Chuyện Thời Hồn Nhiên

Chương 51




Khi vừa quay người đi, mặt Trương Gia Vũ lộ vẻ đau khổ, mày nhíu chặt, bước từng bước vô hồn vào thư viện.

Lục Kiều hưng phấn hổi: “Sao rồi? Cô ấy nhận chứ?”

Trương Gia Vũ đờ đẫn gật đầu.

Lục Kiều nắm tay đấm nhẹ vai Trương Gia Vũ: “Cảm ơn người anh em, chuyện này mà thành tao mời mày một bữa thịnh soạn.”

Trương Gia Vũ lắc đầu đi đến phòng tự học trong thư viện. Cậu đeo tai nghe lên, viết từng phương trình hóa học lên giấy nháp nhưng viết mãi vẫn không đúng, cậu rầu rĩ ném bút xuống, thở dài nặng nề.

Bạn học ngồi trước Trương Gia Vũ tò mò quay lại nhìn cậu: “Học giỏi như cậu mà thở dài cái gì?”

Trương Gia Vũ đau khổ cau mày, khó chịu không nói nên lời.

Hệ thống điện của trường gặp sự cố gì đó cần sửa chữa trong một giờ, học sinh có được một giờ nghỉ ngắn ngủi. Trường nhân từ còn mở cổng cho phép mọi người ra ngoài tự do.

Tôi và Vi Vi, Nhị Lỗi đi ra ngoài dạo siêu thị, mới ra đến cổng trường thì thấy một bóng người quen thuộc.

“Anh? Là anh à?” Vi Vi thử lên tiếng gọi, người nọ đút tay trong túi quần, chậm rãi xoay người lộ ra gương mặt đẹp trai ngạo mạn.

Là Triệu Phi.

“Sao anh lại ở đây?!” Vi Vi hưng phấn bước đến lục túi anh, không biết anh được ba mẹ bảo mang đồ gì đến cho mình không, nhưng mà hai tay anh trống trơn, không mang theo gì.

Triệu Phi cười: “Anh đi dạo loanh quanh một chút.” Nói rồi anh nhìn tôi với Lâm Lỗi gật đầu.

Vi Vi: “Không phải nói anh về làm hộ chiếu sao, còn thời gian đi dạo loanh quanh?”

Triệu Phi cười đắc ý, vươn tay vuốt nhẹ mũi Vi Vi: “Con nhóc thúi này, chỉ thích xen vào việc người khác, chân trên người anh, anh thích đi đâu thì đi.”

Vi Vi né tay anh: “Triệu Phi, đừng đụng vào em.”

Triệu Phi: “Hừ! Dám gọi thẳng tên anh vậy hả?!”

Vi Vi: “Tên của anh không phải để cho người ta gọi sao, em gọi một tiếng thì sao chứ?”

Triệu Phi: “Em thử kêu tiếng nữa cho anh xem? Có tin anh cho em răng rơi đầy đất ngay bây giờ không.”

“Phi Phi, đừng dọa em gái.” Một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên sau lưng chúng tôi. Chúng tôi đồng loạt quay đầu lại, nhìn thấy một cô gái mặt áo len dài màu vàng nhạt đi đến, tóc chị rất dài, khi mỉm cười khóe miệng có hai lúm đồng tiền rất đáng yêu.

Triệu Phi nhìn thấy chị này thì lập tức biến thành người khác, ngay cả giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng, anh ngượng ngùng gãi gãi ót, đi đến bên cạnh chị giới thiệu: “Mấy đứa nghe đây, đây là chị Thanh Di, bạn gái anh.”

Đoạn Thanh Di cười ngọt ngào, chị phóng khoáng nói: “Mấy em muốn ăn gì, chị mua cho các em.”

Vi Vi sững người một lúc, đây xem như lần đầu tiên cô chính thức gặp bạn gái của anh mình, nếu năm đó không phải vì cô bất cẩn nói ra thì anh với chị Thanh Di này không bị chia cắt lâu như vậy, nhưng bây giờ rốt cuộc hai người một lần nữa đã trở lại bên nhau, những áy náy trong lòng Vi Vi nhanh chóng tan biến, cô vui vẻ nói: “Em muốn ăn combo gia đình của KFC!”

“Được, không thành vấn đề, hai em thì sao? Có muốn ăn gì khác không?”

“Giống Vi Vi là được rồi ạ.”

Ba chúng tôi vừa ngồi gặm gà rán vừa xem Triệu Phi và Đoạn Thanh Di show tình cảm. Triệu Phi không rời mắt khỏi Đoạn Thanh Di, săn sóc tỉ mỉ, giúp lấy khăn giấy, bưng nước, thể hiện thái độ lịch thiệp.

Nghe nói đây là lần gặp đầu tiên trong năm nay của họ. Năm ấy thi đại học hai người thi đậu hai trường ở hai thành phố khác nhau, ngày thường chỉ có thể liên lạc với nhau qua điện thoại hoặc thư. Lần này Triệu Phi về làm hộ chiếu, Đoạn Thanh Di cũng trùng hợp về làm đại thọ 90 cho bà nội nên mới có cơ hội gặp nhau quý báu thế này.

Đoạn Thanh Di cực kỳ dịu dàng, nếu không phải tận mắt thấy thì chúng tôi không thể nào tin rằng chị và vị chủ nhiệm Đoạn hung thần ác sát kia có mối liên kết với nhau.

Trước khi đi, chị mua cho mỗi đứa tôi một quyển sổ nhật ký được thiết kế rất đẹp, nói là quà gặp mặt. Vi Vi vô cùng hài lòng với người chị dâu tương lai này, nhưng mà nghĩ đến ba chị dâu là chủ nhiệm Đoạn thì lại thấy buồn rầu.

Có điện trở lại, giờ nghỉ ngắn kết thúc.

Sau khi quay lại lớp, chủ nhiệm Đỗ Uy lại bắt đầu giảng giải dông dài.

“Lần thi tháng này với các em cực kỳ quan trọng, tương đương với kỳ thi khảo sát chất lượng cả năm của ban văn, trình độ mỗi người thế nào, điểm thi có thì sẽ biết. Mọi người cố gắng hơn, dốc hết khả năng của mình, không chỉ cho riêng bản thân mà còn vì cả ban chúng ta.”

Học sinh bên dưới buồn ngủ gật gà gật gù, rất ít người phụ họa bài phát biểu của thầy Đỗ Uy, ngoại trừ Dương Phàm, người luôn chăm chú. Cô ngẩng cao đầu nhìn thầy Đỗ Uy không chớp mắt, ghi nhớ từng lời thầy nói.

Đỗ Uy gần như chỉ nhìn một mình Dương Phàm, tiếp tục nói những điều mà giáo viên đã lặp đi lặp lại vô số lần, nào là phải thái độ học tập phải nghiêm túc, tận dụng từng phút, nâng cao thành tích.

Mấy ngày trước kỳ thi, tập thể ký túc xá chúng tôi rơi vào trạng thái ôn tập khẩn trương.

Dương Phàm dẫn đầu, mỗi đêm sau thời gian tắt đèn, mọi người đều lấy đèn sạc ra ngồi trên giường tiếp tục ôn bài. Những lời dặn của thầy Đỗ Uy về việc không được thức đêm này kia đều bị chúng tôi xem thành gió thoảng bên tai, ai cũng muốn nhân cơ hội ôm chân Phật, thậm chí nếu thuộc lòng thêm được vài bài thơ cổ thì có cơ hội thêm được một điểm.

Tôi là người đi ngủ đầu tiên, còn đưa đèn của mình cho Dương Phàm mượn.

Loại ‘nước đến chân mới nhảy’ này với tôi không có tác dụng, thậm chí vì quá căng thẳng mà còn ảnh hưởng đến việc phát huy thông thường của tôi, vì vậy lúc mọi người đều tranh thủ thời gian ôn tập điên cuồng, tôi lại ăn no ngủ kỹ, như vậy mới có đủ năng lượng đối mặt với kỳ thi.

Môn thi cuối cùng kết thúc, mọi người túm tụm lại bắt đầu so đáp án, các bạn nữ trong lớp vây chặt bàn Dương Phàm, thỉnh thoảng phát ra tiếng thở dài hoặc tiếng reo hò mừng rỡ.

Tôi và Lâm Lỗi như hai người ngoài cuộc, yên lặng ngồi ở chỗ mình ăn vặt, Vi Vi ngồi bàn trước cầm vở tính toán điểm của mình, lát sau hết sức chán nản nói mình làm sai bài toán cuối cùng có nhiều điểm.

“Không sao, chỉ có một câu sai thôi, lần sau nhớ kỹ là được.” Lâm Lỗi bình tĩnh an ủi Vi Vi.

“Tớ chỉ trông chờ vào câu điểm nhiều đó thôi,” giọng Vi Vi đã nghèn nghẹn, “Mấy câu trước đó cũng làm sai.”

Lâm Lỗi khựng vài giây, vuốt tóc Vi Vi: “Đừng sợ, còn kỳ thi sau mà.”

Vi Vi trề môi vẻ đáng thương nhìn Lâm Lỗi, Lâm Lỗi không chịu nổi vẻ mặt này của cô, tim mềm nhũn, ôm Vi Vi an ủi.

“Uầy! Hai người các cậu thật buồn nôn, sao không ở bên nhau luôn đi.” Dương Phàm nói đùa một câu lại làm Lâm Lỗi đỏ bừng mặt.

Vi Vi nói: “Nhị Lỗi, nếu cậu mà là con trai thì tốt quá, chắc chắn tớ sẽ theo đuổi cậu.”

Lâm Lỗi đột nhiên buông Vi Vi ra, im lặng lùi về thế giới của mình, cô không muốn nghe những lời như vậy, “Nếu cô là con trai, mọi thứ sẽ khác sao?”

Dương Phàm tiếp tục đùa: “Này, hai người tiếp tục đi chứ, sao mà ngại ngùng vậy?”

Vi Vi quay đi, phớt lờ Dương Phàm.

Dương Phàm đi đến trước mặt tôi, hỏi bâng quơ: “Lý An Tĩnh, cậu làm bài thế nào?”

“Cũng được.” Tôi ăn ngay nói thật. “Còn cậu? Cậu làm bài thế nào?”

Dương Phàm thở dài, “Tôi trượt rồi!”

“Hả?! Không thể nào, tôi thấy cậu học kỹ như vậy, với lại không phải cậu nói đề thi lần này không khó sao?”

Dương Phàm vẻ ‘một lời khó nói hết’: “Nhưng tôi sơ ý nên mắc rất nhiều lỗi, lần này điểm thi chắc xếp chót.” Cô ấy nói cảm giác như muốn khóc.

Tôi vội an ủi: “Không sao không sao, chỉ là kỳ thi thôi, không chứng minh được gì.”

Lúc đó tôi chân thành thông cảm với Dương Phàm, hoàn toàn không nghĩ rằng ‘thi trượt’ trong miệng cô ấy nói chỉ là một câu khiêm tốn.

Kết quả điểm thi vừa ra, tôi mới phát hiện, cô ấy làm gì mà thi trượt, ngược lại còn cực kỳ tốt.

Tuy nhiên trùng hợp là chúng tôi có thành tích đồng hạng nhất trong ban Văn.

Dương Phàm có vẻ rất thất vọng, nguyên ngày không nói với tôi một câu.