngồi ngay trước quầy đợi cà phê mà mình đã đặt ra. Nhân viên làm thêm trực tiếp cầm cà phê đến trước mặt cậu.

"Cà phê anh gọi đây ạ."

"Vâng. Cảm ơn."

Sau khi nhận lấy cà phê rồi lịch sự chào hỏi thì cậu định đi ra ngoài, nhưng nhân viên làm thêm tóc ngắn kia đã nắm lấy vạt áo của cậu.

"Anh ơi."

"Vâng?"

"Không biết là, anh có đang hẹn hò với ai không ạ?"

"...À."

Đây là lần đầu tiên cậu nhận được sự chú ý từ con gái theo cách này cho nên cậu không biết phải trả lời cô ấy như thế nào cho phải, Choi In Seop cúi đầu xuống nói: "Tôi...xin lỗi."

"Ah, ra là anh có đối tượng rồi. Em mới là người phải nói xin lỗi chứ. Vì đã làm phiền anh."

"Không phải đâu. Không phải là tôi đã có người yêu mà là..."

"Vậy là do anh không vừa ý với em nên vậy à? Ôi, anh nói như thế này càng khiến em tổn thương hơn đấy."

Dù đó có là câu nói đùa của cô gái thì Choi In Seop vẫn cảm thấy vô cùng bối rối và có lỗi, cậu lắc tay liên tục.

"Không. Không phải tôi không vừa ý nên mới thế. Chỉ là tình huống hiện tại của tôi...."

"Tình hình hiện tại như thế nào ạ? Em cũng đâu phải loại người sẽ làm phiền mọi lúc mọi nơi đâu. Hay anh cứ cho em số điện thoại thôi được không?"

Một cô gái tóc ngắn dễ thương nũng nịu vòi vĩnh Choi In Seop. Không biết một lúc nào đó bản thân cậu sẽ quay trở về Mỹ vậy nên cậu không thể cho cô ấy số điện thoại. Nhưng mà cậu cũng không thể nào giải thích từng tình huống một cho cô ấy được.

"Tôi có chút chuyện nên.."

"Có chuyện gì vậy?"

Một bàn tay to lớn vươn tới từ phía sau lấy đi ly cà phê, câu hỏi kia cũng từ đó phát ra. Choi In Seop ngạc nhiên quay đầu lại thì nhìn thấy Lee Woo Yeon đã tập luyện xong và ra tới đây. Hắn đứng nó uống cà phê, một bên lông mày thì nhướng lên.

"Có chuyện gì vậy?"

Hắn hỏi lại một lần nữa. Choi In Seop không biết phải trả lời sao nên cậu chỉ đứng đó rồi chớp chớp mắt. Cô nhân viên tóc ngắn đứng bên cạnh hét lên và chỉ vào Lee Woo Yeon.

"L, lẽ nào, thật sao...?!"

"Xin chào."

Ngay cả dưới ánh đèn tối của quán cà phê thì gương mặt đã được che đi một phần bởi cái mũ đang đội của Lee Woo Yeon vẫn toả sáng. Khi hắn nhẹ nhàng mỉm cười để lộ hàm răng gọn gàng thì những vị khách ngồi xung quanh cũng quay đầu lại nhìn chằm chằm về phía bên này. Tiếng ầm ĩ ngày càng lớn.

"E, em là fan của anh. Anh ký tên cho em với."

Mối quan tâm của cô nhân viên tóc ngắn đã chuyển sang Lee Woo Yeon. Vì đây là một chuyện hiển nhiên nên Choi In Seop không thấy buồn hay chạnh lòng gì hết.

"Xin lỗi nhé. Tôi sắp muộn mất rồi, lần tới tôi sẽ ký cho cô."

Lee Woo Yeon mỉm cười dịu dàng rồi đánh mắt với Choi In Seop ý bảo cậu đi ra ngoài. Choi In Seop gật đầu với cô nhân viên rồi cùng Lee Woo Yeon sải bước đi ra khỏi quán. Lee Woo Yeon vừa uống cà phê vừa đi theo phía sau cậu bỗng nhiên hỏi: "Cậu cho số chưa?"

"Vâng?"

"Không phải cô ta xin số điện thoại của cậu à?"

"Tôi chưa cho."

Lee Woo Yeon cười cười nói: "Thế à?"

Choi In Seop nhìn ra được rằng đó không phải là khuôn mặt cười thật lòng của hắn. Việc cậu nhìn ra được những khác biệt nhỏ như thế này cũng chỉ vừa mới gần đây thôi.

"Nghĩ kĩ thì Choi In Seop đúng là rất được yêu thích nhỉ. Mình tôi thôi cũng chứng kiến những ba lần."

"Ba lần sao?"

Choi In Seop muốn thề với trời rằng trong công cuộc làm trợ lý của cậu thì đây là lần đầu tiên cậu gặp trường hợp như thế này.

"Một lần trong nhà vệ sinh, một lần trong bar, và một lần hôm nay tại đây."

Lee Woo Yeon vừa xoè ngón tay ra vừa kể từng lần một. Mỗi lúc như thế lại có một tảng đá lớn đâm sâu vào ngực cậu.

"Cái đó... Hình như không phải."

"Đó cũng được xem là một kiểu như thế."

Choi In Seop đang đi phía trước thì dừng lại, cậu chạm mắt với hắn. Cậu không nhìn thấy biểu cảm cười tươi hay đùa cợt như thường ngày trên gương mặt của hắn. Cũng không giống như đang nói đùa. Ngược lại cậu còn có cảm giác dường như hắn đang giận cậu hay sao đó.

Cậu thầm nghĩ, đừng nói hắn lại định lôi cậu đi đâu đó nữa nhé. Cậu đã đậu xe ở đâu ấy nhỉ... Ngày mai có lịch trình sớm lắm... không. Sao trong não cậu đột nhiên lại suy nghĩ tới mình bị hắn làm như thế ngay vậy chứ. Nhưng mà cậu bất an quá. Vì mỗi lần hắn bày ra biểu cảm đấy thì cậu đều sẽ bị như thế.

Mỗi lần Choi In Seop chớp mắt là trong đầu lại xuất hiện những suy nghĩ bất an. Khi trong đầu cậu chỉ chứa đầy những giả thuyết đáng sợ và không thể suy nghĩ được thêm gì khác nữa thì Lee Woo Yeon lấy thuốc ra rồi châm lửa. Hắn hít một hơi thật sâu, mi tâm có hơi nhíu lại. Choi In Seop chỉ lặng lẽ quan sát hắn với tâm trạng bất an. Lee Woo Yeon sau khi cho điếu thuốc vào ly cà phê lâu đời hắn thường uống thì dịu dàng nở nụ cười rồi cứ thế vứt vào sọt rác.

"Cà phê ở quán này, không ngon. Sau này đổi quán khác đi."

Một ngụm hắn còn chưa uống qua.

"Lần trước anh có nói qua là nó ngon..."

"Khẩu vị và sở thích lúc nào cũng có thể thay đổi mà."

Tầm nhìn của Lee Woo Yeon chạm đến gương mặt cậu. Ngay khi ánh mắt hai người chạm nhau, Lee Woo Yeon liền xoay mặt đi với biểu cảm không vừa ý. Thật ra, cậu muốn nói rằng người oan ức là cậu mới đúng. Phải gọi là rất may mắn khi cậu tìm được quán cà phê hợp với khẩu vị của Lee Woo Yeon ở gần nơi tập thể hình. Giờ phải tìm lại... và sau này cũng có khi lại phải tìm nữa. Sở thích đã khó tính rồi, còn bất ngờ đổi cái gì mà đổi chứ.

Nhìn biểu cảm của cậu không tốt Lee Woo Yeon liền hỏi: "Sao? Không thể tới quán cà phê đó nữa khiến cậu tiếc nuối đến vậy luôn à?"

"Không phải thế... mà tôi đang lo là một lúc nào đó lại phải tìm chỗ khác nữa."

"Không cần tìm nơi khác. Không uống một ly cà phê cũng chẳng chết nổi đâu."

Vừa đi bộ ra xe Choi In Seop vừa ỉu xìu lẩm bẩm: "Ra là thế à."

Khi cậu lấy chìa khoá từ trong túi ra định mở cửa xe thì có một bức thứ được nhét ở kính trước xe đã đập vào mắt cậu.

"Ơ, hình như là thư của fan."

"Vứt đi."

"Là thư của fan đó ạ?"

"Cậu nghĩ rằng người đuổi theo tôi vào giờ này rồi nhét thư vào kính trước xe là người bình thường à?"

Lee Woo Yeon nói đúng nhưng cậu không thể vứt nó ở bãi đậu xe rồi đi được nên Choi In Seop đã bỏ thư vào túi của mình.

"Sao lại cầm nó theo. Tôi bảo là vứt nó đi mà."

Lee Woo Yeon ngồi ở ghế phụ lái. Đôi khi hắn sẽ ngồi ở ghế phụ lái chứ không phải ghế sau xe. Đó cũng là thói quen mới xuất hiện dạo gần đây của hắn. Mỗi lần như vậy Choi In Seop đều rất bất an và lo lắng, nhưng cậu lại không thể hiện ra với Lee Woo Yeon.

"Tôi sẽ đem nó về nhà rồi vứt đi."

Choi In Seop đóng cửa xe lại rồi nổ máy.  Ngay cả trong bãi đậu xe nhỏ cậu vẫn hoàn hảo xoay tay lái đưa chiếc benz rời khỏi bãi đậu xe. Thấy cậu chính xác lái xe ra mà không phạm phải một sai lầm nào thì Lee Woo Yeon liền hỏi: "Rốt cuộc cậu đã luyện tập lái xe ở đâu vậy?"

"Chỉ là, khắp nơi..."

Ngay cả khi đã có bằng lái xe thì chỉ cần có thời gian là Choi In Seop lại đóng tiền học lái xe. Vì hệ thống và luật đường bộ của Mỹ và Hàn Quốc hoàn toàn khác nhau, vậy nên cậu đã rất chi là nỗ lực để quen với văn hóa lái xe của Hàn Quốc.

"Ngoài ra, cậu còn làm gì khác không? Cậu đã chuẩn bị những gì cho việc làm trợ lý vậy?"

Choi In Seop bối rối vì đột nhiên chế độ phỏng vấn ập tới, cậu nói: "Tôi cũng không rõ nữa."

"Cậu không đi học thứ gì đó sao?"

"Tôi đã học được một chút kỹ thuật tự vệ. Và tôi còn định học mát xa, nhưng tôi nghĩ nó không cần thiết cho lắm nên thôi....Tại sao anh lại cười chứ."

"Choi In Seop. Ra là cậu thực sự rất thích tôi."

"............"

Nếu Lee Woo Yeon ngồi ở ghế sau thì cậu đã có thể giấu đi khuôn mặt đỏ bừng của mình rồi. Đây chính là lý do tại sao cậu thực sự ghét ngồi cạnh Lee Woo Yeon.

"Nói thích thôi thử xem."

"..........."

Lại bắt đầu nữa rồi.

"Thời gian chúng ta đã định chẳng còn bao lâu nữa rồi. Không phải trong thời gian này cậu nên chăm chỉ thuyết phục tôi à?"

Thời gian giao hẹn chỉ còn chưa đầy hai tuần nữa thôi. Choi In Seop lưỡng lự một lúc mới mở miệng nói: "Tôi thích anh."

Dù cậu đã cố hết sức bình tĩnh để nói ra nhưng cậu lại không thể ngăn cản được việc đôi tai này đang ngày càng nóng lên.

"Thích bao nhiêu?"

"Thích, nhiều lắm ạ."

"Thế nên là, nhiều đến mức nào."

"Rất nhiều."

"Như trời, như đất?"

"...Nhiều hơn cả vũ trụ..."

Cuộc đối thoại của hai người cứ như trẻ con đang nói đùa vậy. Choi In Seop cảm thấy nhiệt độ trái tim cậu đang tăng vọt lên. Mặc dù cậu biết rằng Lee Woo Yeon cố tình đặt câu hỏi như vậy chỉ để làm cho cậu khó xử nhưng cậu cũng không thể đối phó qua loa được.

"Nếu cậu đã nói thích tôi nhiều ơi là nhiều vậy thì cuối tuần này đi máy bay tôi cũng không cần lo lắng nữa rồi."

"..........?"

"Thì cậu sẽ không cầm hộ chiếu rồi bỏ trốn chứ sao."

"À, hộ chiếu."

Cuối tuần này họ sẽ đến Hawai để chụp ảnh họa báo. Trợ lý Choi In Seop đương nhiên là phải đi cùng. Choi In Seop nhớ đến hộ chiếu và cuốn sổ tay đang nằm trong két sắt của Lee Woo Yeon. Quả nhiên là hắn vẫn chưa thấy tấm hình trong đó.

"Nhìn cái biểu cảm đó của cậu thì chắc tôi phải lấy lại nó sau khi cậu làm xong thủ tục xuất cảnh mất."

"Không. Tôi sẽ không bỏ trốn."

"Đương nhiên là phải như thế rồi."

Lee Woo Yeon vươn tay chạm vào đôi tai của Choi In Seop. Choi In Seop ngạc nhiên mở tròn mắt, cậu bày ra vẻ mặt muốn hỏi hắn vừa mới làm cái gì vậy.

"Vì đôi tai của cậu rất mềm mại. Như vật nhỏ phía dưới của cậu vậy."

".................!"

"Cậu có biết rằng vật nhỏ của cậu thực sự rất chi là mềm mại không? Là do chưa bao giờ tự xử nên mới như vậy sao?"

Choi In Seop bàng hoảng muốn mở cái gì đó lên để át đi lời nói của hắn, thế nên cậu nhanh chóng định bật radio lên. Vì cậu làm gì có thời gian rảnh để lôi CD ra rồi để vào chứ. Sau khi kết thúc quảng cáo, giọng nói quen thuộc vang lên.

"Những lời nói giản dị nhưng đẹp đẽ nở hoa trong tâm trí chúng ta."

Đó là quảng cáo mà Lee Woo Yeon chính là người đảm nhận phần tường thuật. Với bối cảnh quảng cáo đẹp đẽ đó, Lee Woo Yeon càng mỉm cười rạng rỡ và thốt ra những lời nói quá đáng hơn.

"Vật nhỏ của Choi In Seop quá mềm mại nên cậu không thể dùng nó với con gái đâu. Vậy nên cậu không còn cách nào khác ngoài việc bị đâm bởi tôi rồi."

"Hãy làm đi. Lời nói khiến bạn và những người xung quanh trở nên đẹp đẽ."

"Nghe rồi mới thấm, nhỉ? Không phải đột nhiên cậu có suy nghĩ muốn bị tôi đâm đấy chứ?"

Quảng cáo chồng chéo với lời nói thô tục của Lee Woo Yeon xâm nhập vào trái tim Choi In Seop. Cậu nắm chặt bánh lái muốn khóc tới nơi. Choi In Sep tắt radio đi khẽ lắc đầu, nói: "Tôi không nghĩ vậy."

"Dù bây giờ cậu không suy nghĩ như thế nhưng nếu đút vào thì cậu sẽ suy nghĩ khác đi ngay thôi."

"............"

"Tốt quá. Vừa khéo phía dưới của tôi cũng đang rục rịch."

"Tốt cái gì mà t...!"

Ngay lúc đó bỗng dưng chiếc taxi ở làn xe bên cạnh đột nhiên dừng lại. Choi In Seop vội vàng đạp phanh nhưng đầu xe benz vẫn đâm vào phía sau chiếc taxi.

Lee Woo Yeon đưa tay ôm lấy vai Choi In Seop rồi lấy lại thăng bằng giúp cậu.

Choi In Seop trước tiên nhìn Lee Woo Yeon một lượt rồi hỏi: "Anh có bị thương không?"

"Tôi thì không sao đâu."

Lee Woo Yeon vừa nhìn chiếc xe taxi đột nhiên lấn làn vừa nghiến răng. Choi In Seop dứt khoát tháo dây an toàn ra rồi nói: "Anh tuyệt đối đừng bao giờ xuống xe. Tôi sẽ tự biết đường xử lý."

"............"

"Dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa thì anh tuyệt đối không được xuống xe đâu đấy."

Cậu đã phần nào đoán được rằng chiếc xe kia cố tình nhắm vào họ nên mới đột ngột chen làn rồi thắng gấp lại. Có khá nhiều người cố tình nhắm vào nghệ sĩ nổi tiếng để gây rắc rối, vì đa số các nghệ sĩ đều không muốn làm to chuyện lên. Trưởng phòng Cha đã lặp đi lặp lại rằng dù có chuyện gì đi chăng nữa thì tuyệt đối không được để Lee Woo Yeon dính vào rắc rối, vì chính cậu, vì Lee Woo Yeon, vì cả đối phương lẫn sự yên bình của quốc gia.

"Tôi sẽ tự lo liệu mọi thứ."

Choi In Seop nói thế xong thì xuống xe. Ngay sau khi cậu bước ra thì tài xế xe taxi cũng ôm gáy ra khỏi xe.

"Lái xe cái kiểu chó má gì thế hả? Cái thằng oát này!"

"Tôi xin lỗi. Anh có sao không?"

"Chết tiệt, mắt cậu thấy tôi giống không sao lắm à. Ôi trời ơi, cổ tôi."

"Trước tiên anh hãy đến bệnh viện kiểm tra kỹ lưỡng rồi liên lạc với công ty bảo hiểm..."

Khi Choi In Seop định lấy số điện thoại của công ty bảo hiểm lẫn danh thiếp của mình ra khỏi ví thì tài xế taxi trợn tròn hai mắt rồi hét lên: "Kiểm tra kỹ? Vậy ý cậu là bây giờ tôi đang lừa cậu để lấy tiền à?"

"Không. Ý tôi không phải vậy..."

"Cậu là người đâm xe tôi từ phía sau mà. Vì cậu mà cả ngày hôm nay tôi phải nghỉ việc, đã thế còn phải đu sửa xe nữa. Chuyện này cậu tính đền bù sao đây hả!"

"Chuyện đó công ty bảo hiểm sẽ xử lý chính xác hơn nên...."

Tài xế taxi nắm lấy cố áo của Choi In Seop.

"Này. Chắc cậu đang tự mãn lắm vì lái được con xe đắt tiền đó nhỉ. Đm, thằng chết tiệt. Đó không phải là xe của nghệ sĩ à? Nếu đã đâm sau xe người ta thì người nổi tiếng hay cái đéo gì đó cũng nên bước ra và xin lỗi đi chứ!"

"Tôi đã phạm sai lầm khi không nhìn kỹ phía trước. Tất cả là lỗi của tôi. Tôi xin lỗi. Bồi thường thì tôi sẽ báo với công ty...."

Người đàn ông vung tay đánh mạnh vào đầu cậu.

"Lời nói của người thường thì không có giá trị hì à? Người nổi tiếng thì cũng phải mò mặt ra mà xin lỗi đi ch...."

Cậu nghe thấy tiếng đóng cửa xe mạnh mẽ vang lên. Choi In Seop gương mặt trắng bệch vừa quay đầu lại thì đã thấy Lee Woo Yeon đứng đó rồi. Hắn đi đến trước mặt tài xế taxi với khí thế hung hãn, khác với thái độ lịch sự mỉm cười mà thường ngày hắn hay bày ra.

"Ơ, gì đây. Quý ngài này không phải là người hay xuất hiện trên TV đây sao."

Ánh mắt của tài xế taxi tỏa sáng, mặt ông ta thiếu điều muốn ghi ba chữ "trúng mánh rồi" lên trên mặt. Ông ta bắt đầu lên giọng: "Ôi trời ơi, cái con người kiếm một bữa ăn một bữa như tôi đây mà bỗng dưng lại bị người ta đâm từ phía sau xe. Định bồi thường phí sửa xe, phí bệnh viện, tiền tôi phải gửi cho công ty như thế nào đây! Tôi làm sao mà đợi được cho đến khi tiền từ công ty bảo hiểm r...."

Lee Woo Yeon không nói không rằng chỉ gỡ cánh tay đang lắm lấy cố áo Choi In Seop của tài xế taxi ra. Tài xế taxi khom người hét lên đầy đau đớn vì sức lực hung bạo kia. Cũng có thể là ông ta đang làm lố nhưng mà Choi In Seop biết được sức của Lee Woo Yeon mạnh tới đâu nên cậu vẫn tỏ ra đầy lo lắng.

"Aigoo, nghệ sĩ đánh tôi, đánh người này!"

"Bác tài. Không phải như vậy đâu. Lee Woo Yeon đánh anh báo g... "

"Hay là tôi đánh anh thật nhé?"

Lee Woo Yeon vừa cười vừa nhẹ nhàng hỏi. Vì phản ứng của Lee Woo Yeon không nằm trong dự đoán nên xế taxi ngẩng đầu lên với khuôn bất ngờ.

"Nếu anh cần tiền bảo hiểm thì tôi có thể giúp anh."

Tín hiệu nguy hiểm màu đỏ được bật lên trong não Choi In Seop. Cậu biết được Lee Woo Yeon hiện giờ ngoài mặt cười cười thế thôi chứ bên trong thì không hề.

"Bác tài, tôi xin lỗi. Đây là danh thiếp của tôi. Nếu anh liên lạc với tôi bằng số này thì trong ngày hôm nay tôi sẽ tính toán tổng chi phí thiệt hại, phí bệnh viện lẫn phí sửa chữa rồi gửi cho anh."

Choi In Seop nhanh chóng chen chân vào cuộc đối thoại đó nhưng mối quan tâm của tài xế taxi hiện tại đã đổ dồn vào Lee Woo Yeon.

"Nói gì cơ? Ban nãy cậu vừa nói cái gì? Quý ngài nghệ sĩ."

"Tôi nói sẽ giúp anh."

Choi In Seop nắm lấy cánh tay của Lee Woo Yeon.

...Không được, làm ơn đừng làm vậy, làm ơn.

Lee Woo Yeon có thể đọc được rõ ràng những lời nói trẻ con trong mắt Choi In Seop. Hắn mỉm cười đầy mờ ám rồi nói với tài xế taxi: "Chắc anh mệt lắm. Việc va chạm giao thông đơn giản như thế này cũng không phải là việc sẽ được nhận được số tiền bồi thường lớn."

Đối với Choi In Seop, cậu là người biết được bản chất thật của Lee Woo Yeon thế nên cậu có thể đọc ra ác ý ẩn sâu trong từng câu từng chữ mà Lee Woo Yeon nói ra. Nó khiến cậu lạnh gáy.

"Tôi, tôi không phải là tôi muốn bồi thường, mà là đạo lý, nếu có tai nạn xảy ra thì chiếu theo đạo lý trước tiên nên ra ngoài và..."

Tài xế taxi cũng bàng hoàng trước khí thế đó nên lắp ba lắp bắp nói. Lee Woo Yeon lấy danh thiếp ra khỏi ví rồi chìa ra.

"Hãy liên lạc vào số này."

"Đây là cái gì?"

"Nếu anh liên lạc vào đây thì trong ngày hôm nay họ sẽ xử lý hết cho anh. Không để anh thất vọng đâu."

Không hiểu sao câu nói cuối cùng của hắn lại rất có ý nghĩa đối với Choi In Seop. Hắn rút tấm danh thiếp Choi In Seop đã đưa cho tài xế ra rồi thay bằng tấm danh thiếp mà hắn đang cầm. Nhưng mà người tài xế kia làm gì biết được ý nghĩa thật sự trong lời nói của Lee Woo Yeon, ông ta miệng cười toe toét nhét tấm danh thiếp vào túi.

"Vậy thì chúng tôi xin phép đi trước. Danh thiếp của tôi..."

Lee Woo Yeon nắm lấy tay Choi In Seop. Tài xế taxi cứ ngỡ rằng bản thân đã nhận được tấm vé vàng nên đã đi vào trong xe đến đầu còn chẳng thèm nhìn lại phía sau. Hai người cũng lên xe. Chiếc xe một lần nữa khởi động trở lại, Choi In Seop gạn hỏi Lee Woo Yeon.

"Tôi đã định đưa danh thiếp của tôi nhưng rốt cuộc tại sao anh lại như vậy chứ. Và rốt cuộc anh đã đưa danh thiếp của ai?"

"Luật sư. Chiếc xe này có hộp đen GPS nên tôi sẽ tháo nó ra và gửi đi. Được chưa?"

"Tại sao anh lại ra ngoài. Rõ ràng là tôi đã kêu anh đừng có ra ngoài r...."

"Từ khi nào cậu In Seop có quyền ra lệnh cho tôi vậy?"

Giọng nói của Lee Woo Yeon rất sắc bén nhưng Choi In Seop đã cố kiềm chế nỗi sợ hãi dâng trào và bình tĩnh đáp: "Dù thế nào đi nữa thì đây cũng là vấn đề mà tôi sẽ xử lý. Đó chỉ là người cố tình muốn gây rắc rối nên mới lái xe như thế. Anh không biết là nếu anh ra mặt thì sẽ lại phát sinh thêm vấn đề sao?"

"Tất nhiên là tôi biết nên mới ra chứ."

Lee Woo Yeon dựa người vào cửa sổ, hắn mỉm cười nhìn Choi In Seop. Cậu hiện tại hoàn toàn không có tâm trạng để đùa giỡn với hắn.

"Cũng có thể là do tôi bất cẩn. Vì lẽ ra tôi phải kiểm tra phía trước. Chỉ là vấn đề như thế này thì..."

"Vì một chút bất cẩn? Vậy nên ý cậu là cậu có thể bị thằng khốn đó nắm lấy cố áo rồi đánh cả vào đầu cũng được sao?"

Choi In Seop bình tĩnh nói: "Đó là công việc của tôi. Vì tôi là trợ lý nên, không còn cách nào khác cả. Thế nên sau này nếu lại có chuyện như vậy xảy ra thì..."

"Đúng vậy. Không còn cách nào khác nên cậu cứ đi ra ngoài để người ta nắm cổ áo đi."

Bàn tay của Lee Woo Yeon vuốt ve gáy của Choi In Seop, đi kèm với nó là một lời nói khó nghe.

"Vậy thì hết cách rồi, tôi cũng sẽ bẻ gãy cổ tay thằng khốn đó."

"Lee Woo Yeon!"

"Là việc bất khả kháng mà."

"Đừng nói như vậy. Mọi người ai nấy đều biết anh và nếu anh hành động như vậy thì...."

"Nếu hành động như vậy, thì làm sao nào?"

Lee Woo Yeon cười cợt hỏi. Nhưng cậu đã nhận ra được ánh mắt của hắn đang dần dần chìm xuống đầy lạnh lẽo. Choi In Seop run run đáp: "Nếu thế... thì không được..."

"Tại sao? Không phải cậu In Seop bắt đầu làm trợ lý cho tôi cũng chỉ vì muốn tìm hiểu chuyện này sao? Đúng vừa ý cậu. Nếu cậu muốn chọt trúng bản chất thật của tôi, thì cậu cứ thử bị người khác túm cổ áo rồi ăn đánh ngay trước mặt tôi đi. Vậy thì cái mà cậu muốn, tôi sẽ làm cho cậu thấy."

"Tôi hy vọng anh không làm điều đó vì tôi."

"Cái gì cơ?"

"Tôi, hy vọng... anh đừng làm điều đó vì tôi. Tôi không muốn."

Đúng là cậu rất sợ Lee Woo Yeon thể hiện ra bản chất trước mặt mọi người nhưng nếu lý do là vì cậu... thì cậu sẽ cảm thấy có lỗi và không thể nào chịu đựng được. Cậu không muốn như vậy.

Lee Woo Yeon chăm chú nhìn sườn mặt của cậu. Ánh mắt vô cùng dai dẵng. Hắn nhìn chằm chằm vào Choi In Seop cùng đôi mắt dữ dội như thể muốn nắm lấy cái đầu nhỏ kia rồi lôi ra xem xem tâm tư thật sự đang bị cậu giấu kín bên trong kia là gì.

"Cậu không muốn tôi làm thế, nếu là vì cậu?"

"....Vâng."

"Đúng vậy. Thứ Choi In Seop muốn là thứ khác. Tôi quên mất. Choi In Seop chỉ muốn mở rộng chân rồi được tôi đâm vào thôi. Tôi xin lỗi vì đã cư xử vô tâm."

"À, không... Không phải vậy đâu..."

Vì Choi In Seop đang lái xe nên cậu không thể  nào nhìn Lee Woo Yeon và giải thích rõ ràng cho hắn nghe được.

"Cậu còn muốn gì nữa nhỉ? À, cậu muốn mút cái của tôi nữa này. Ban đầu thì còn giả vờ không thích nhưng sau đó lại mút lấy mút để. Cả trên lẫn dưới của cậu đều ăn nó ngon lành đến mức mỗi lần làm tinbf tôi đều phải đắn đo xem nên đút vào đâu mới tốt đấy."

Lee Woo Yeon dựa người vào cửa sổ đôi mắt khẽ nheo lại, hắn hỏi cậu với giọng điệu thư thái: "Hôm nay chúng ta nên đút nó vào đâu nhỉ? Ở đâu thì sướng ta."

"........."

"Hay là tôi chịch cậu ngay tại đây luôn nhé? Cậu muốn vừa bị tôi chịch vừa lái xe trước mặt mọi người nên mới nháo lên như thế đúng không?"

Choi In Seop cầm chặt tay lái trầm ngâm suy nghĩ. Không phải là ghế sau mà là ngay tại vị trí này, nếu thế thì mọi người đều sẽ nhìn thấy hết. Cậu muốn tránh khỏi chuyện đó bằng mọi giá.

"Không ạ....tôi không hề như thế."

"Vậy thì tôi sẽ làm theo ý mà cậu In Seop muốn. Vì cậu là một người trợ lý giỏi giang mà. Cậu là người có thể vì tôi mà bị đánh bởi một thằng chó chết không ra gì, đã thế còn là công việc của cậu nên cậu cũng nguyện bị ăn đánh. Cứ nói thứ cậu muốn đi, tôi sẽ làm tất. Nói đi."

Ngón tay của Lee Woo Yeon quét qua cằm của Choi In Seop. Đôi môi, vành tai, má và mắt của cậu lần lượt được hắn chạm vào, nhiệt độ nóng bỏng râm ran thấm sâu vào từng thớ thịt. Choi In Seop cắn chặt môi, sau đó cậu run rẩy mở lời: "Ở... ở nhà..."

"Ở nhà? Và?"

"Tôi muốn anh làm... điều đó tại nhà."

"Tôi không nghe rõ. In Seop, nói rõ hơn cho tôi nghe đi."

"...Tôi,... muốn anh làm ở nhà."

"Cậu muốn tôi làm cái gì cơ?"

Choi In Seop biết rằng Lee Woo Yeon sẽ cắn mãi không buông cho đến khi cậu nói ra cái từ cụ thể kia. Mồ hôi lạnh chảy đầy trong tay và tinh thần của cậu cũng trở nên mịt mờ. Tay của Lee Woo Yeon dần di chuyển xuống dưới, hắn liên tục xoa nắn phần hơi nhô ra trên ngực của cậu nhằm thúc giục Choi In Seop trả lời.

"...Tôi hy vọng...anh sẽ làm tình với tôi."

Cuối cùng, câu nói tựa như lời đầu hàng cũng như tiếng thở dài thốt ra từ miệng Choi In Seop.