Chuyện Tình Của Mây Và Gió

Chương 105: Diệt hoa đào (4)




Thục Mây cho rằng sau lần này James sẽ dừng lại. Vì vậy hai ngày cuối tuần, cô rất thư thả vui vẻ dành thời gian ở bên Trường Phong.

Đến hôm thứ hai, khi cô đến lớp không hề thấy anh ta lởn vởn ở trước cửa phòng học, Thục Mây lại càng thêm chắc chắn rằng anh ta đã bỏ cuộc, vô cùng hớn hở vào lớp nghe giảng. Đến tiết cuối cùng trong ngày, Thục Mây đang thu dọn sách vở thì Mina lại đến trước mặt cô.

Tuy Thục Mây không có ý trách cứ gì Mina vì vụ của James, nhưng khi gặp cô, Thục Mây vẫn cảm thấy có phần gượng gạo, không biết phải đối mặt với cô ra sao.

"Mây, tớ có chút chuyện muốn nói với cậu."

"Ừ được, cậu muốn nói ở đâu?" Tuy Thục Mây có chút ngạc nhiên nhưng sau đó cô lập tức đồng ý.

"Ở ngay đây đi, dù sao cũng không có lớp tiếp theo," thấy Thục Mây gật đầu, Mina lại quay sang nhìn Rosetta, ngập ngừng nói, "Cậu về trước được không? Tớ muốn nói riêng với Mây."

(*) Không có lớp tiếp theo ý là phòng này không có lớp tiếp theo vô học nên có thể ở tại đây nói chuyện

Rosetta nhìn Thục Mây, thấy cô ra hiệu cho mình, liền gật đầu đồng ý, "Vậy tớ đi trước."

"Cám ơn cậu."

Đợi mọi người ra ngoài hết, Mina ngồi xuống bên cạnh Thục Mây, bối rối im lặng không biết nói gì. Thục Mây cho rằng cô đang cần phải sắp xếp lại câu chữ nên không làm phiền cô, nhưng đợi một lúc vẫn không thấy cô lên tiếng, Thục Mây có chút khó hiểu, mở lời trước.

"Cậu muốn nói chuyện gì với mình?"

"Ah? À..." Không biết có phải do quá tập trung suy nghĩ không mà Mina có vẻ như hơi giật mình khi Thục Mây lên tiếng, cô có chút xoắn xuýt trả lời, "Tớ, à... anh tớ ấy... cậu thấy anh tớ thế nào?"

Thục Mây hơi nhíu mày, Mina hỏi cô câu này là vì đã biết những gì James làm, muốn biện minh cho anh ta, hay là chưa biết gì nên muốn hỏi thăm thay anh ta?

Thục Mây nghĩ nghĩ một chút, đưa ra một câu trả lời chung chung, "Không phải gu của tớ."

Mina ngạc nhiên nhìn cô, trong ánh mắt có nét thất vọng, "Vậy à..."

Nói xong câu đó, Mina lại im lặng, bối rối nhìn chằm chằm chiếc điện thoại trong tay. Thục Mây cảm thấy cứ tiếp tục thế này thật phí thời gian, đành phải mở miệng hỏi thẳng, "Cậu muốn xin lỗi thay anh cậu sao?"

"Hả?"Mina kinh ngạc quay phắt sang nhìn cô, "Xin lỗi gì..."

Chưa nói hết câu, điện thoại Mina bỗng vang lên tiếng thông báo. Cô nhìn một chút, liền đứng bật đậy, vừa vội vàng đi ra ngoài vừa nói, "Tớ đi vệ sinh chút đã!"

Thục Mây nhíu mày nhìn Mina chạy ra ngoài, trong lòng dâng lên cảm giác khó hiểu và nghi hoặc. Sau đó cô cúi đầu vừa nghịch điện thoại mình, vừa suy nghĩ không biết rốt cuộc Mina muốn nói gì với cô.



Lúc này, bỗng nhiên tiếng mở cửa vang lên, Thục Mây nghi hoặc ngẩng đầu lên.

"Sao cậu đi... Tại sao lại là anh?" Chưa kịp hỏi hết câu cô đã bị người xuất hiện ở cánh cửa làm cho kinh ngạc. Giọng điệu hỏi han vốn đang ôn hòa cũng trở nên lạnh nhạt hơn.

James nhận ra sự thay đổi trong giọng nói của cô, có chút không vui và khó chịu tiến về phía cô, "Anh có chuyện muốn nói với em."

Thục Mây nhíu mày, nhưng chỉ trong giây lát cô đã đứng lên, cầm lấy ba lô của mình vừa đi ra ngoài vừa nói, "Chúng ta không có gì để nói cả."

Mắt thấy Thục Mây sắp bước ra khỏi cánh cửa, anh vội cầm lấy tay cô giữ lại.

"Anh thật sự thích em! Em không thể cho anh một cơ hội sao?"

Thục Mây vung cánh tay cố gắng thoát khỏi sự kiềm giữ của anh, nhưng vung vài lần đều không được, cô tức giận trừng mắt, "Anh là tai có vấn đề hay não có vấn đề? Tôi có bạn trai rồi!"

"Vậy thì sao chứ? Cũng đâu có gì đảm bảo sau này hai người sẽ cưới nhau? Hay sau này em sẽ không yêu anh?"

"Cho dù có chia tay anh ấy, tôi cũng sẽ không yêu anh!"

Nhìn sự cương quyết, dứt khoát và lạnh lùng trong ánh mắt và lời nói của cô, sự khó chịu và hụt hẫng trong James chuyển hóa thành sự tức giận. Anh hung hăng kéo cô sang một bên, áp lên tường. Hành động đột ngột của anh khiến cô luống cuống tay chân, ba lô cũng bị vứt sang một bên.

James giữ hai tay cô ở trên đỉnh đầu, dùng cơ thể mình chặn lối thoát của cô. Khuôn mặt điển trai đào hoa hiện tại tràn đầy sự phẫn nộ.

"Tại sao?? Anh có chỗ nào thua hắn ta? Em có biết anh là ai không? Mặc dù vẻ ngoài hắn ta hơn anh, nhưng còn gia thế, tiền tài, địa vị, có chỗ nào anh thua hắn ta! Tại sao em lại chắc chắn như vậy, không cho anh một cơ hội? Chẳng lẽ em thích người chỉ có vẻ bề ngoài như hắn ta sao?"

Diễn biến đột ngột này khiến Thục Mây nhất thời không suy nghĩ được gì, vài giây sau cô mới nhận thức được bản thân đang ở trong hoàn cảnh nào, liền vội vàng ép mình bình tĩnh lại, đè nén nỗi sợ hãi trong lòng xuống, vùng vẫy cố gắng thoát ra.

"Anh buông tôi ra! Mau buông tôi ra!!"

Nhưng mặc kệ cô có phản kháng thế nào, lực đạo nắm lấy tay cô vẫn như cũ.

"Em không thấy hôm đó hắn ta ra tay như thế nào với anh sao? Một người bạo lực như vậy mà em cũng dám yêu? Em không sợ một ngày nào đó hắn ta cũng đánh em sao?"

"Tôi không biết sau này anh ấy có dùng bạo lực với tôi hay không, tôi chỉ biết hiện tại anh đã dùng bạo lực với tôi rồi đây này!!"

Nghe cô nói vậy, James có hơi cứng họng, nhưng ngay sau đó đã lập tức bao biện, "Không phải vì em không chịu nghe anh nói sao?"

"Anh muốn cơ hội chứ gì? Được, anh nghe cho rõ đây. Chỉ bằng hành động ngày hôm nay của anh thôi cũng đã đủ để cho thấy anh thua kém bạn trai tôi rồi. Đừng nói là yêu, tôi-sẽ-không-bao-giờ-thích-anh!"



Ánh mắt cứng rắn và câu chữ tuyệt tình của Thục Mây khiến lòng anh dâng lên một cỗ cảm xúc khó chịu và đau đớn, nhưng trên tất cả là sự phẫn nộ và không cam lòng.

Anh thêm lực đạo nơi cánh tay, giữ chặt cổ tay cô. Bàn tay còn lại tóm lấy cằm cô, cố định khuôn mặt của cô rồi cúi xuống.

Nhìn khuôn mặt tuấn tú kia càng ngày càng gần, trong lòng Thục Mây chỉ có duy nhất một loại cảm xúc.

Kinh tởm.

Cô kinh tởm đến muốn nôn.

Thấy vùng vẫy không có ích gì mà khuôn mặt kia lại ngày càng gần, nỗi sợ hãi trong lòng Thục Mây dâng lên đến tận cổ, hai mắt cũng lấp lánh ánh nước.

Cô mím môi, hạ quyết tâm, dứt khoát mạnh mẽ lên đầu gối.

Nhưng bởi vì cô vốn không luyện võ, lại là lần đầu tiên ra chiêu này nên vẫn có chút sai sót. Đầu gối cô không đánh trúng chỗ hiểm của hắn ta, chỉ đủ khiến hắn ta phân tâm, hơi nghiêng người tránh đi.

James thấy cô hung hăng như vậy, không những không cảm thấy có lỗi mà càng thêm quyết tâm, động tác cũng trở bên thô bạo hơn. Mắt thấy đôi môi kia sắp áp lên môi mình, cả chân cả tay đều bị khống chế không thể chuyển động, cuối cùng Thục Mây cũng không áp chế được nỗi sợ hãi trong lòng mình nữa, nước mắt bắt đầu tuôn rơi.

Đúng lúc này, cánh cửa phòng đột nhiên bật mở.

"Anh đang làm cái gì vậy hả??" Mina kinh hoảng hét lên, chạy nhanh đến chỗ anh.

Tiếng động đột ngột khiến James dừng lại hành động của mình trong một khoảnh khắc.

Thục Mây lợi dụng lúc này, không kịp suy nghĩ gì, chỉ theo bản năng co chân đạp vào ngực hắn ta.

Trông cô bình thường gầy yếu mảnh mai là vậy, nhưng khi gặp chuyện đe dọa đến an nguy của bản thân, sức mạnh lại bộc phát đến kinh người. James bị đạp một phát vào ngực, cả người bị đẩy văng ra phía sau, va vào các bàn học và ghế ngồi.

Vì bàn ghế trong phòng này được đặt cố định xuống sàn nhà nên khi James va vào chúng, lực đạo đều tăng lên rất nhiều. Hắn ta không kiềm được đau đớn kêu lên vài tiếng, chật vật nằm trên sàn nhà ôm eo và đầu mình rên rỉ.

Mina vội vàng chạy đến bên cạnh anh, đỡ anh dậy. Trong khi đó, Rosetta lại chạy đến bên cạnh Thục Mây, sắc mặt lo lắng nhìn cô. Thục Mây thấy đã có người đến thì cả cơ thể đều thả lỏng, nhất là khi thấy Rosetta đã ở đây, cô liền không khống chế được cảm xúc của mình nữa, khuỵu xuống, ôm lấy cô khóc rống lên. Rosetta vừa cố gắng đỡ cô, vừa vỗ lưng cô an ủi.

Từ khi sinh ra đến giờ, Thục Mây chưa từng phải trải qua khó khăn trắc trở gì. Cuộc sống của cô rất ấm áp, đầy đủ, dư dả, thoải mái, có ba mẹ yêu thương, có hai em trai ngoan ngoãn. Chuyện học hành cũng không gặp trở ngại gì. Cuộc sống của cô vẫn luôn có những gam màu sắc tươi đẹp rạng rỡ như thế, nên khi gặp chuyện này, cô không biết phải đối mặt ra sao, cũng sinh ra cảm giác vô cùng sợ hãi.

Hoàn cảnh khi đó, bản thân bị đối phương kiềm hãm, không thể phản kháng, cũng không thể thoát thân, xung quanh chỉ có hai người bọn họ, bản thân lại sắp bị xâm phạm. Ngay khi cô tưởng rằng mình sẽ không thể nào thoát ra được thì lại có người đến cứu cô ra, mọi sự căng thẳng cố gắng chống đỡ lúc trước đều bị rút đi hết sạch, khiến cô không còn tí sức lực nào nữa. Nhất là khi cô nhìn thấy đã có người có thể khiến cô tin tưởng xuất hiện, cô liền không khống chế được cơ thể mình nữa, cả người té khuỵu xuống.

Không bao giờ Rosetta cảm thấy may mắn hơn lúc này. May mắn rằng cô không về trước, may mắn rằng cô gặp được Mina khi cô ấy rời đi, may mắn rằng cô quay lại kịp lúc.