Chuyện Tình Của Ngôi Sao Hạng A

Chương 7




Ô tô đưa hai người đến một khách sạn lớn của Thượng Hải. Tại đây, khi bọn họ vẫn còn ngồi trong xe thì đã có thể thấy lực lượng người hâm mộ đang đứng sau rào cản. Cuồng nhiệt gọi tên thần tượng của mình.

Cánh cửa xe vừa bật mở, tiếng reo hò và nhiều người gọi tên của hắn vang lên. Thẩm Vương Luân theo phép lịch sự lập tức vẫy tay mỉm cười chào bọn họ. Sau đó mới xoay người bước vào khách sạn.

Vương Luân và những nghệ sĩ ở đoàn làm phim đều ở tầng 30, tất cả đều là phòng vip. Cho nên khỏi bàn đến tiện nghi hay bất cứ thứ gì cả. Qua khung cửa kính của căn phòng, từ trên cao nhìn được một khoảng không gian của Thượng Hải. Hắn rút chiếc điện thoại di động ra, chụp một tấm hình về phong cảnh đường phố. Sau đó gửi nó qua wechat của Khả Phi.

- Bảo bối... anh đến nơi rồi. Thượng Hải mặc dù anh đã đi rất nhiều lần. Nhưng mà sau này bản thân thật sự muốn quay lại đây cùng với em.

Đoạn tin nhắn vừa gửi đi không lâu, lúc Thẩm Vương Luân vừa thay xong cái áo khoác thì tin nhắn báo đến.

Người gửi tin nhắn không ai khác chính là Khả Phi, cậu chụp khuôn mặt đang bĩu môi của mình trên tay còn đang cầm đôi dày trắng để sát mặt.

- Hôm nay shop vắng khách, em phải ngồi xếp giày lại cho đỡ chán nè . Nhớ anh rất nhiều.
Nhìn đoạn tin nhắn kèm thêm hai cái icon đang ăn dưa của cậu. Hắn bỗng nhiên bật cười, tiện tay lưu luôn bức ảnh của người ki vào máy mình. Sau đó trả lời tin nhắn.

- Mười ngày nữa anh về sẽ có quà cho em, ở nhà ngoan ngoãn có biết chưa?

- Em biết rồi... Vương Luân, nhớ về sớm nhé. * icon trái tim*

Không điều gì có thể làm một tảng băng trôi như hắn cười được, ngoại trừ một mình Khả Phi. Hắn không biết tại sao bản thân lại có thể yêu một con người bình dị kia đến mức điên dại. Giống như là chỉ cần một lời nói của người kia thôi. Hắn sẵn sàng làm tất cả mọi thứ vậy.

Thẩm Vương Luân không có nhiều thời gian để nhắn tin với Khả Phi, trước khi tắt điện thoại đề nhà tạo mẫu đến chuẩn bị áo quần. Hắn chỉ kịp nhắn cho cậu một tin.

- Buổi tối sẽ gọi lại cho em. Tạm biệt!!

Khả Phi rất biết điều, mỗi lần người kia nhắn như vậy thì cậu sẽ không trả lời nữa. Chỉ xem tin nhắn rồi cười cười an tâm bỏ điện thoại vào túi.

Nhà tạo mẫu chẳng qua đến cũng chỉ để trang điểm và làm tóc cho Thẩm Vương Luân thôi, vốn dĩ khuôn mặt hắn đã đẹp trai sẵn cho nên cũng không cần làm gì nhiều. Hôm nay đi quay gameshow đầu tiên cho nên cũng không cần mặc đồ quá cầu kì. Ăn mặc sao cho nó nhìn vừa phong cách mà đơn giản một chút là được rồi. Đến nơi ghi hình sẽ có đồ chuẩn bị cho bọn họ.
Vì vậy Thẩm Vương Luân tự chọn cho mình một chiếc quần jean đen ôm sát đùi và rách gối, ở bên hông còn có một sợi dây xích nhỏ làm kiểu. Mặc một thân áo sơmi đen lộ ra được bờ vai rộng. Nhìn hắn thật sự đẹp trai đến không có lời nào để diễn tả.

Hi Hi đứng ở bên cạnh còn không ngừng khen ngợi.

-Anh Luân... mặc dù đã làm việc với anh lâu như vậy, nhưng mà em vẫn phải thừa nhận rằng anh lúc nào cũng rất đẹp trai.

Thẩm Vương Luân nghe vậy cũng không có nói gì, chỉ đơn giản cười cười rồi định lấy điện thoại. Định bụng sẽ tiếp tục nhắn với Khả Phi.

Nhưng mà vừa lúc này thì người nhà tạo mẫu lại đến, cho nên thôi vậy.

Như đã nói, Thẩm Vương Luân có một khuôn mặt điển trai từ trước, cho nên nhà thiết kế chỉ trang điểm một chút cho hắn để giữ được nét tự nhiên nhất. Còn lại thì đầu tóc uốn xoăn nhẹ tạo nên vẻ lạnh lùng một cách hớp hồn người hâm mộ.

Trang điểm và làm tóc đến gần ba mươi phút mới xong. Thời gian cũng vừa chuẩn xác để bọn họ chuẩn bị đến đến chỗ ghi hình gameshow.

Nào ngờ, lúc Thẩm Vương Luân và Hi Hi vừa bước ra khỏi phòng thì cô gái tên Ái Ni, bạn diễn chung với hắn mang một bộ váy trắng dịu dàng với khuôn mặt tươi cười cùng người quản lí của mình đi đến chỗ bọn họ.

Ái Ni khi thấy Vương Luân lập tức nở nụ cười tươi bước đến gần, rất tự nhiên khoác tay hắn. Còn không quên nhỏ giọng nói.

- Anh Luân, một lát nữa đi ra khỏi cửa khách sạn sẽ có rất nhiều người hâm mộ chào đón chúng ta. Đạo diễn vừa nãy có nói với em chúng ta cần phải tỏ ra thân thiết để buổi ra mắt phim được thuận lợi hơn.

Thẩm Vương Luân nhíu mày nhìn cánh tay nhỏ gầy kia đang ôm cánh tay mình. Trong lòng cảm thấy thật sự rất khó chịu.

Ngay cả Hi Hi đang ở góc bên trái còn kêu thầm không ổn, cậu định đi đến giải vây cho ông chủ của mình thì thật không ngờ Vương Luân đã tự giải quyết.

Hắn lạnh lùng bỏ tay mình ra trong sự ngơ ngác của Ái Ni và người quản lí của cô, giọng nói hắn chứa đầy sự thờ ơ, mắt nhìn thắn về phía trước lạnh lùng trả lời.

- Nếu cô đã chắc chắn mình là một siêu sao hạng A thì sẽ không cần dùng cách này, từ trước đến nay tôi rất ghét ai chạm vào người mình. Cho nên nếu muốn nổi tiếng thì dựa vào thực lực của bản thân, đừng dựa vào thị phi. Ái Ni... cô ở trong nghề lâu cũng hiểu rõ, càng nổi tiếng thì độ vùi dập sẽ càng cao. Mong cô cẩn thận với hành động của mình. Và cũng xin nói luôn, vừa nãy tôi đã nói chuyện với đạo diễn, ông ấy nói tôi không cần làm những trò vô ích cũng được ,vì vậy chúng ta không cần phải phải diễn như vậy ở ngoài đời đâu.

Lời nói vừa dứt, Thẩm Vương Luân lạnh nhạt bỏ đi thẳng một đường. Mặc kệ cô gái kia bị hắn nói cho xấu hổ chỉ biết cúi đầu đi theo sau.