Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chuyện Thường Ngày Trong Cung

Chương 27




"Thiếu gia, người này ta muốn cứu hắn, không biết có được không?" Thu lại ánh nhìn bên suối, Văn Cảnh Dương nét mặt áy náy nhìn Quân Lạc Huy và nói, cậu cũng biết đề nghị này có hơi quá đáng, hơn nữa thân phận của cậu bây giờ cũng không thích hợp đưa ra đề nghị này.

Nghe Văn Cảnh Dương nói vậy, Quân Lạc Huy có hơi bất ngờ, hắn không cho rằng Văn Cảnh Dương là loại người hễ thấy kẻ lai lịch bất minh bị thương sẽ ra tay tương trợ, người này nhìn qua là biết bị người khác truy sát, vì vậy hắn nói với Văn Cảnh Dương: "Sao lại cứu hắn?"

Văn Cảnh Dương cũng không giấu giếm, cậu nói: "Lệnh bài lúc nãy thiếu gia cầm trên tay ta đã từng nghe đại ca nói đến, đó là lệnh bài của Giang gia ở Thục Trung, Giang phủ ở Thục Trung trước giờ được bà tánh yêu quý, quan hệ với triều đình cũng tốt, vì vậy......" chuyện này cũng là trước khi vào cung cậu được đại ca kể mấy chuyện thú vị khi đi du ngoạn, vì vậy khi nói những lời này cũng có chút do dự.

Nghe những lời Văn Cảnh Dương vừa nói, Quân Lạc Huy có chút ngây người, sau đó từ trong trí nhớ lục tìm những chuyện liên quan đến Giang gia ở Thục Trung, nhớ kĩ lại thì quả thật là đã nhớ ra chút chuyện liên quan, hắn nhớ ra hình như Thân Hoài với Giang gia Thục Trung có chút liên quan gì đó.

Triều đình và giang hồ trước giờ vẫn luôn xa cách, người học võ thường dùng võ công làm nhiễu loạn triều cương, triều đình trước giờ cũng không can thiệp chuyện giang hồ, quy tắc này bấy lâu nay vẫn tồn tại, mấy trăm năm nay cũng chưa từng xảy ra chuyện triều đình và võ lâm chống đối nhau, như thể đây là hai thế giới cách biệt không qua lại với nhau. Mặc dù thỉnh thoảng cũng có người trong giang hồ giúp sức cho triều đình, nhưng đó chỉ là hành vi cá nhân, cũng không ai để ý.

Trong lòng Quân Lạc Huy lóe lên nhiều chuyện, cuối cũng quyết định nói với Lân: "Ám Lân, ngươi cõng người đi, chúng ta quay về." Mặc dù bọn họ không muốn nhúng tay vào chuyện giang hồ, nhưng Văn Cảnh Dương muốn cứu người này, khi biết được lại lịch của người này Quân Lạc Huy cũng không phản đối, chỉ cần Văn Cảnh Dương muốn đồng thời không gây hại cho Văn Cảnh Dương thì hắn đều đồng ý.


Thấy bản thân chỉ giải thích như vậy mà Quân Lạc Huy đã thay đổi chủ ý đồng ý, làm cho cậu có chút không dám tin, cậu vốn dĩ không nghĩ Quân Lạc Huy sẽ đồng ý, chỉ là khi biết người này từ đâu đến, nếu cậu không ra sức một chút thì cảm thấy hơi có lỗi với lương tâm, dù sao cậu cũng nghe đại ca nói rằng Giang gia Thục Trung trong võ lâm là một gia tộc chính phái.

Thấy mặt Văn Cảnh Dương đầy nét kinh ngạc, Quân Lạc Huy có chút buồn cười, người này chưa từng nghĩ mình sẽ đồng ý sao? Vươn tay nhéo một cái lên vẻ mặt đang kinh ngạc của Văn Cảnh Dương, Quân Lạc Huy cười nói: "Nếu đã là người của Giang gia, cứu người cũng không sao, ngẩn người làm gì chứ? Về thôi, mau chóng để Thân Hoài kiểm tra xem sao, nếu không chắc hắn sắp mất mạng rồi."

Hành động của Quân Lạc Huy làm mặt Văn Cảnh Dương bất giác ửng hồng, nhưng đa phần là vì ngại ngùng, cậu không nghĩ Quân Lạc Huy lại làm ra hành động này, giống như thân mật của người yêu...... Nghĩ vậy trong lòng Văn Cảnh Dương bỗng giật mình, người yêu? Cậu và Quân Lạc Huy giống hai người yêu nhau?

Nhưng rất nhanh Văn Cảnh Dương đã phủ nhận điều đó, sao lại có thể là người yêu chứ, mặc dù thân phận cậu là nam phi, nhưng từ khi nhập cung đến giờ, Quân Lạc Huy chưa từng nhìn cậu một cách đàng hoàng, cho dù mấy ngày nay thái độ của Quân Lạc Huy đối với cậu thay đổi rất lớn, đất trời đảo lộn, Văn Cảnh Dương cũng không cho rằng Quân Lạc Huy sẽ thích cậu. Mà cậu cũng không cần Quân Lạc Huy thích cậu, chỉ cần Quân Lạc Huy không xem thường cậu như trước đây là cậu đã thấy đủ rồi.

Sau khi tâm tình bình tĩnh trở lại, Văn Cảnh Dương ngẩng đầu nhìn Quân Lạc Huy ung dung mỉm cười, sau đó liền nói: "Đi thôi."


Quân Lạc Huy thấy Văn Cảnh Dương bỗng nhiên bình tĩnh lại, trong lòng có hơi ngạc nhiên, dường như người lúc nãy có chút bối rối là do hắn tưởng tượng ra, bộ dạng Văn Cảnh Dươngthong dong điềm tĩnh trước mặt đã hoàn toàn khôi phục lại bộ dạng vốn dĩ ở trong cung, không biết tại sao, Văn Cảnh Dương như vậy làm Quân Lạc Huy có cảm giác người này đã tụt khỏi tay hắn.

Nghĩ cũng không nghĩ Quân Lạc Huy vươn tay nắm lấy cánh tay của Văn Cảnh Dương, nhưng khi thấy Văn Cảnh Dương chỉ có chút khó hiểu, Quân Lạc Huy há miệng, cuối cùng chỉ nói: "Đi thôi." Nói rồi buông tay Văn Cảnh Dương ra, quay người rời đi trước.

Văn Cảnh Dương nhìn theo bóng lưng của Quân Lạc Huy, hình như nhìn thấy một chút cảm giác mất mát, điều này làm cậu lẳng lặng hơi cau mày, nghĩ không ra thì tạm thời để đó, sau đó cùng với Ám Lân đang cõng người nhanh chóng đi theo.

Kể thì chậm, nhưng lúc này cách lúc bọn họ phát hiện ra người bên bờ suối đến khi bọn họ rời đi cũng chỉ cách nhau chưa đến một khắc, ba người biến thành bốn người nhanh chân quay lại chỗ đoàn xe, chỉ nghe thấy Quân Lạc Huy phân phó: "Đem người đến chỗ Thân Hoài, để hắn xem xem còn cứu được không."

Thấy tâm trạng Quân Lạc Huy hình như không được tốt lắm, cả đoàn người đều không dám thở mạnh, người đứng gần vội bước lên trước đỡ lấy người Ám Lân đang cõng xuống, nhanh chóng đi tìm Thân Hoài, Quân Lạc Huy quay đầu nói với Văn Cảnh Dương: "Ngươi cũng đi theo đi, cái này ngươi sẵn tiện đưa cho Thân Hoài." Nói rồi lấy từ trong ngực ra cái lệnh bài khi nãy lấy được từ trên người của người kia.


Văn Cảnh Dương vội vàng nhận lấy, đồng thời đáp lời, đời một lúc không thấy Quân Lạc Huy dặn dò gì thêm, Văn Cảnh Dương sau khi hành lễ thì nhanh chóng đi về phía lúc nãy mấy tên thị về rời đi.

Quân Lạc Huy nhìn bóng lưng Văn Cảnh Dương rời đi, lát sau mới bắt ép mình thu lại ánh nhìn, hắn quay đầu lại nói với Ám Lân đang ở sau lưng: "Ngươi làm rất tốt, sau này ngươi tiếp tục chăm sóc cậu ấy cho ta, trẫm tuyệt đối không cho phép cậu ta xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn." Âm thanh không lớn, chỉ có Ám Lân đứng trước mặt hắn mới nghe được.

"Dạ, thuộc hạ tuân lệnh."

Sau khi thấy Ám Lân trả lời, Quân Lạc Huy mới đi về phía xe ngựa, trước khi xuất cung, Quân Lạc Huy đã dặn dò Ám Lân, bảo hắn ta phải chăm sóc tốt cho Văn Cảnh Dương, hắn không thể giờ khắc nào cũng chú ý đến Văn Cảnh Dương được, sau khi Ám Lân được hắn cứu ra đã trở thành ám vệ riêng cho hắn, để người này chăm sóc cho Văn Cảnh Dương thì hắn mới yên tâm.

Thu lại những suy nghĩ về Văn Cảnh Dương, Quân Lạc Huy đi về phía xe ngựa của Lâm Mật Nhi, hắn không quên mục đích ra ngoài lần này là nữ nhân đang ngồi trên xe ngựa.

......

Trong chiếc xe ngựa thứ ba sau đoàn xe, lúc này Thân Hoài đang kiểm tra thương tích cho người mà Văn Cảnh Dương bọn họ đã cứu về, thấy nét mặt của Thân Hoài từ nhẹ nhàng từ từ chuyển sang nghiêm túc, Văn Cảnh Dương hơi giật mình, không phải là người này hết cứu rồi chứ?


"Người này các ngài làm sao mà phát hiện vậy?" Không đợi Văn Cảnh Dương hỏi, Thân Hoài đã hỏi trước lại lịch của người bị thương trước mặt.

Đem chuyện khi nãy xảy ra ở bên bờ suối kể qua một lần, sẵn tiện đem lệnh bài lấy được trên người của kẻ bị thương này đưa cho Thân Hoài, sau đó Văn Cảnh Dương mới hỏi: "Hắn thế nào rồi?"

Thân Hoài nhìn lệnh bài trong tay, mất một lúc mới xoa trán nói: "Không chết được, chỉ là độc cậu ta trúng hiện trên tay thần không có thảo dược, không thể giải hết độc hoàn toàn, chỉ có thể áp chế xuống, loại độc này chắc là phải tìm sư huynh của thần đến mới có cách giải."

"Rắc rối như vậy? Cần loại thuốc gì mà chúng ta ở đây không tìm được sao?" Nghe những lời Thân Hoài nói, Văn Cảnh Dương có chút kinh ngác, cậu không ngờ rằng cứu người này lại rắc rối như vậy, bây giờ người cũng đã cứu về rồi, không lẽ bỏ đó không lo.

"Độc mà người này trúng chỉ có loại thảo dược mà sư huynh thần trồng mới giải được, nếu không phải nội lực của người này thâm hậu, bây giờ chắc là cũng sắp chết đến nơi rồi. Với lại cho dù không phải là vì cứu hắn cũng phải để sư huynh thần đến đây một chuyến." Thân Hoài giải thích, nhưng nói đến khúc sau âm thanh nhỏ dần còn có vài phần bất lực.

Văn Cảnh Dương nghe những lời Thân Hoài nói thì có hơi khó hiểu, người này không lẽ có quan hệ gì với sư huynh của hắn sao? Dường như thấy được vẻ nghi hoặc của Văn Cảnh Dương, Thân Hoài chỉ đành giải thích: "Chỉ khi sư huynh của thần đến, đại thiếu gia của Giang gia mới đến, người này nắm giữ mật lệnh của Giang gia, chỉ có thể giao cho đại thiếu gia Giang gia."