Chuyện Thời Hồn Nhiên

Chương 58




Ngày đến trường lấy phiếu điểm, mặt Dương Phàm tái ngắt, cô ấy đi tới trước mặt tôi nói như nghiến răng nghiến lợi: “Chúc mừng cậu, Tĩnh Tĩnh.”

Tôi chưa kịp phản ứng lại đã bị mấy bạn học nhiệt tình vây lấy.

“Không hổ danh ‘thánh học’! Cậu vượt hơn người thứ hai cả 50 điểm, đỉnh thật đỉnh thật!”

“Lý An Tĩnh, bình thường tôi thấy cậu không học hành quá căng thẳng mà sao lại thi tốt thế? Có bí quyết gì cho thi cử thì truyền cho chúng tôi với.”

“Đúng đấy đúng đấy, coi như cậu giúp chúng tôi đi, rốt cuộc là làm thế nào để đẩy nhanh thành tích học lên thế?”

Tôi lắc đầu: “Thực sự không có đường tắt nào cho việc học cả.”

“Đó là vì cậu thông minh, thuộc về dạng thiên tài thi cử, tôi thấy Dương Phàm bình thường học y như cái máy, thành tích thi còn không bằng cậu kia.”

Dương Phàm đứng cách đó không xa nghe thấy những lời này thì giận đến run người, cô cầm phiếu điểm một mình rời đi.

Nhìn bóng lưng quật cường mà cô độc của Dương Phàm, nhất thời tôi có phần ngây người.

Tôi nào phải tuyển thủ thiên tài gì, chẳng qua là chăm chỉ ngầm hơn người khác. Năm đó vì muốn nâng cao thành tích của tôi mà dì nói với tôi rất nhiều lần: Chỉ có dành nhiều thời gian hơn, chăm chỉ hơn, nỗ lực hơn người khác thì mới có khả năng đột phá đến giới hạn của chính mình. Chim ngốc có thể bay đầu tiên chính là vì nó đã phải trả giá rất nhiều trong quá trình luyện tập.

Nhưng những bạn học nóng lòng muốn thành công không tin những lời tôi nói, họ ngây thơ cho rằng trên thế giới này thật sự có cái gọi là bí kíp học tập, một khi nắm được nó thì có thể bách chiến bách thắng, dễ dàng có được thành tích xuất sắc.

“Lý An Tĩnh, cậu thật nhỏ mọn, bí quyết học tập thế nào không muốn nói với chúng tôi, không có nghĩa khí gì cả.”

Tôi bất lực xòe tay: “Chỉ cần các cậu cố gắng thì nhất định có thể cải thiện điểm số, tin tôi đi.” Nhưng mà có mấy người chịu tin tôi.

Vi Vi đi tới, mặt buồn xo, vò tờ phiếu điểm nhăn nhúm: “Tớ rớt rồi, năm nay chắc không qua nổi.”

Tôi vội vàng nhét tờ phiếu điểm vào cặp, an ủi Vi Vi: “Đừng buồn quá, chúng ta phân tích xem môn nào kéo điểm của cậu, lần sau thi thì tránh là được.”

“Không phải chuyện này…” Vi Vi thở dài khổ sở.

“Vậy chuyện gì?”

“Mẹ tớ nói lần này thi tớ tiến bộ thêm ba bậc mới mua quần áo mới cho tớ, nếu không tớ phải mặc đồ cũ ăn Tết.”

Lâm Lỗi an ủi: “Không sao, tớ có thể mặc quần áo cũ cùng với cậu.”

Vi Vi vẫn buồn thiu: “Sao mà không sao, Tết thì phải mặc đồ mới, không mặc đồ mới thì còn gì là năm mới chứ.”

Tôi với Lâm Lỗi ăn ý không lên tiếng nữa, để mặc Vi Vi trút sự bất mãn trong lòng ra. Cô ấy là vậy, gặp chuyện khó chấp nhận thì sẽ phàn nàn ca cẩm một lúc, từ từ rồi mới bình tĩnh qua đi.

Lục Kiều và Trương Gia Vũ đẩy xe đạp đứng ở siêu thị đối diện trường, thấy ba chúng tôi ra thì vẫy tay chào.

“Mấy người đẹp! Nhìn đây này!”

Vi Vi uể oải ngẩng lên, cô mặc định người đẹp là nói mình.

Lục Kiều càng vẫy tay mạnh hơn, “Đến đây đi, tôi mời mấy bạn đi ăn lẩu cay!”

Trương Gia Vũ im lặng đứng bên cạnh Lục Kiều, cậu ấy mặc chiếc áo lông đen bên ngoài bộ đồng phục học sinh rộng thùng thình, cách ăn mặc đơn giản vậy cũng không thể che giấu được vẻ đẹp trai ngời ngời của cậu ấy.

Chính mắt tôi trông thấy mấy cô gái khác đi đến nói chuyện với cậu ấy, nhưng Trương Gia Vũ nhìn có vẻ rất cao ngạo lạnh lùng, cậu nói rất ít, gật đầu nghiêm nghị, không nói mấy câu với họ.

“Tĩnh Tĩnh, đưa cặp của cậu cho mình.” Tôi mới đi qua thì Trương Gia Vũ mỉm cười nhìn tôi, nụ cười khiến người nhìn như đắm mình trong ngọn gió xuân, tự dưng tôi thấy ngại ngùng, người này mới mấy ngày không gặp sao lại càng đẹp trai hơn vậy.

“Cậu… lấy cặp mình làm gì?”

Trương Gia Vũ cười nói: “Cậu đeo không nặng sao?”

“Ờ… cũng… cũng được.”

Vi Vi phản ứng nhanh nhạy, cô ấy véo tay tôi: “Người ta có lòng tốt muốn giúp cậu xách cặp, cậu còn ngẩn ra đó làm gì? Mau đưa cho cậu ấy đi.”

“Nhưng mà… cậu đeo không nặng sao?” Tôi nhìn thấy sau lưng Trương Gia Vũ đeo một chiếc cặp đen còn to hơn cả cặp tôi.

Trương Gia Vũ chỉ chỉ xe đạp mình: “Không đâu, mình là con trai, cậu để cặp ở đây đi.”

Tôi gỡ cặp xuống, để nó vào giỏ xe Trương Gia Vũ, người nhẹ hẳn đi.

Lục Kiều mua đồ ăn vặt trong siêu thị bước ra, thấy vậy thì giật lấy cặp tôi: “Để bên này đi, giỏ xe tôi to hơn, cũng không thể làm ‘học sinh giỏi’ mệt được.”

“Ơ…” Tôi còn chưa kịp phản kháng thì cậu ta đã nhét một túi khoai tây chiên vào tay tôi: “Mau ăn đi, đây là tiền tích cóp của tôi mua đấy.”

Vi Vi: “Bạn Tiểu Kiều? Hai chúng tôi thì sao đây? Sao cậu chỉ lo mua đồ ăn vặt cho Tĩnh Tĩnh?”

Lục Kiều lấy trong túi ra hai gói bánh phồng tôm nhỏ ném cho Vi Vi và Nhị Lỗi: “Anh đây tiền có giới hạn, mời hai người ăn bánh phồng tôm vậy.”

“Bánh phồng tôm của cậu biến đi cho xong, tống cổ ăn xin à?” Tâm trạng Vi Vi vốn đã không tốt, lúc này càng giận, mắng Lục Kiều tơi tả, hai người suýt tí là đánh nhau.

“Được rồi được rồi, Vi Vi, cậu ăn khoai tây chiên này đi.” Tôi nhét khoai tây chiên còn chưa bóc ra vào tay Vi Vi, Trương Gia Vũ nói đỡ thêm, vì vậy Vi Vi mới không tiếp tục cãi nhau với Lục Kiều.

Lát sau Ngưu Thụy và Châu Kiệt Thụy cũng ra tới, chúng tôi vừa đi vừa nói cười cùng đến một trung tâm thương mại ở trung tâm thành phố. Bố mẹ Lục Kiều mở một cửa hàng bán malatang ở tầng hầm của trung tâm thương mại đó. Công việc kinh doanh phát đạt, lúc chúng tôi đến đã không còn chỗ ngồi, ở bên ngoài đợi hai mươi phút mới có bàn. (Malatang: Món lẩu ăn vặt đường phố truyền thống Malatang (malatang) là món ăn vặt có nguồn gốc từ thành phố Lạc Sơn, tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc và phổ biến ở khắp mọi nơi. Một dạng lẩu tự chọn.)

Lục Kiều xắn tay áo, rất hào phóng: “Mọi người muốn ăn gì cứ lấy thoải mái, hôm nay tôi chiêu đãi.”

Tuy là nói vậy nhưng chúng tôi đều hiểu công việc buôn bán vất vả, ai cũng cố gắng chọn những món rẻ tiền như rau củ hoặc thức ăn làm từ đậu nành, chỉ có mình Lục Kiều lấy toàn các loại thịt.

Mẹ Lục Kiều mang riêng đến một đ ĩa thịt viên đã nấu chín đến: “Các cháu đều là bạn học của Kiều Kiều, đừng khách sáo, cứ ăn nhiều lên! Thịt viên này cô tự làm đấy, không có thêm bất kỳ chất phụ gia gì, rất ngon.”

“Cảm ơn cô ạ!”

“Ui dào! Nói cảm ơn cô cái gì chứ, cứ ăn no căng bụng đi, không đủ thì nói cô lại lấy thêm cho các cháu. Phải rồi, các cháu thích uống gì thì bảo Kiều Kiều đến tủ lạnh lấy cho.”

“Không cần đâu cô, tụi cháu uống nước được rồi ạ.”

“Thế sao được, đến cửa hàng chúng ta thì dĩ nhiên là phải ăn uống cho ngon chứ.”

Lục Kiều lấy trong tủ lạnh ra một chai coca to, một chai Minute Maid vị cam, rót đầy ly cho chúng tôi. Chiếc bàn nhỏ chất đầy lẩu cay và đồ uống không còn chỗ để đặt đ ĩa dầu.

“Bàn hết chỗ rồi, hay là chúng ta hai người dùng chung một bát dầu đi?”

“Được đấy!”

Mấy người chúng tôi tự giác tìm bạn, tôi với Trương Gia Vũ, Vi Vi với Nhị Lỗi, Ngưu Thụy với Châu Kiệt Thụy… chỉ còn thừa lại Lục Kiều, cậu ta buồn bực bưng bát dầu chen lại cạnh tôi.

Lục Kiều không khoác lác, hương vị malatang nhà cậu ấy thật sự rất ngon, ngay cả rau xanh, đậu hũ bình thường khi chấm vào nước xốt do mẹ cậu ấy làm cũng trở nên ngon tuyệt, chúng tôi ăn không còn thừa gì.

Ăn xong lẩu cay, Lục Kiều không muốn chúng tôi đi nên đề nghị mọi người chơi trò chơi. Không thể cưỡng lại sự nhiệt tình của cậu ấy, lại không muốn chiếm chỗ ngồi trong tiệm, chúng tôi vào quán trà sữa đối diện quán lẩu, bảy người ngồi thành vòng tròn chơi trò “nói thật – mạo hiểm”.

Mấy vòng trước Lục Kiều đều thua, cậu ấy chọn mạo hiểm, bị Vi Vi hành hạ thê thảm với đủ thứ trò tai quái. Cậu ấy còn đứng giữa trung tâm thương mại mà hét to: “Tôi là heo”, khiến mọi người ôm bụng cười lăn.

Đến ván cuối, Trương Gia Vũ vốn vững như núi đã thua, Lục Kiều lẫn Châu Kiệt Thụy cực kỳ kích động, hào hứng hỏi: “Trương Gia Vũ, nói thật hay mạo hiểm?”

“Nói thật.” Cậu trả lời không do dự.

Lục Kiều và Châu Kiệt Thụy bàn bạc một lúc, ranh mãnh hỏi: “Người ông thích là ai?”

Một câu hỏi nhiều chuyện vậy mà làm tim tôi như trào lên tận cổ, tôi hồi hộp mà lại mong chờ liếc nhìn Trương Gia Vũ, phát hiện cậu ấy rốt cuộc không còn bình tĩnh, lỗ tai còn hơi đỏ lên.

Châu Kiệt Thụy và Lục Kiều rất đắc ý, hai người kẻ xướng người họa thúc giục Trương Gia Vũ nhanh chóng nói tên người đó ra, còn nói sẽ đi thông báo giúp Trương Gia Vũ.

Tôi bưng ly trà sữa lên, uống ực một hớp, cố gắng đè nén trái tim đang nôn nao của mình.

Im lặng mười mấy giây, đột nhiên Trương Gia Vũ quay đầu, đối mặt với tôi: “Lý An Tĩnh.” Cậu ấy bình tĩnh nói.

Sáu người có mặt ở đó, kể cả tôi, đều sững sờ, nhất là Lục Kiều, miệng cậu ta há hốc thật to, hai tròng mắt như muốn nhảy cả ra ngoài.

Trương Gia Vũ nghiêng người về phía tôi, vươn tay tựa như muốn sờ tóc tôi, tôi căng thẳng đến mức nín thở, không thể không nhắm mắt lại, nghĩ thầm, chẳng lẽ giây phút mà tôi mong đợi ngày đêm cuối cùng cũng đến rồi sao?

Nhưng Trương Gia Vũ lại rất bình tĩnh gỡ một con bọ trên tóc tôi xuống, thong thả nói: “Trên đầu cậu có con bọ.”

Tôi ngẩn ngơ mở mắt nhìn Trương Gia Vũ, cậu ấy lại tránh ánh mắt tôi, thậm chí còn xòe tay cho tôi xem con bọ đáng giận kia.

Lục Kiều thở hắt ra, nắm tay đấm nhẹ vào vai Trương Gia Vũ: “Làm tao sợ muốn chết, tao còn tưởng mày thích Lý An Tĩnh chứ!”

Trương Gia Vũ nhìn tôi, ánh mắt phức tạp nhưng lại không giải thích nửa lời.

Đúng lúc chủ quán trà sữa cầm thực đơn đi tới: “Mấy bạn học sinh, các em ngồi đây gần hai giờ, hoặc là gọi thêm món hoặc làm phiền các em nhường chỗ cho người đến sau.”

Lục Kiều không chịu: “Ông chủ, bảy người chúng tôi ngồi đã gọi đủ nhiều rồi, ông để chúng tôi ngồi thêm lát nữa.”

Ông chủ bất đắc dĩ chỉ ra cửa: “Bên ngoài còn rất nhiều người chờ, quán tôi nhỏ, lãi ít bán nhanh, mấy bạn thông cảm cho tôi đi.”

Lục Kiều: “Nhưng chúng tôi còn đang chơi, ông không báo trước một tiếng.”

“Thôi thôi, chúng ta đi thôi, dù sao cũng nên về nhà rồi.” Vi Vi cùng Nhị Lỗi đứng dậy.

Châu Kiệt Thụy cũng vội về nhà, nói là về muộn sẽ bị mẹ cằn nhằn.

Chúng tôi bị buộc rời khỏi quán trà sữa như thế, không ai truy cứu tiếp rốt cuộc lời nói thật của Trương Gia Vũ là gì.

Trên đường về, tôi vừa thấy hụt hẫng lại vừa thấy may mắn, hụt hẫng vì Trương Gia Vũ không nói ra những lời tôi mong đợi, may mắn là cậu ấy cũng không nói những lời khiến tôi đau lòng, như vậy tôi còn có thể ôm hy vọng, có lẽ người cậu ấy thích thật sự là tôi.