Chuyện Tình Của Mây Và Gió

Chương 111: Trút giận (3)




Lúc này, mẹ anh nghe thấy tiếng chồng mình quát mắng cũng vội vàng chạy sang, hốt hoảng hỏi, "Có chuyện gì vậy anh? Anh bình tĩnh lại đã, có gì từ từ nói."

Ông Rick mặc kệ vợ mình, chỉ thẳng mặt James quát lớn, "Mày còn dám nhắc đến?! Nếu không phải mày gây chuyện thì tao sẽ cấm túc mày sao? Mày nhắm vào ai không nhắm, lại nhắm trúng bạn gái của Aiden!! Mày là muốn khiến tao tức chết có đúng không!!!"

James mở to mắt ngạc nhiên nhìn ông, Thục Mây vậy mà lại là bạn gái của hắn ta sao? Nhớ đến những lần đối mặt với Trường Phong, James lập tức nghiến răng, không ngờ lại là hắn ta. Lúc đó anh còn nói với cô trừ khuôn mặt ra những thứ khác anh đều hơn bạn trai cô, bây giờ nghĩ lại liền thấy thật mất mặt mà!!

Có phải lúc đó cô đang cười nhạo anh không?!

Chắc chắn là thế rồi!! Mẹ nó!!!

"Ba, xảy ra chuyện gì rồi sao?" Mina có chút lo lắng hỏi, trong khi mẹ cô thì vẫn bối rối không hiểu tại sao chồng mình lại tức giận như vậy.

Lần đầu khi thấy tên bạn trai của Thục Mây, Mina không quá để ý. Nhưng sau khi thấy phản ứng của ông Rick, lại nghe những lời ông kể, cô liền chắc chắn Aiden Nguyen kia chính là người đó.

Con trai duy nhất của chủ tịch và người thừa kế tập đoàn A.

Chủ nhân tương lai của tập đoàn A.

Cô không ngờ bạn trai của cô ấy lại to và quyền lực thế.

Nhưng nếu chỉ như thế thì ba cô sẽ không tức giận như vậy, còn đột nhiên lôi chuyện này ra nói lại.

"Hai ngày qua trên các mặt báo đều là tin tức bất lợi về chúng ta. Cổ phiếu rớt giá nghiêm trọng," Ông Rick tức giận, nghiến răng nói, "Là tình huống tệ nhất trong mười năm qua."

Cả ba người trong phòng lập tức tái mặt.

"Là do cậu ta làm sao?" Vợ ông che miệng thốt lên.

"Hoặc là cậu ta, hoặc là Victor," Ông Rick quay sang nhìn James, "Mày ngày mai theo tao đi xin lỗi!"

James đang chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân, nghe ông nói vậy không kịp suy nghĩ gì đã vội gào lên, "Tại sao con lại phải đi xin lỗi hắn ta?! Không phải ba cũng là chủ tịch sao? Con có chỗ nào thua hắn ta chứ!"

"Nghịch tử!" Ông Rick đấm một phát vào mặt anh, "Mày ở trong công ty năm năm mà vẫn không hiểu tình hình sao?! Em mày còn hiểu chuyện hơn mày đấy! Không được cãi lời, ngày mai theo tao ngoan ngoãn đi xin lỗi!!"

Nói xong, ông lập tức đi ra ngoài, chỉ sợ bản thân tiếp tục nhìn thấy đứa con trai kia sẽ thật sự bị tức chết mất. Vợ ông lo lắng nhìn con mình, rồi lại nhìn chồng mình, nhanh chóng dặn dò Mina chăm sóc vết thương cho anh rồi đuổi theo chồng mình.

Mặc dù ông cũng là chủ tịch một tập đoàn như Victor, mặc dù nói tập đoàn H là đối thủ mạnh nhất của tập đoàn A, nhưng điều đó không có nghĩa là tập đoàn H có thể sánh vai với tập đoàn A. Huống chi, hành động của bên đó cũng cho thấy bọn họ không sợ trở mặt với ông vì vụ này. Bọn họ không quan tâm đến việc thương tổn địch một ngàn lại thương tổn mình tám trăm, nhưng ông lại rất sợ cái một ngàn đó!

Huống chi, chưa chắc bọn họ đã phải chịu thương tổn tám trăm.



Vợ ông theo ông đi về phòng ngủ, nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi bước đến cạnh ông, nhẹ giọng dịu dàng nói, "Anh đừng tức giận nữa, tức giận hại thân."

Bà vừa nói, vừa vuốt lưng ông dỗ dành, khiến tâm tình ông nhanh chóng tốt hơn.

"Haizz," Ông Rick lắc đầu thở dài. Bà biết, cái thở dài này là dành cho đứa con trai của bọn họ, ông cảm thấy rất chán nản về anh.

Cảm thấy tâm tình ông đã tốt hơn, lúc này bà mới lựa lời hỏi, "Chuyện nghiêm trọng lắm sao anh? Nếu là tin tức xấu thì mình lên tiếng đính chính là được mà?"

Ông Rick lắc đầu, "Họ đăng hai tin, một đúng một sai nhưng lại có liên quan đến nhau, nửa thật nửa giả như vậy rất khó để giải thích, giải thích kiểu nào cũng không ổn."

Thấy bà định hỏi tiếp, ông liền giải thích thêm, "Chúng ta cũng không phản đòn được. Hiện tại danh tiếng của chúng ta rất tệ, đột nhiên truyền ra tin xấu về tập đoàn A, dư luận lập tức biết là do chúng ta làm. Kết quả tốt thì bọn họ cho rằng hai bên tranh đấu với nhau, tập đoàn A khơi mào, chúng ta ăn miếng trả miếng, danh tiếng cả hai đều bị bôi đen. Còn kết quả xấu, chính là bọn họ nghĩ chúng ta vì không tẩy trắng được nên muốn kéo người khác xuống nước. Vì tập đoàn A là đối thủ của chúng ta nên chúng ta liền kéo theo bọn họ, bọn họ là vô tội."

"Vậy... vậy cũng là 50:50, đúng không?" Bà không quá hiểu về kinh doanh, lúc nói về vấn đề này liền không nghĩ được nhiều, phải cần ông Rick giải thích cặn kẽ.

Ông vỗ mu bàn tay bà, thở dài, "Không phải, khả năng cao sẽ diễn ra kết quả xấu, vì danh tiếng của tập đoàn A lớn hơn chúng ta rất nhiều, trước giờ chưa từng lộ ra tin xấu gì. Công tác đề phòng quản lý của bọn họ rất nghiêm ngặt, chúng ta không nắm được scandal nào của bọn họ, bây giờ tung ra cũng đều là giả, bọn họ rất dễ tẩy trắng, đến lúc đó chúng ta lại càng thảm."

Thấy vợ mình sợ hãi, ông lập tức trấn an, "Em đừng lo lắng quá, chuyện này cứ để anh giải quyết. Trước hết phải để thằng James xin lỗi đối phương đã."

"Vâng," bà gật đầu.

Ông vỗ vỗ mu bàn tay bà, đứng dậy cầm lấy điện thoại, gọi cho trợ lý, "Điều tra xem ý này là của Aiden hay của Victor."

Muốn tháo chuông phải tìm người buộc chuông, nếu là do Aiden làm thì ông chỉ việc dẫn James đến xin lỗi anh ta là được. Nhưng nếu là người sau, điều đó chứng tỏ bọn họ rất để ý đến cô gái này, thậm chí đã xem cô ta là con dâu của mình, như vậy mọi việc sẽ khó khăn hơn nhiều.

Nhưng ông lại không biết rằng, mặc dù việc này ông Vũ không hề nhúng tay, nhưng vợ chồng ông cũng thật sự đã coi Thục Mây thành con gái của mình rồi.

---

Sáng hôm thứ sáu, đang trong tiết học, Thục Mây đột nhiên nhận được tin nhắn của Trường Phong, bảo cô sau khi tan học thì ghé qua công ty anh. Cô lo có chuyện gì quan trọng, hỏi lại anh thì anh chỉ bảo không cần lo lắng, dặn cô trên đường đi nhớ chú ý an toàn là được. Vì vậy, cô liền không suy nghĩ nhiều, tiếp tục tập trung vào tiết học, đợi đến khi tan lớp thì cũng đã hơn mười hai giờ trưa.

Từ trường đến tập đoàn A nếu lái xe thì mất gần một tiếng, nhưng nếu đi bằng phương tiện công cộng thì sẽ lâu hơn. Vì anh đã bảo không cần vội nên cô cũng không bắt taxi, chỉ đi bus và skytrain, phải gần hai giờ mới đến nơi.

Sáng sớm hơn tám giờ ông Rick đã dẫn theo hai đứa con mình đến tập đoàn A. Vốn ông không định dẫn Mina theo, nhưng cô lại bảo mối quan hệ giữa mình và Thục Mây khá tốt, có thể anh sẽ nể mặt cô một chút. Ông Rick nghĩ cô chưa bao giờ làm ông phiền lòng hay gây ra phiền phức gì, liền đồng ý, yên tâm dẫn cô theo.

Đến tập đoàn A, tiếp tân dẫn ba người lên tầng 25, giao lại cho Minh Huy. Minh Huy vì đã biết chuyện nên ánh mắt nhìn bọn họ rất lạnh nhạt, không hề có độ ấm, đeo lên mặt nụ cười xã giao mời bọn họ đến phòng chờ dành cho khách. Sau khi đem trà nước đến cho họ, anh liền đi thông báo cho Trường Phong, vì vậy Trường Phong mới bảo Thục Mây đến công ty anh.

Ba cha con họ Huang ngồi trong phòng chờ từ chín giờ sáng đến mười hai giờ trưa, từ khẩn trương đến nghi ngờ, lại từ nghi ngờ đến uể oải, rồi cuối cùng chuyển thành tức giận. James là người nóng nảy nhất, bị kéo đến xin lỗi anh đã rất khó chịu rồi, cứ nghĩ đến đây gặp hắn nói một câu là xong, không ngờ ngây người ở đây ba tiếng đồng hồ rồi vẫn chưa thấy người đâu.



Anh đưa tay xoa bụng đang réo lên, mặt mày nhăn nhó lại tràn đầy khó chịu, oán trách nói, "Ba! Ba xem, hắn ta đây là có ý gì! Để cho chúng ta chờ lâu như vậy, rõ ràng là đang khinh thường chúng ta! Tuy rằng con là người sai nhưng dù sao hắn ta cũng là hậu bối, ba đã tận mặt đến đây gặp hắn ta rồi mà hắn ta còn không thèm ra gặp mặt ba nữa!"

Ông Rick bị anh nói ra suy nghĩ của mình, sắc mặt liền đen đi, nhưng vẫn không nói gì. Trong khi đó, Mina ngồi ở một bên vẫn rất yên tĩnh, nghe anh mình nói vậy chỉ liếc nhìn anh một cái, thấy ba mình không phản ứng gì cô cũng không nói gì.

Lúc này, Minh Huy lại đi ngang qua phòng chờ. James thấy vậy lập tức bật dậy, đi ra ngoài giữ lấy anh.

"Này! Rốt cuộc anh ta có muốn gặp chúng tôi không vậy?"

Minh Huy rút tay mình ra khỏi tay anh, rõ ràng biểu cảm rất bình thản cũng rất tự nhiên, nhưng James lại cảm nhận được sự khinh bỉ trong đó.

"Tổng giám đốc đang bận."

"Bận cái khỉ khô gì mà bận suốt mấy tiếng đồng hồ thế hả! Nếu anh ta không muốn gặp thì cứ nói thẳng, để tôi với ba tôi ngồi chờ ở đây lãng phí thời gian như vậy để làm gì?"

Minh Huy nhìn bộ dạng anh tức giận không nhịn được nói lời thô tục, ánh mắt trầm xuống, môi nhếch lên như cười như không hỏi, "Không phải các người đến đây để xin lỗi sao?"

"Tất nhiên!!"

Minh Huy nhìn anh, lại đánh ánh mắt sang nhìn ông Rick đang chú ý động tĩnh bên này, cười đầy ý vị, "Người không ở đây, ba người muốn xin lỗi kiểu gì? Chờ một chút cũng không được, đây là thành ý xin lỗi của mấy người sao?"

"Anh ta không phải vẫn luôn ở đây sao?"

Minh Huy nhếch môi, "Anh suýt cưỡng hôn Aiden à?"

James trắng mặt, tức giận trừng anh, "Anh nói linh tinh cái gì đấy!"

Minh Huy hừ một cái, xoay người bỏ đi.

James trợn trắng mắt nhìn bóng lưng anh, hậm hực quay về nói với ông Rick, "Ba, ba xem thái độ của hắn ta kìa! Chỉ là một trợ lý nho nhỏ thôi mà cũng dám nói với con như vậy! Còn không thèm để ba vào mắt!!"

"Được rồi, mày im đi!" Ông Rick đen mặt quát lên, ẩn nhẫn khoanh tay dựa lưng vào ghế.

Nhìn sang con gái vẫn luôn ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh, tâm tình ông liền có chút tốt hơn.

Xem ra, anh ta muốn con trai ông phải xin lỗi cô gái đó rồi.

Cũng đúng, việc ông phải ở đây ngày hôm nay còn không phải là vì cậu ta muốn trút giận cho cô gái đó sao.

Ông Rick nghĩ ngợi một lúc, ánh mắt qua lại giữa hai đứa con của mình, một suy nghĩ chưa bao giờ có trong đầu ông nay bỗng nhiên lại xuất hiện.