Sau khi thi đại học, chúng tôi có khoảng thời gian sống nhàn nhã hơn heo, ngủ đến trưa mới rời giường, ăn ngủ ngủ ăn, có rảnh thì tụ tập ở nhà Lâm Lỗi xem TV, chơi game, ba người chúng tôi ở trong trạng thái đó tăng cân thấy rõ.
Mấy bà mẹ ban đầu ghét bỏ đến sau thì lười không thèm nói đến chúng tôi, mặc kệ ba chúng tôi tự sa đọa…
Cuộc sống nuôi heo hạnh phúc đặt dấu chấm hết vào ngày có kết quả thi đại học.
Điểm tôi cao hơn 80 điểm so với điểm tuyến thứ nhất của môn Văn tỉnh tôi, Trương Gia Vũ thì giành vị trí thứ hai toàn thành phố về khoa học tự nhiên, đứng thứ nhất là một người thí sinh thi lần hai; Dương Phàm trong trường thi phát huy phong độ không tốt, miễn cưỡng qua được điểm tuyến thứ nhất, cô định học lại một năm, nhất quyết phải đậu đại học mong muốn; Lý Tuyết không thi đại học, cô được cô hai giúp đỡ đi du học; Ngưu Thụy Lâm Lỗi đều vượt qua điểm tuyến thứ hai, còn điểm của Vi Vi và Châu Kiệt Thụy thì một lời khó nói hết.
Châu Kiệt Thụy ngay cả tuyến thứ ba cũng không vượt qua, dự định học lại một năm để thi đậu ở lần hai; Vi Vi khi thi toán viết sai dấu thập phân dẫn đến việc mấy câu hỏi điểm cao đều không có điểm, nhưng cô không muốn học lại, cô nói mình không thể nào chịu đựng được cuộc sống khổ sở của lớp 12 một lần nữa, dự định ghi danh học trang điểm ở một trường thẩm mỹ. Bà Hoàng ở nhà thở ngắn than dài, không muốn ra cửa, thời khắc quan trọng lại là Triệu Phi ra mặt, nói đỡ cho em gái mấy câu.
Triệu Phi nói: “Học trang điểm rất tốt, bây giờ mấy chuyên viên trang điểm kiếm rất nhiều tiền, con có một người đàn chị làm trang điểm bán thời gian, một tháng ra ngoài làm mấy lần là kiếm đủ tiền sinh hoạt.”
Bà Hoàng không vui: “Chuyên viên trang điểm có gì tốt, Tiểu Vương hàng xóm tốt nghiệp cấp 2 thì vào làm công trong thẩm mỹ viện, bây giờ cả ngày đi theo đám cưới chạy tới chạy lui trang điểm cô dâu, cả tháng không mấy ngày ở nhà.”
Triệu Phi: “Mẹ, mẹ vậy là kỳ thị nghề nghiệp, ‘nghề nào cũng có Trạng Nguyên’, con cảm thấy làm chuyên viên trang điểm còn tốt hơn ngồi văn phòng làm công rất nhiều, ít nhất có thể ra ngoài hít thở không khí trong lành, cũng tương đối tự do.”
Bà Hoàng có phần uất ức, hy vọng con trai hóa rồng con gái hóa phượng, bà cảm thấy ra ngoài rất mất mặt. Con trai lớn Triệu Phi nói dễ nghe thì là học chuyên ngành hộ lý, nói khó nghe là nam hộ lý… Người khác hỏi Phi Phi học ngành gì bà xấu hổ khi phải nói ra; vốn dĩ trông cậy vào con gái có thể làm nên chuyện, không ngờ Vi Vi thi đại học thành tích còn không bằng Triệu Phi, mà con bé còn không muốn học lại, khăng khăng đòi đi học trường thẩm mỹ gì đó, sau này ra trường cũng là một nghề nghiệp không lên nổi mặt bàn.
Trong mắt bà Hoàng, ngồi trong văn phòng rộng rãi, lương cao ổn định mới có thể xem như có tương lai, tốt nhất có thể là một nhà khoa học, giáo sư đại học, hoặc bác sĩ luật sư, công việc này mới có thể diện.
Thời điểm mấu chốt vẫn là ông chủ Triệu đứng ra bảo vệ con gái cưng của mình, ông nói: “Con gái muốn làm cái gì thì cứ mạnh dạn mà làm, chỉ cần không trái pháp luật thì ba đều ủng hộ con.”
Vi Vi cảm động ôm chầm ông chủ Triệu thề: “Ba, sau này nhất định con không làm ba thất vọng.”
Ông chủ Triệu nói: “Con gái ba lúc nào cũng tuyệt vời, chưa bao giờ làm ba thất vọng, muốn làm gì thì nhân lúc còn trẻ cứ việc làm đi! Ba con có thể phấn đấu mấy năm, có chuyện gì thì ba bảo bọc cho con.”
Thể diện của bà Hoàng cuối cùng vẫn bại vì niềm vui cho con gái.
Lâm Lỗi không may mắn như vậy, tuy cô vượt qua tuyến thứ nhất nhưng bà Lưu kiểm soát hoàn toàn việc điền nguyện vọng, cô bị buộc nộp đơn vào ngành và thành phố mà cô không thích.
Bà Lưu luôn miệng: “Mẹ đây là vì tốt cho con, bây giờ con không thích nhưng sau này sẽ mừng thầm!”
Lâm Lỗi nhìn bà Lưu hao tâm khổ trí vì cô chọn lựa một ngôi trường nào đó ở phía bắc, nghĩ đến bốn năm sau phải ở nơi mình không thích học một ngành mình không thích, chỉ muốn học lại bốn năm 12.
So với họ, tôi hạnh phúc hơn nhiều. Ba mẹ tôi cơ bản là không can thiệp vào lựa chọn của tôi, họ chỉ nhờ dì tư vấn cho tôi. Tôi và Trương Gia Vũ đã thỏa thuận với nhau từ trước, chúng tôi sẽ cùng học ở một thành phố, tôi là một đứa trẻ miền bắc chính hiệu lại đặc biệt khao khát các thành phố phía nam, vì vậy tôi không do dự mà chọn một trường ở Thượng Hải.
Tuy nhiên cuộc sống luôn tràn ngập những việc bất ngờ ngoài ý muốn, trưa ngày Trương Gia Vũ điền nguyện vọng, cả thôn chúng tôi bị cắt điện do bảo trì đường dây. Cậu đạp xe đến tiệm net trong thành phố, gặp Lục Kiều, bị người này tóm về nhà.
“Nhà tao có máy tính, còn đi tiệm net gì chứ, tao với mày khách sáo cái gì!”
Trương Gia Vũ không thích làm phiền người khác, nhất là Lục Kiều, nhưng cậu không chịu nổi ba tấc lưỡi và sự nhiệt tình của Lục Kiều.
Lục Kiều mở máy tính, bê đến một đống đồ ăn vặt và nửa quả dưa hấu.
“Người anh em, mày xài tự nhiên, cần gì thì ới tao một tiếng.”
Trương Gia Vũ kéo chuột mở giao diện đăng ký nguyện vọng, ghi những nguyện vọng đã dự định vào.
“Lão Lục, nguyện vọng 1 của mày là gì?” Lục Kiều vừa ăn dưa hấu vừa hỏi.
Trương Gia Vũ nói tên trường, Lục Kiều tặc lưỡi, lại hỏi: “Còn nguyện vọng 2?”
Trương Gia Vũ lặp lại tên trường kia, Lục Kiều buồn cười nói: “Lão Lục, tao hỏi nguyện vọng 2, không phải nguyện vọng 1.”
Trương Gia Vũ: “Tao nói là nguyện vọng 2.”
Lục Kiều phun dưa hấu trong miệng ra, “Chà, Lão Lục, mày không bị ấm đầu đó chứ, sao nguyện vọng 1 y như nguyện vọng 2?”
Trương Gia Vũ tiếp tục bình tĩnh nói: “4 nguyện vọng của tao đều điền giống nhau.”
Lục Kiều thả dưa hấu trong tay xuống, vươn tay sờ trán Trương Gia Vũ: “Tao không tin, mày chắc chắn ấm đầu rồi!”
Trương Gia Vũ điền xong nguyện vọng, tắt máy tính, để lại Lục Kiều trợn mắt há mồm đứng tại chỗ.
Trương Gia Vũ nói lý do cậu điền 4 nguyện vọng như nhau là để có thể đến cùng thành phố với tôi, cậu không muốn xảy ra bất kỳ việc gì ngoài ý muốn.
Nhưng việc ngoài ý muốn đến thì có muốn ngăn cũng không được!
Năm chúng tôi thi điểm tuyển sinh Thượng Hải cực cao, nhất là với chuyên ngành ngoại ngữ tôi đăng ký, điểm chuẩn cao kỷ lục.
Xui xẻo là nguyện vọng 1 của tôi trượt, cuối cùng nguyện vọng 2 lại trúng tuyển, trời xui đất khiến mà đến Bắc Kinh.
Nếu có thể có một cơ hội nữa, tôi chắc chắn sẽ điền nguyện vọng 2, nguyện vọng 3 – 4 đều ở các trường tại Thượng Hải, miễn là tôi có thể ở cùng thành phố với Trương Gia Vũ. Nhưng thế giới này có quá nhiều khả năng, duy chỉ không có ‘nếu’.
Lục Kiều vui vẻ muốn bay lên trời: “Lý An Tĩnh, cậu thực sự trúng tuyển nguyện vọng 2? Trùng hợp quá, tôi cũng trúng tuyển nguyện vọng 2 ở Bắc Kinh, đại học thể dục Trung Quốc.”
Tôi ngẩn ngơ nhìn Lục Kiều, trong lòng trăm mối ngổn ngang, có thôi thúc muốn được học lại.
“Lý An Tĩnh, sao cậu lại có biểu hiện lạ lùng vậy? Ở cùng thành phố với tôi không vui sao? Cậu xem chúng ta có duyên thế mà.”
Tôi khóc không ra nước mắt, “Cậu có thể cho tôi ở yên tĩnh một mình không.”
Lục Kiều nhân cơ hội lấy một phong thư trong túi ra: “Cái này cho cậu.”
Tôi chần chừ nhìn mặt cậu ấy, vẻ mặt tự tin có phần ngượng ngùng khác hẳn Trương Gia Vũ, tôi thật sự không hiểu sao Lục Kiều lại có thể tự tin và dũng cảm như thế.
Nếu tôi có được một nửa sự tự tin, dũng cảm của cậu ấy thì tốt rồi.
“Đây là cái gì?”
Lục Kiều nhét thư vào tay tôi, ngượng ngùng nói: “Lưu bút, nhưng mà sau khi về cậu hẵng mở ra xem, đừng xem ngay bây giờ.”
“Lưu bút?” Tôi không nhớ mình gửi lưu bút cho Lục Kiều khi nào.
Lục Kiều gãi gãi gáy, xấu hổ giải thích: “Đây là tôi lấy từ chỗ Trương Gia Vũ, dù sao cậu ta cũng không định viết…”
Khi đó Trương Gia Vũ đang buồn rầu, lá thư cậu viết cho Lý An Tĩnh không nhận được hồi âm, cậu lo lắng, không biết nên làm sao, vì sao Tĩnh Tĩnh không trả lời cậu, vì sao lại giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, đây có phải được xem là một lời từ chối trong im lặng không, chỉ vì tránh cho cậu khỏi xấu hổ? Chỉ để có thể tiếp tục làm bạn bè tốt?
Trương Gia Vũ hy vọng kỳ tích sẽ xảy ra, cậu không muốn làm một người bạn học bình thường của Tĩnh Tĩnh, cậu muốn trở thành người đặc biệt nhất.