Chuyện Tình Của Mây Và Gió

Chương 8: 8: Tham Gia Nội Chiến 2




Thục Mây lúc này cũng không để ý xem Forget Me Not có đang bất bình trước quyết định của Cuồng Phong Bạo Vũ hay không, cô chỉ muốn tập trung tính toán thời gian chính xác để ra tay. Hiện tại ngai vàng còn bốn mươi triệu trên năm trăm triệu máu. Cô liếc mắt sang nhìn giờ, chỉ còn chưa đầy bốn phút. Như vậy sơ sơ trong một phút ngai vàng bị hạ hơn hai mươi triệu máu, mười triệu chưa đầy nửa phút, một triệu chưa đầy ba giây. Nếu Bích Hải Triều Thanh đi giết bang chủ giữ vương miện, nếu máu hắn ta đang đầy thì cần khoảng năm giây, đám người kia nếu nhặt vương miện lên ngay lập tức nữa thì cũng cần thêm năm giây.

Bích Hải Triều Thanh: "Thục Vân, em muốn bọn anh làm gì thì mau nói a!!"

Bích Hải Triều Thanh thấy cô không nói gì thì vội giục cô, khiến cô cũng quýnh quáng cả lên.

Thục Vân Công Chúa: "Hai anh theo em ra phía vương miện. Anh Cuồng Phong, em cần anh liên tục thông báo mức máu của ngai vàng!"

Cuồng Phong Bạo Vũ: "Anh biết rồi."

Cô cùng với Bích Hải Triều Thanh và Ngắm Mặt Trời Mọc len mình ra khỏi đám đông chạy về phía ba vị bang chủ đối địch hiện đang đánh giết lẫn nhau để cướp vương miện. Ba người bọn cô tiến về phía họ, đủ gần để có thể can thiệp bất cứ lúc nào nhưng cũng đủ xa để đám người kia không chú ý đến bọn cô.

Ba vị bang chủ thấy ba người bọn cô tới thì nâng cao cảnh giác, nhưng đến khi thấy ba người các cô chỉ đứng đó nhìn không làm gì khác thì liền mặc kệ, tiếp tục tấn công lẫn nhau.

Cuồng Phong Bạo Vũ: "Hai mươi triệu... mười triệu..."

Bích Hải Triều Thanh: "Thục Vân, em vẫn chưa nói em cần bọn anh làm gì!"

Bích Hải Triều Thanh thấy cô cứ đứng đó, không nhịn được lại lên tiếng nhắc nhở.

Thục Vân Công Chúa: "A! Em xin lỗi, em mải lo tính toán thời gian. Anh Bích Hải, anh chỉ cần chú ý đến người đang giữ vương miện là được. Nếu em nói giết, anh liền xông lên giết người đó. "

Bích Hải Triều Thanh: "Được!"

Thục Vân Công Chúa: "Anh Mặt Trời, anh cần chú ý đến cả ba. Lát nữa nếu em nói khống chế, anh sử dụng Trói và Bất động liên tục khống chế bọn họ."

Ngắm Mặt Trời Mọc: "Anh hiểu rồi!"

Cuồng Phong Bạo Vũ: "...Tám triệu... bảy triệu... sáu triệu..."

Thục Mây cố gắng khống chế trái tim đang đập nhanh của cô vì căng thẳng, cô nhìn chằm chằm vào máu của người đang giữ vương miện, tai nghe Cuồng Phong Bạo Vũ thông báo tình hình, não lại bắt đầu tính toán. Hy vọng tính toán của cô trên lý thuyết so với thực tế sẽ không xê dịch nhiều!

Cuồng Phong Bạo Vũ: "Năm triệu... bốn triệu... ba triệu..."

Nhất Thủ Yểm Thiên lúc này lại vừa mới nhặt vương miện lên, máu vẫn còn đầy, Thục Mây vội vàng bảo Ngắm Mặt Trời Mọc ra tay.

Thục Vân Công Chúa: "Khống chế!"

Ngắm Mặt Trời Mọc lập tức chạy lên tung kỹ năng. Vốn lúc đầu khi ba người các cô đến đây, ba vị bang chủ kia cũng có dè chừng bọn họ. Nhưng qua một lúc lâu ba người đó thấy bọn họ không có động đậy gì thì cũng không để tâm gì nữa. Vì vậy mà Ngắm Mặt Trời Mọc có thể dễ dàng khống chế bọn họ.

Cuồng Phong Bạo Vũ: "Hai triệu..."

Thục Vân Công Chúa: "Giết!"

Cô cùng Bích Hải Triều Thanh xông lên phía trước, nhắm Nhất Thủ Yểm Thiên mà ra tay, hắn ta liền không cam tâm mà ngã xuống. Lúc này, Cuồng Phong Bạo Vũ cũng thông báo đến chỉ còn một triệu máu.



Hai bang chủ còn lại mặc dù chưa chết nhưng vẫn còn đang bị Ngắm Mặt Trời Mọc khống chế nên không thể làm gì. Hai người đó ở trên kênh Voice bang mình liên tục kêu gào gọi người tới hỗ trợ, nhưng người chưa kịp tới thì trên màn hình đã xuất hiện một thông báo.

[Hệ thống] Ngai vàng bị lật đổ trong lúc không có ai giữ vương miện. Ngai vàng sẽ được hồi sinh lại với 50% máu.

Thông báo này khiến ai nấy đều sững sờ. Cô cứ tưởng cùng lắm thì sẽ cho không ai thắng cả, Bình quốc tạm thời vô chủ trong một tuần, không ngờ cuối cùng hệ thống lại cho ngai vàng hồi sinh! Ngai vàng được hồi sinh với năm mươi phần trăm máu, lần này bọn cô thắng chắc rồi!

Bích Hải Triều Thanh: "Tuyệt lắm!! Chúng ta thắng rồi!"

Ngắm Mặt Trời Mọc: "Thục Vân, em thật giỏi!"

Cuồng Phong Bạo Vũ: "Giỏi lắm!"

Bích Hải Triều Thanh cùng Ngắm Mặt Trời Mọc khen cô thì cô không cảm thấy gì đặc biệt, nhưng tại sao Cuồng Phong Bạo Vũ chỉ nói có hai chữ chung chung như vậy lại khiến cô cảm thấy thật vui vẻ?

Bên phe tấn công khi thấy ngai vàng bị lật đổ thì cứ tưởng lần này có thể khiến cho Nộ Phong thua, ai ngờ hệ thống lại phát ra một đạo thông báo kỳ lạ như vậy, khiến cho mọi người đều sôi máu cả lên.

Đây là cái loại thông báo gì vậy? Tại sao lại không có ai giữ vương miện chứ?! Chỉ còn hơn một phút, cả đám cũng không quan tâm đến ngai vàng nữa, tất cả đều leo lên kênh quốc gia mà rống. Nộ Phong hoàn toàn mặc kệ kênh quốc gia, để bọn họ thích nói thế nào thì nói. Dù sao bọn họ cũng chỉ là thua đau nên tức giận thôi.

Nội chiến kết thúc, mọi người cũng xuống khỏi Voice. Nếu chỉ chơi bình thường thì trò chuyện ngay trong game dễ dàng hơn.

[Bang phái] Vì Em Mà Đến: Thục Vân, anh không ngờ em lại có khiếu làm quân sư đấy!

[Bang phái] Vy Vy Muội Muội: Thật hâm mộ! Sao chị có thể nghĩ ra cách đó vậy?

[Bang phái] Ta Thật Vĩ Đại: Đúng vậy nha! Tính toán thời gian còn rất chuẩn xác nữa!

[Bang phái] Thục Vân Công Chúa: Hihi, mọi người quá khen rồi. Chỉ cần tính toán một chút rồi ra tay đúng thời điểm là được thôi.

[Bang phái] Mèo Con Đáng Yêu: Nếu đám người An quốc kia biết chị tài giỏi như thế này, chắc bọn họ sẽ tức đến hộc máu đi.

[Bang phái] Bản Nhạc Chết Chóc: Haha, bang chủ vớ được bảo bối rồi!

Vốn lời này của Bản Nhạc Chết Chóc rất trong sáng, chỉ đơn thuần là muốn khen Thục Mây, thế nhưng không hiểu sao lại khiến cô thấy có chút bối rối.

[Bang phái] Forget Me Not: Chỉ là may mắn thôi!

Cô ta vừa nói lời này, không khí trong bang phái liền bị đông cứng lại. Thục Mây hơi ngờ ngợ, hình như Forget Me Not không thích cô, nhưng cô chưa hề làm gì cô ấy mà. Chẳng lẽ do cái danh hồ ly tinh kia?

[Bang phái] Ta Thật Vĩ Đại: Cho dù có là do may mắn thì cũng không thể phủ nhận lần này chúng ta thắng là nhờ Thục Vân.

[Bang phái] Bản Nhạc Chết Chóc: Đúng vậy. Thục Vân, Forget chỉ là hơi thẳng tính thôi, em đừng để ý.

[Bang phái] Thục Vân Công Chúa: Dạ.

Thục Mây trả lời, nhưng trong đầu lại nghĩ, thật sự chỉ là vì cô ấy thẳng tính sao?

Trong lúc không khí vẫn còn đang gượng gạo, Vì Em Mà Đến lại nói một câu di chuyển sự chú ý của mọi người.



[Bang phái] Vì Em Mà Đến: Cuồng Phong, cậu phong tôi với Thiên Nhãn làm Vương gia sao? Không sợ đám người kia tức giận à?

[Bang phái] Ta Có Thiên Nhãn: Chúng tôi mới qua Bình quốc thôi đó. Cậu cũng dám phong Thục Vân làm Hoàng hậu à?

Thục Mây kinh ngạc, vội vàng mở bảng Hoàng gia lên. Ba cái tên quen thuộc ngay tức khắc đập vào mắt cô.

Cuồng Phong Bạo Vũ thật sự phong cô làm Hoàng hậu!

Đức vua và Hoàng hậu, hai vị trí này thật có ý tứ. Khuôn mặt của cô khẽ ửng đỏ.

[Bang phái] Forget Me Not: Cuồng Phong, tại sao anh lại phong cô ta làm Hoàng hậu? Vậy còn em thì sao? Cô ta thậm chí còn chưa ở Nộ Phong chúng ta đến một ngày!

[Bang phái] Cuồng Phong Bạo Vũ: Tôi trao danh hiệu trước giờ chỉ quan tâm lực chiến, không quan tâm phe phái. Hơn nữa, vừa rồi Thục Vân còn có công giúp chúng ta chiến thắng.

Thục Mây nghe anh nói vậy, lại vội mở bảng xếp hạng lực chiến bên Bình quốc lên. Quả thật đúng như anh nói, Vì Em Mà Đến và Ta Có Thiên Nhãn xếp phía trên Nhất Thủ Yểm Thiên và _Night_, mà cô lại là người chơi nữ có lực chiến cao nhất. Hóa ra, bọn họ vừa qua Bình quốc thì đã lập tức chiếm lấy vị trí xếp hạng của ba người khác rồi.

[Bang phái] Forget Me Not: Cô ấy có công, em không có công sao?

[Bang phái] Forget Me Not: Bao lâu nay em luôn ở trong bang cống hiến, tham gia tất cả các hoạt động, hái thảo dược chế thuốc cho bang. Mọi thứ em làm còn nhiều hơn cô ta. Sao anh có thể vì cô ta mà lơ đi những điều này chứ?

[Bang phái] Forget Me Not: Đừng nói là cô ta mạnh hơn em, nếu không phải mọi người nạp tiền cho cô ta, cô ta liệu có thể chạm đến một góc của em không?

[Bang phái] Cuồng Phong Bạo Vũ: Tôi mới là vua.

Ý của anh chính là, cô không có quyền phán xét quyết định của anh.

[Bang phái] Forget Me Not: Cho dù anh là Đức vua thì anh cũng không thể quá đáng như thế được. Chúng ta thắng là do tất cả mọi người cùng hợp sức mà!

[Bang phái] Forget Me Not: Anh thử hỏi mọi người xem họ có chịu để một người vốn là từ An quốc sang làm Hoàng hậu hay không?

Những thành viên còn lại trong bang không ai trả lời cô ta. Bang chủ sắp nổi giận rồi, họ cũng không muốn dây vào. Hơn nữa, cái danh hiệu Hoàng hậu ấy cũng chỉ là hữu danh vô thực chứ không có quyền hạn gì mấy, cùng lắm chỉ tăng một ít lực chiến, nên đối với bọn họ mà nói ai làm cũng không quan trọng.

Thục Mây thấy không có ai trả lời thì lại lo lắng bọn họ sẽ ghét cô vì cô vừa sang đây đã khiến bang của họ không còn hòa thuận, vội vàng gõ chữ lên kênh bang phái xoa dịu tình hình.

[Bang phái] Thục Vân Công Chúa: Hai người đừng cãi nhau. Anh Cuồng Phong, cô ấy nói đúng đấy. Em mới sang đây thôi chưa có cống hiến gì nhiều. Em không cần danh hiệu này đâu, anh đưa cho cô ấy đi.

[Bang phái] Cuồng Phong Bạo Vũ: Em không cần lo lắng. Anh mới là Đức vua, anh muốn cho ai thì sẽ cho người đó.

Thái độ trong lời nói của anh với Thục Mây và với Forget Me Not hoàn toàn trái ngược nhau, ai cũng có thể dễ dàng nhận ra. Sự phân biệt này khiến cho Forget Me Not bị tổn thương.

[Bang phái] Forget Me Not: Cuồng Phong, anh như vậy là sao chứ? Vốn vị trí Hoàng hậu anh luôn dành cho em, tại sao bây giờ lại đưa cho người khác? Anh không còn để ý đến em nữa sao?

Forget Me Not ngay từ đầu đã rất ngưỡng mộ anh. Lòng ngưỡng mộ ấy dần chuyền sang thành tình yêu. Cô lựa chọn gia nhập Nộ Phong cũng là vì muốn gần anh hơn. Ở trong bang, cô luôn cố gắng thể hiện thật nhiều, đóng góp các loại dược thảo và thuốc mỗi ngày. Các hoạt động hằng tuần cô cũng chưa bao giờ vắng mặt, chỉ hy vọng anh sẽ để mắt đến cô.

Khi đó, vị trí Hoàng hậu anh vẫn luôn bỏ trống. Sau này, vào một hôm Cuồng Phong Bạo Vũ lại bỗng nhiên trao danh hiệu đó cho cô, khiến cô vừa vui mừng vừa xúc động, nghĩ rằng cuối cùng tình cảm của cô cũng đã được hồi đáp. Ai ngờ, bây giờ anh lại vì một người con gái khác mới gia nhập bang không lâu mà lấy lại vị trí Hoàng hậu của cô; thái độ trong lời nói của anh với cô thì lạnh nhạt, còn ẩn chứa tức giận, nhưng đối với người con gái đó thì lại dịu dàng vô cùng. Làm sao cô có thể chấp nhận được điều này chứ!