Sau ngày đăng ký kết hôn, Lý An Tĩnh nôn nóng thỏa sức tưởng tượng về cuộc sống tương lai.
“Anh nói nếu chúng ta có con thì đặt tên gì cho hay? Tên 4 chữ bây giờ rất thịnh hành, hay là chúng ta cũng đặt tên con 4 chữ? Giống như là Dịch Dương Thiên Tỉ đồ vậy đó…” Tĩnh Tĩnh ngồi trên sô pha ôm quyển từ điển dày cộp, cô tra từ điển cả buổi sáng để tìm tên cho em bé, nhưng vẫn chưa có gì hay.
Trương Gia Vũ ngồi bên chăm chú gọt táo, anh cười không nói, tận hưởng những lời làu bàu của Tĩnh Tĩnh trong yên lặng.
Một miếng táo đã gọt được đút đến miệng Tĩnh Tĩnh, cô há miệng ngậm táo, “Cảm ơn cục cưng.”
“Ăn từ từ thôi, cẩn thận nghẹn.” Trương Gia Vũ lại gọt miếng khác, đút từng miếng cho Tĩnh Tĩnh.
“Đừng chỉ đút mình em, anh cũng ăn đi.” Ăn liên tục gần nửa quả táo, rốt cuộc Tĩnh Tĩnh mới nghĩ tới Trương Gia Vũ.
“Được rồi.” Trương Gia Vũ đáp lời nhưng vẫn đút táo đến miệng Tĩnh Tĩnh.
“Em hạnh phúc thật á, sao lại gặp được người tốt như anh ha, chắc kiếp trước em cứu cả thế giới.” Tĩnh Tĩnh sờ sờ bụng, đắc ý.
Trương Gia Vũ lấy khăn giấy lau miệng cô, dịu dàng: “Cứu cả thế giới là anh mới phải, mới may mắn gặp được người tốt như em.”
“Ui chao.” Tĩnh Tĩnh vùi đầu vào ngực Trương Gia Vũ, tham lam hít hà mùi hương trên người anh. “Sầu chết người, tìm tên khó quá.” Cô thì thầm, ngón tay vẽ lòng vòng trên ngực Trương Gia Vũ.
Trương Gia Vũ cười khẽ: “Anh đã nghĩ tên từ lâu rồi.”
“Hả?” Tĩnh Tĩnh mở to mắt, “Tên gì? Nghĩ rồi sao không nói với em, làm em tra từ điển lâu vậy.”
“Đặt là Trương Mộ Lễ, cho dù trai hay gái đều có thể gọi tên này được.” Lễ là đồng âm với “Lý”, có nghĩa là Trương Mộ Lý, Trương Gia Vũ ái mộ Lý An Tĩnh. (张慕礼, 慕 trong ái mộ, ngưỡng mộ, yêu thích.)
“Mộ Lễ, Mộ Lễ… nghe cũng hay.” Tĩnh Tĩnh lặp đi lặp lại tên này nhưng không nhận ra đó là lời thổ lộ chân thành của Trương Gia Vũ với mình.
Em bé tội nghiệp còn chưa ra đời đã bị cha mẹ cho ăn thức ăn chó.
“Được rồi, ăn táo nhanh đi, lát nữa lại bị thâm.” Trương Gia Vũ cưng chiều.
Lý An Tĩnh chợt dùng ánh mắt quyến rũ nhìn Trương Gia Vũ, làm người đàn ông cao to như anh phải đỏ mặt xấu hổ.
“Anh nói xem, sao em vẫn chưa mang thai nhỉ? Hay… chúng ta thử lại? Em thấy hôm nay thời tiết không tệ, chắc là dấu hiệu tốt.”
“Ặc… bà Trương à, em…” Trương Gia Vũ dở khóc dở cười cắn miếng táo cuối cùng đưa tới, dùng miệng đút cho Tĩnh Tĩnh, sau đó hai người… suốt buổi trưa vẫn không đứng lên.
Sau đó một ngày nọ, Trương Gia Vũ dẫn Lý An Tĩnh đi ăn buffet, gần đây cô ăn nhiều, cầm đ ĩa đi lòng vòng khắp nơi, ăn hết đ ĩa này đến đ ĩa khác, cuối cùng bê một đ ĩa đầy thức ăn to về bàn ngồi xuống ăn một mình.
Trương Gia Vũ đi vệ sinh về không thấy Lý An Tĩnh đâu, ngồi đợi một lúc lâu cũng không thấy người. Lo lắng đến mức gần như muốn phát loa thông báo tìm người. Mà Lý An Tĩnh lúc này ngồi ở một bàn khác lo ăn mơ chua, hoàn toàn không nhận ra mình ngồi nhầm bàn.
“Cô ơi, có phải cô ngồi nhầm bàn rồi không?” Một anh chàng trẻ tuổi đẹp trai bê đ ĩa thức ăn đến trước mặt Lý An Tĩnh, lịch sự hỏi.
“Không đâu, đây là bàn tôi, túi đôi của tôi ở đối diện đấy.”
Anh chàng đẹp trai kia kiên nhẫn giải thích: “Đó là túi của bạn tôi…”
Ngay lúc Trương Gia Vũ lo lắng tìm kiếm, vừa ngẩng lên đã thấy bóng dáng quen thuộc, mà cô còn đang nói chuyện với anh chàng đẹp trai kia, anh dở khóc dở cười đi tới trước mặt cô, cố tình hỏi: “Em yêu, anh tìm em vất vả như vậy, sao em lại ở đây?”
Anh chàng kia lập tức hiểu ra, gật đầu lịch sự với Trương Gia Vũ, giải thích Lý An Tĩnh ngồi nhầm chỗ.
Trương Gia Vũ thân mật ôm vai Tĩnh Tĩnh, bê đ ĩa thức ăn trước mặt cô lên: “Xin lỗi, vợ tôi mang thai nên đầu óc không tốt lắm…” mang thai ngốc ba năm.
“Nói gì vậy chứ, em thông minh.” Lý An Tĩnh phản đối.
“Được được, ngoan, em thông minh nhất, nhưng đừng chạy lung tung, anh rất lo cho em.” Trương Gia Vũ cực kỳ dịu dàng dỗ dành cô.
Lý An Tĩnh mới mang thai, ăn quá nhiều nên buồn nôn, cô che miệng ngăn cơn nôn lại… Trương Gia Vũ dẫn cô đi toilet…
Từ lúc mang thai, Tĩnh Tĩnh trở thành đối tượng bảo vệ quan trọng của cả nhà. Bụng cô tròn vo lên, ăn uống thay đổi thất thường, Trương Gia Vũ biến thành đầu bếp cho phù hợp với việc ăn uống của cô.
“May là chúng ta chụp ảnh cưới rồi, nếu không giờ em xấu vầy, may là anh đã dự kiến trước.” Tĩnh Tĩnh nằm trên sô pha rầu rĩ.
Trương Gia Vũ nhẹ nhàng mát xa chân cho cô, trìu mến nói: “Đừng nói bậy, bây giờ em rất đẹp.”
“Nhưng mà đám cưới mình không tổ chức đúng dự kiến, em muốn thật đẹp, thật mảnh mai lúc tổ chức đám cưới.”
“Thì chờ sinh con ra rồi tổ chức, đến lúc đó Mộ Lễ sẽ làm em bé rải hoa.”
“Được đó, vậy em phải giảm cân, nếu không anh đẹp trai vầy, đứng bên cạnh em xấu hổ lắm…”
“Đổi chân đi em.” Trương Gia Vũ ôm đôi chân sưng phù vì mang thai của Tĩnh Tĩnh, thuần thục xoa chân cho cô, rất đau lòng.
“Cục cưng, cảm ơn em, em vất vả rồi.” Anh chợt nói vậy.
“Ở bên cạnh anh có gì mà vất vả đâu, mỗi ngày em đều rất hạnh phúc.” Tĩnh Tĩnh cười.
“Ước gì anh có thể gánh những vất vả này thay cho em.” Trương Gia Vũ thật sự cảm thấy vậy, mỗi khi anh thấy phản ứng nặng nề của Tĩnh Tĩnh khi mang thai đều âm thầm đau lòng, thậm chí có phần hối hận vì đã muốn sinh con.
Tĩnh Tĩnh vươn tay sờ tóc Trương Gia Vũ, an ủi: “Đừng nói vậy, vì con chúng ta, có khổ hơn em cũng cam tâm tình nguyện, đây là điều mà những người làm mẹ đều phải trải qua, rất nhanh sẽ qua thôi.”
Đang nói, Tĩnh Tĩnh cảm nhận được thai máy, cô vội kéo Trương Gia Vũ đến gần bụng mình: “Anh nghe nè, Tiểu Mộ Lễ đá em nè, mạnh ghê.”
Trương Gia Vũ lặng lẽ ghé vào bụng Tĩnh Tĩnh, cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên trong, mặt lộ ra nụ cười hiền hậu của người cha.
Mấy tháng sau, Tiểu Mộ Lễ cất tiếng khóc chào đời, là một cậu nhóc nặng 3kg, cậu giống cả ba lẫn mẹ, là một cậu bé xinh xắn.
Trương Gia Vũ đảm nhận vai trò làm ba, thay tã, chăm con, anh làm còn thành thạo hơn cả Tĩnh Tĩnh, còn đăng ký một lớp dạy nấu ăn dặm cho trẻ, một ông bố mới mà rất ra hình ra dạng.
Nắng chiều chiếu xuyên qua tấm rèm cửa trắng, nhìn hình ảnh hai cha con đang say giấc nồng. Tĩnh Tĩnh cảm thấy hóa ra sinh con cũng không đáng sợ như tưởng tượng, có người đàn ông vì cô mà lo lắng, yêu cô, che chở cô, mưa gió thử thách đều biến thành cầu vồng dịu dàng.