Khi Lee Woo Yeon đưa Choi In Seop đến văn phòng, khuôn mặt của giám đốc Kim lẫn trưởng phòng Cha đều bày ra biểu cảm vô cùng kinh ngạc. Trưởng phòng Cha nắm lấy cánh tay của Choi In Seop và hỏi cậu có ổn không, có bị thương ở đâu không, có chuyện gì xảy ra không. Khi Choi In Seop đang do dự không thể trả lời được thì lần này đến lượt giám đốc Kim đã chạy đến nắm lấy tay Choi In Seop rồi bắt đầu nói xối xả ra như súng xả đạn. Nào là cậu đã có chuyện gì với Kim Hae Shin, tại sao đột nhiên nghỉ việc rồi liên lạc với Kim Hae Shin, rồi hãy nói cho anh ấy biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra trong thời gian qua, vân vân.
Kết quả phải đến sau khi Lee Woo Yeon kéo giám đốc Kim vào phòng giám đốc, thì màn mưa câu hỏi dành cho cậu mới kết thúc. Khi chỉ còn mỗi hai người đứng bên ngoài văn phòng, trưởng phòng Cha cẩn thận mở miệng hỏi: "Rốt cuộc đã có chuyện gì vậy."
"...Tôi xin lỗi."
"Dẫu vậy thì nhìn mặt cậu cũng... có vẻ không đến nổi tệ cho lắm."
Khi nghe thấy những lời tự lẩm bẩm của trưởng phòng Cha, Choi In Seop đáp: "Không phải đâu, là cực tệ đó ạ." Rồi cúi đầu xuống, cậu hoàn toàn không thể nói những gì cậu muốn nói.
"In Soep, cậu biết chuyện gì đang diễn ra không?"
"Biết đại khái ạ."
"Tôi đã liên lạc liên tục nhưng điện thoại của cậu cứ tắt máy mãi. Tôi đã lo lắm đấy."
"Vâng... Xin lỗi ạ."
Kể từ sau ngày hôm đó cậu chưa từng nhìn thấy điện thoại của mình nên Choi In Seop không biết phải nên trả lời như thế nào.
Trưởng phòng Cha ngập ngừng một lúc, hạ giọng xuống và thì thầm với cậu: "Thật khó để nói điều này vì tôi là người cùng công ty, nhưng In Seop à, cậu đừng dính dáng gì tới Lee Woo Yeon thì tốt hơn"
"...Vâng."
Xin lỗi ạ. Có vẻ như cậu đã có dính dáng mất rồi.
"Lee Woo Yeon có chút, nói sao nhỉ, hình ảnh rất đẹp và diễn xuất rất tốt... Cái đó... vậy nên... In Seop. Bỏ trốn đi."
Trước khi câu nói cuối cùng đầy ẩn ý của trưởng phòng Cha kịp tắt ngúm trong không trung thì cửa phòng giám đốc đã mở ra, Lee Woo Yeon vui vẻ hét lên: "Choi In Seop, đến đây và ký vào hợp đồng nào. Nhanh lên."
"..........."
"..........."
Trưởng phòng Cha và Choi In Seop nhìn chằm chằm vào mặt nhau mà không nói lời nào. Trong ánh mắt im lặng đó chứa đựng rất nhiều sự an ủi cũng như niềm vui nỗi buồn.
Khi cậu ký xong hợp đồng trong phòng giám đốc và đi ra ngoài, mọi người trong văn phòng lần lượt nói với cậu. Nào là chúc mừng cậu đã quay lại, rồi tại sao cậu lại nghỉ việc, nếu đã quay lại thì sau này cùng nhau cố gắng này kia đủ thứ.
Khi nhận được những lời chúc mừng, Choi In Seop vì không muốn gây lo lắng cho mọi người nên cậu cố mỉm cười đáp lại họ. Nhân viên nữ phụ trách lịch trình đã trao cho Choi In Seop bản kế hoạch sơ bộ trong một tháng và lịch trình của Lee Woo Yeon.
"Nội dung chi tiết sẽ được đưa xuống mỗi tuần một lần. Chắc tôi không cần giải thích thì cậu cũng đã biết rồi."
"Vâng, cảm ơn."
Choi In Seop nhận tờ giấy rồi nhét vào túi với khuôn mặt buồn bã.
"Cậu không ghi vào sổ sao?"
"Vâng?"
"Cậu luôn ghi lại tất cả những gì tôi nói vào trong sổ mà. Sau khi nhìn thấy cậu như vậy, tôi đã cảm thấy cậu In Seop rất dễ thương. Vừa khéo đứa con trai học tiểu học của tôi tới trường cũng hay ghi lại lời giáo viên nói, nhìn cậu là tôi lại liên tưởng tới nó."
"À, vâng...q, quả là một bé trai chu đáo."
Choi In Seop gượng gạo mỉm cười rồi cúi đầu xuống. Sổ tay cùng với hộ chiếu của cậu đã đi vào sâu trong két sắt của Lee Woo Yeon rồi. Lee Woo Yeon không nói một lời nào về việc đã nhìn thấy tấm ảnh bên trong cuốn sổ hay chưa. Đó là một sự may mắn trong niềm bất hạnh. À không, có lẽ nổi bất hạnh quá lớn để mà nói là may mắn.
Cậu đứng trước cửa chờ thang máy đến, bỗng Lee Woo Yeon khe khẽ nói một câu: "Cười lên một chút đi."
"......."
"Cái mặt cứ như một thằng khốn bị kéo vào lò mổ là sao chứ. Là tôi ép buộc kéo cậu In Seop đến đây à? Đâu có phải thế đâu."
Hôm đó, Lee Woo Yeon đã vứt ra một câu nói bình thường như mọi hôm với cậu, hắn nói: "Tâm trạng tôi có hơi vậy đó, đi hóng gió chút nhé."
Lee Woo Yeon chỉ vì tò mò về kết quả sẽ thành ra như thế nào nên mới ép buộc Choi In Seop phải thuyết phục sao để hắn có thể tin cậu. Choi In Seop muốn phản bác lại cái việc vô lý hoang đường này, cậu nói: "Tuy là lỗi của tôi, nhưng tôi cũng trả thù.... chỉ vì những gì anh đã làm với bạn tôi mà thôi. Vì tôi thích anh Lee Woo Yeon nên mới bị phạt, nhưng dù sao thì anh cũng sẽ không tin tôi mà, với cả làm như vậy không phải là anh đang quấy rầy tôi sao. Tôi sẽ bị trừng phạt vì những hành động xấu mà tôi đã làm, thế nên xin đừng làm vậy nữa, xin anh."
Dĩ nhiên, tất cả những lời nói này đã kết thúc đầy khó khăn với giọng nói lí nha lí nhí của cậu. Ngay sau khi cậu nghẹn ngào nói xong câu đó, Lee Woo Yeon vừa nghiêm túc gật đầu vừa nói: "Vâng, thế à, hoá ra là thế. Vậy nên, khi nào cậu sẽ làm việc?"
Đó là một dấu lặp đi lặp lại vô hạn. Cho dù có tóm lấy hắn rồi giải thích, nài nỉ, van xin thì Lee Woo Yeon vẫn chỉ sẽ phân tích theo ý mà hắn muốn. Cuối cùng, hắn đã khiến chính miệng Choi In Seop nói ra rằng cậu sẽ làm lại công việc trợ lý.
Choi In Seop mặc quần áo và đồ lót được Lee Woo Yeon mua cho. Việc đầu tiên cậu làm sau khi ra ngoài chính là tới văn phòng và ký tên vào hợp đồng đã được chuẩn bị sẵn.
Nhìn khuôn mặt của giám đốc Kim trở nên tiều tụy chỉ trong vài ngày, Choi In Seop đã có thể đoán được nỗi khổ tâm trong thời gian qua của anh ấy nghiêm trọng tới mức nào. Giám đốc Kim đã dõi theo Choi In Seop ký hợp đồng với biểu cảm đầy phức tạp. Tuy rằng anh không hài lòng lắm với việc, người đã nghỉ việc một lần và còn có vẻ là người liên quan tới việc khúc mắc kia lại lần nữa làm trợ lý cho Lee Woo Yeon. Nhưng trên hết việc chính Lee Woo Yeon đưa Choi In Seop trở lại đã khiến tâm trạng anh ấy rất khó chịu.
Tất nhiên, người cảm thấy khó chịu và không vui nhất trong số đó chính là Choi In Seop. Cậu đã hứa sẽ trả thù cho Jenny, nhưng đừng nói là trả thù, chỉ cần sai sót thêm một chút nữa thôi là cậu đã bị Lee Woo Yeon ăn tươi nuốt sống luôn rồi.
Nguồn an ủi của cậu là bức ảnh trong cuốn sổ tay nằm sâu trong két sắt nhà Lee Woo Yeon. Kết quả tuy là cậu không thể gây ra bất cứ chuyện gì cho Lee Woo Yeon, nhưng Choi In Seop nghĩ rằng nếu cậu cầm nó và trở về Mỹ thì lúc tới tìm Jenny ít nhất cậu vẫn còn một cái cớ để biện minh cho mình.
Vấn đề lớn nhất hiện tại ở đây đó chính là khiến cho Lee Woo Yeon nói ra câu tin tưởng cậu, và giải thoát cho Choi In Seop thực sự không có tội tình gì kia.
Lâu rồi mới ngồi lên ghế lái của chiếc xe Benz, Choi In Seop nắm lấy bánh lái với tâm trạng phức tạp. Lee Woo Yeon đi theo sau cậu đóng cửa lại, hỏi: "Âm nhạc thì sao?"
"...Tôi bật cho anh nghe nhé?"
"Vâng. Vì tôi thích những bài hát mà Choi In Seop đã chọn vì tôi."
".........."
Choi In Seop lục lọi hộc xe và lấy CD mà cậu đã mã hoá ra. Để phòng hờ nên cậu đã để chúng lại rồi mới đi, nhưng coi bộ là trưởng phòng Cha chưa từng động vào nó. Choi In Seop lấy một cái ra rồi đẩy vào audio.
Sau khi kiểm tra lịch trình, Choi In Seop đã hỏi Lee Woo Yeon: "Vẫn còn thời gian nên là anh có muốn về nhà không ạ?"
Thực ra sau khi đưa Lee Woo Yeon về nhà, cậu muốn quay trở lại nhà cũ của mình và giải quyết tình trạng hỗn loạn đó. Nếu ông chủ nhà nhìn thấy thì có khi sẽ ngay lập tức ngã lăn đùng ra đất mất. Tiếp đó, Choi In Seop nghĩ rằng thật đúng đắn khi cậu quyên góp và để lại tiền dự phòng trong tài khoản. Trước tiên cậu đã quyết tâm đưa tất cả số tiền đó cho ông chủ, giao phó lại việc sửa chữa nhà và sau đó sẽ tái ký hợp đồng.
"Cậu In Seop định làm gì?"
"Vâng?"
"Nếu tôi về nhac thì cậu định sẽ làm gì."
"Tôi định về nhà tôi."
"Mỹ?"
Lee Woo Yeon hỏi lại, giọng nói cực kỳ hung dữ.
"Không phải....ở đó. Phòng gác mái."
"À à, bây giờ cậu không cần phải quan tâm đến nơi đó nữa. Tôi đã tự xử lý ổn thỏa hết rồi."
Lee Woo Yeon nói cứ như thể đọc hiểu được hết tâm tư của Choi In Seop.
"Ý anh là sao?"
"Tôi đã bỏ hết hành lý đi và trả chi phí sửa chữa rồi. Dĩ nhiên, ngôi nhà sẽ được chuyển cho người khác theo đúng kế hoạch."
"Vậy thì anh kêu tôi sống ở đâu bây giờ."
Cậu nói thêm một câu như thể càu nhàu. Một trong số những căn nhà gần công ty, việc tìm được một căn có giá thành rẻ lại sạch sẽ thực sự còn khó hơn cả hái sao trên trời.
Lee Woo Yeon thản nhiên đáp: "Tôi sẽ cho cậu một phòng."
"Thôi khỏi. Tôi sẽ tự tìm phòng của mình."
"Tôi dựa vào cái gì lại có thể để cậu một mình chứ. Cậu định bày trò gì khi ở một mình à."
"Tôi sẽ không làm đâu."
"Phải đáng tin thì mới tin được chứ."
Bây giờ cậu không còn sức lực để tranh luận nữa. Khuôn mặt Choi In Seop xụ xuống, cậu nắm tay lái rồi thở dài một hơi.
"...Anh muốn đi đâu?"
"Tốt lắm. Vừa đúng lúc tôi mới nghĩ ra một nơi cần phải đi."
Nói xong câu đó, đôi mắt của Lee Woo Yeon cong lên như trăng lưỡi liềm. Đồng thời, sự bất an cũng dần tấn công vào trái tim của Choi In Seop.