Chuyện Tình Của Mây Và Gió

Chương 57: Ghen (3)




Trong lúc hai anh em còn đang chí chóe tranh cãi, một người con trai lạ mặt tiến về phía bọn cô.

"Thục Mây, hello em!" Anh đưa tay lên chào cô, nụ cười trên môi nở rạng rỡ.

Sự xuất hiện của anh thu hút toàn bộ sự chú ý của bọn họ. Kỳ Anh và Kỳ Tâm đang cãi lộn cũng ngừng chiến.

"A! Anh Sĩ! Năm nay anh cũng về à?"

Trường Phong thấy cô vui mừng chào hỏi người con trai vừa mới xuất hiện này thì không khỏi nhíu mày, có chút khó chịu. Khóe miệng vốn đang hơi cong lên nay cũng rũ xuống.

"Em chào anh," Kỳ Anh và Kỳ Tâm chào Thiều Sĩ.

"Ừ chào hai đứa," Anh nhìn hai người cười cười rồi lại chuyển ánh mắt về phía Thục Mây, "Ừ, năm nào mà anh chả về. Em ở bên kia học hành vẫn tốt chứ hả? Sắp tốt nghiệp rồi nhỉ?"

"Dạ, còn một năm nữa. Anh thế nào? Cũng sắp lấy được bằng thạc sĩ rồi chứ?"

"Ừ, anh cũng còn một năm nữa thôi."

Trong lúc hai người đang nói chuyện, Trường Phong âm thầm quan sát Thiều Sĩ.

Anh ta cao ráo, khuôn mặt ưa nhìn. Đôi mắt anh tinh anh sáng rỡ, đặc biệt là lúc vui vẻ, chúng phát sáng như hai vì sao, rất đẹp. Trông anh khá trẻ, mặc dù so với Trường Phong thì có vẻ như anh lớn tuổi hơn một chút, vì vậy mà cả người anh toát ra một loại khí chất thành thục chín chắn. Nhưng có thể vì chưa thật sự va chạm nhiều trên thương trường như Trường Phong nên khi đối diện với anh thì trông anh ta vẫn có chút non nớt.

Thiều Sĩ mặc dù nói chuyện với Thục Mây nhưng vẫn có thể cảm nhận được ba đạo ánh mắt tò mò hướng về phía mình. Một trong ba đạo ánh mắt đó còn không mấy thân thiện gì.

Anh liếc mắt nhìn theo hướng mà đạo ánh mắt đó phóng tới. Là người con trai đứng ngay bên cạnh Thục Mây.

Anh cười cười, nói với cô, "Người này là bạn trai của em à?"

Thấy ánh mắt anh hướng về phía Trường Phong, cô mỉm cười ngọt ngào quay sang nhìn anh, trả lời, "Dạ!"

Trường Phong di chuyển ánh mắt sang khuôn mặt cô, mỉm cười hài lòng.

Hành động nhỏ của hai người bị Thiều Sĩ thu hết vào mắt.

"Mà sao anh biết thế?" Thục Mây quay đâu lại nhìn Thiều Sĩ.

"Nãy giờ anh ta toàn nhìn anh với ánh mắt nhìn tình địch mà," Thiều sĩ cười cười nhìn Trường Phong.

Trường Phong cũng liếc mắt nhìn lại anh. Biểu hiện trên mặt vẫn thản nhiên như trước, dù cho Triều Dương và Minh Huy ở bên cạnh có đang cười khục khịch.

"A?" Thục Mây ngạc nhiên nhìn Trường Phong, không khỏi buồn cười, lắc lắc tay anh, "Anh Phong, để em giới thiệu một chút. Đây là anh Sĩ, con của đồng nghiệp ba em, hiện đang học thạc sĩ ở bên Mỹ."



Cô lại quay sang nhìn Thiều Sĩ, tiếp tục giới thiệu, "Còn đây là anh Phong, người yêu của em. Hai anh này là anh Huy và anh Dương. Cả ba anh ấy đều sống ở Canada, đều đang đi làm rồi."

"Ồ, xưng hô thế nào đây?" Thiều Sĩ vẫn giữ nguyên nụ cười như thế nhìn Trường Phong.

"À... hình như anh bằng tuổi anh Huy với anh Dương đấy, lớn hơn anh Phong một chút."

Thấy Trường Phong hơi nhíu mày, cô có chút khó hiểu. Anh không thích việc bản thân nhỏ tuổi hơn Thiều Sĩ à?

"Người yêu em nhỏ hơn anh hai tuổi," Thục Mây thêm vào, liền thấy khóe miệng anh lại cong lên.

Thầm thở phào một hơi, cô cảm thấy có chút không nói nên lời trước tính cách trẻ con này của anh.

Nhưng thực chất thì hiện tại tâm tình cô lại rất vui vẻ, tràn đầy hạnh phúc ngọt ngào, bởi vì chỉ cần một câu "người yêu em" từ cô cũng đã đủ để thỏa mãn anh.

Nghe cô giới thiệu xong, Thiều Sĩ tiến lại gần vỗ lên vai Trường Phong, nói.

"Em yên tâm," khi thấy vẻ mặt của Trường Phong tối sầm, nụ cười trên gương mặt anh càng sáng rỡ, anh chỉ thiếu điều phá ra cười lớn, "Anh với Thục Mây chỉ là bạn mà thôi, em không cần phải dè chừng anh như vậy đâu."

Minh Huy và Triều Dương bên cạnh cũng vô cùng khoái chí quan sát sắc mặt Trường Phong biến đổi. Trong tiếng Anh câu chữ xưng hô vốn chỉ có "I" và "you" nên bình thường vấn đề cách biệt tuổi tác không được thể hiện rõ. Trường Phong lại ngồi ở vị trí đó nên trước giờ rất ít người trẻ tuổi như Thiều Sĩ lại đứng ở vế trên để nói chuyện với anh.

Bình thường bọn họ nói chuyện với nhau cũng toàn xưng hô ngang hàng. Nay bị Thiều Sĩ gọi bằng em, lại còn dùng giọng điệu trêu ngươi như vậy, hiển nhiên Trường Phong sẽ cảm thấy vô cùng khó chịu.

"Anh đừng có chọc anh ấy nữa mà," Thục Mây cười cười đẩy tay Thiều Sĩ đang đặt ở trên vai anh xuống, bàn tay còn lại của cô vẫn luôn nắm lấy tay anh từ đầu đến giờ.

"Hahaha không chọc nữa thì không chọc nữa. Thôi anh đi trước, còn phải đi chào hỏi mấy người nữa. Lát gặp em sau," anh quay sang nhìn Kỳ Anh và Kỳ Tâm, "Chào hai đứa nhé."

Anh vẫy vẫy tay rồi quay sang phía Trường Phong, điệu cười trêu ngươi lúc nãy cũng đã được thu lại, "Gặp lại ba cậu sau."

Ba người gật đầu, tỏ ý tạm biệt. Chỉ có Minh Huy và Triều Dương là mỉm cười chào anh, còn Trường Phong vẫn là vẻ mặt khó chịu như trước.

Biểu hiện của Trường Phong khiến cho Thiều Sĩ cảm thấy buồn cười, lắc lắc đầu bỏ đi hướng khác.

Anh cố tình gọi Trường Phong là em chỉ vì muốn trêu chọc anh ta một chút mà thôi, ai biểu mới lần đầu gặp mặt đã nhìn anh bằng ánh mắt không mấy thiện cảm như vậy. Chứ thực chất anh sống ở Mỹ cũng đã hơn một năm, tính cách lại cũng phóng khoáng sẵn, bình thường cũng không để tâm đến vấn đề xưng hô này mấy. Nếu lần sau mà có dịp gặp lại, chắc chuyển sang xưng hô ngang hàng cho cậu ta vui vậy.

Thiều Sĩ càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười.

Thục Mây thấy Thiều Sĩ đã đi xa, vậy mà Trường Phong vẫn giữ vẻ mặt "cấm người lại gần" khiến cô không nhịn được phì cười, "Em với anh ấy chỉ là bạn thôi mà."

Trường Phong quay đầu nhìn cô, vẻ khó chịu đã vơi đi không ít. Anh cong cong ngón tay, hướng đến trán cô búng một cái.



"Ơ?" Thục Mây đưa tay ôm trán, khó hiểu nhìn anh.

Vẻ ngơ ngác của cô khiến tâm tình anh tốt hơn hẳn, khóe môi cong lên mỉm cười, đầu ngón tay chưa kịp thu lại lúc này cũng xoa xoa lên chỗ bị anh búng.

"Xì," Thục Mây thấy anh rốt cuộc cũng mỉm cười thì bĩu môi khinh thường động tác vừa đánh vừa xoa của anh, nhưng khóe môi lại không kiềm được cong cong lên.

---

Hai tuần nghỉ đông cứ thế mà trôi qua. Thục Mây phải quay lại Canada để tiếp tục việc học, còn ba người Trường Phong cũng phải quay lại để đi làm.

Trong hai tuần ở Việt Nam, ba người họ đã mua một vài món quà lưu niệm nhỏ xinh để đem về làm quà cho gia đình và bạn bè. Bọn họ mua không nhiều nên hành lý cũng không khác lúc đến là bao. Chỉ có Thục Mây là thêm một kiện hành lý.

Hoặc nói chính xác hơn là thêm một thùng mì gói.

"Ở bên kia đâu có thiếu mì gói đâu em?" Trường Phong khó hiểu hỏi cô.

"Nhưng mì ở bên đó ăn không ngon. Vị chả có gì đặc biệt cả."

"Mà em cũng nên ăn ít mì thôi, không tốt cho sức khỏe đâu."

"Hì hì, em biết mà," cô kéo tay anh làm nũng, "Cũng chỉ là lâu lâu thôi. Anh xem, em mang có một thùng mà, dùng cho một năm lận đó."

Trường Phong cười lắc đầu, tay xoa xoa đầu cô, tỏ vẻ bất lực. Thục Mây rất hưởng thụ sự cưng chiều quan tâm hết mực này của anh.

Đến khi máy bay đáp xuống Vancouver thì đã là buổi tối. Sau khi ra được khỏi sân bay, Triều Dương và Minh Huy tạm biệt hai người họ rồi bắt taxi đi về trước. Trường Phong không yên tâm khi để cô về một mình nên nhất quyết muốn đưa cô về.

Mặc dù ở đây khá an toàn, nhưng sự quan tâm được thể hiện từ những hành động nho nhỏ này của anh khiến cô rất vui vẻ và hạnh phúc.

Về đến nhà, cô dỡ hết đồ trong vali ra rồi tắm rửa sơ qua, mở thời khóa biểu ra xem môn học ngày mai, sắp xếp trước sách vở, sau đó liền leo lên giường đi ngủ.

Hiện tại đã là học kỳ hai của năm ba, là thời điểm các sinh viên trong ngành của cô đăng ký để tham gia chương trình thực tập. Số lượng sinh viên được nhận có giới hạn, việc tuyển chọn sẽ được dựa trên điểm trung bình và kết quả sau cuộc phỏng vấn.

Về điểm thì Thục Mây không quá lo lắng bởi vì điểm của cô đã đạt mức yêu cầu, cô chỉ lo về buổi phỏng vấn thôi vì đó là lần đầu tiên cô đi phỏng vấn. Mặc dù chỉ là buổi phỏng vấn nhỏ với giáo viên phụ trách mảng thực tập của ngành hóa thực phẩm của trường, nhưng việc cô phải trả lời các câu hỏi mà không có nhiều thời gian để suy nghĩ câu trả lời vẫn khiến cô cảm thấy lo lắng.

Thời gian đăng ký và tham gia phỏng vấn diễn ra vào cuối tháng hai. Cô có gần hai tháng để chuẩn bị. Nhưng ngoài việc xem các video nói về các tip khi tham gia phỏng vấn hay các câu hỏi thường gặp để nghĩ trước câu trả lời thì Thục Mây cũng không biết phải làm gì khác thêm để chuẩn bị.

Sau buổi phỏng vấn, giáo viên nói với cô rằng tầm mười ngày nữa sẽ có thư báo kết quả. Cô ôm tâm trạng hồi hộp chờ đợi hơn hai tuần mà vẫn chưa thấy tin tức gì, khiến cho tâm trạng cô mấy ngày qua đều bồn chồn lo lắng hơn hẳn.

Thực ra nếu không được chọn thì cô cũng chỉ là không thể tham gia thực tập thôi, không ảnh hưởng đến việc học. Nhưng nếu như được thực tập thì sau này khi ra trường sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.

Đến ngày thứ mười tám, bức thư mà cô mong đợi cuối cùng cũng được gửi đến.