Chuyện Thời Hồn Nhiên

Chương 38




Không khí mùa hè luôn có cảm giác xao động, gió mang hơi nóng thổi qua tai, dễ dàng làm lay động những trái tim tuổi trẻ nóng bỏng.

Tiết học cuối cùng của buổi sáng kết thúc, tôi và Trương Gia Vũ không di chuyển, chúng tôi tiếp tục ngồi ở chỗ mình, lơ đãng lật quyển “Vụ án Vương Hậu Hùng” trên tay, chờ mọi người trong lớp đi rồi thì cậu mới đứng lên, đi đến bên cạnh tôi nói: “Đi thôi, đi ăn nào!”

Trường trung học Thời Nam khá lớn, đi bộ từ lớp đến nhà ăn mất một quãng đường dài, chúng tôi đi sóng vai bên nhau cười cười nói nói, tuy rằng đã nhiều năm không gặp nhưng mà không hề có cảm giác xa lạ, thật như mới gặp mặt hôm qua.

“Lý An Tĩnh, sao cậu về mà không nói trước với mình một tiếng?”

“Không phải là vì để tạo bất ngờ cho các cậu sao?” Tôi nói đùa, thật ra là vì vợ anh họ bên Anh, chính là chị dâu họ tôi sắp sinh con, nghe nói chị dâu sức khỏe không tốt, lúc mang thai phản ứng nôn nghén rất mạnh nên dì không yên lòng, quyết định phải đi sang Anh để chăm thai phụ, vì vậy tôi tạm thời chuyển trường. Chuyện này Lâm Lỗi và Vi Vi cũng không biết.

Trương Gia Vũ: “Đột ngột quá, lúc cậu đi theo thầy chủ nhiệm vào mình còn tưởng nằm mơ!”

Tôi nghe cậu ấy nói không nhịn được cười, lặng lẽ dùng khóe mắt liếc nhìn người con trai đang đi bên cạnh tôi.

Trương Gia Vũ 17 tuổi đã cao hơn 1.85m, làn da trắng trẻo, tóc thoải mái thanh tân, nhìn qua đúng là còn đẹp hơn cả khi còn bé. Tôi còn phát hiện khi cậu ấy cười thầm, khóe môi cong cong như vầng trăng non, khoảnh khắc ấy không hiểu sao nhịp thở tôi lại trở nên dồn dập, nhịp tim bất giác tăng nhanh.

“Lý An Tĩnh, sao… cậu nhìn mình như vậy?”

Tôi không trả lời câu hỏi của cậu ấy, hơi mất tự nhiên, “Vừa nãy cậu cười gì vậy?”

Lần này đổi lại là Trương Gia Vũ mất tự nhiên, cậu giơ tay túm tóc: “Không có gì, nhưng mà… nhìn thấy cậu mình rất vui, không nhịn được cứ muốn cười thôi.”

“À… tớ nghe bạn cùng bàn mới nói bình thường cậu rất cao ngạo, lạnh lùng, không giao tiếp nhiều với bạn bè trong lớp.”

“Không có mà, mình chỉ học hành hơi bận thôi.”

Đối diện có hai cô gái ôm sách đi ngược chiều lại, hai người nhìn tôi với Trương Gia Vũ, ánh mắt mang theo vẻ ghen ghét đến độ tôi nổi da gà.

“Chào đàn anh!” Cô gái có mái tóc dài can đảm chủ động chào Trương Gia Vũ.

“Ừ.” Trương Gia Vũ khẽ gật đầu, mặt không biểu cảm, dáng vẻ lạnh lùng không khác gì mấy nam chính trong phim thần tượng. Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao Giang Đại Lâm cảm thấy Trương Gia Vũ khó gần.

Cô gái tóc dài có vẻ như muốn nói lại thôi, tựa như còn mong đợi nói thêm vài câu với Trương Gia Vũ.

“Xin hỏi đây là?” Không ngờ cô ấy lại đột ngột chuyển sang tôi.

Tôi đang suy nghĩ xem trả lời thế nào thì Trương Gia Vũ trả lời thay tôi, cậu ấy nói: “Đây là bạn thân của tôi, các cô gọi cô ấy là đàn chị là được.”

Cô gái tóc dài như suy tư gì, lại dày mặt hỏi: “Đàn anh, chúng em có mấy vấn đề học hành muốn hỏi anh, không biết anh có thời gian không…”

Trương Gia Vũ vẻ mặt xin lỗi: “Thật sự xin lỗi, gần đây tôi khá bận, chỉ sợ không giúp được các cô.”

Cô gái tóc dài thất vọng lẩm bẩm: “Haizz, phải làm sao đây? Em đã hỏi bạn học giỏi nhất lớp rồi mà họ cũng không giải được…”

Tôi là người thích thử sức những đề khó, thích giúp đỡ người khác, vì vậy nói với cô gái kia: “Nếu cô không chê thì tôi có thể giúp cô xem qua.”

Cô gái tóc dài chần chừ: “Chuyện này…ừm… cảm ơn, chúng tôi cũng không gấp, đàn chị cứ bận việc mình đi.”

Sau khi hai cô gái kia rời đi, Trương Gia Vũ lại cười trộm, bị tôi hỏi lại ngưng ngay. Cậu ấy bắt đầu giới thiệu về trường với tôi như hướng dẫn viên du lịch, tỉ mỉ kỹ càng từ thầy cô nào khó tính nhất, thầy cô nào tốt nhất, đến nhà ăn nào ngon mà rẻ, công viên nào thích hợp cho việc học thuộc lòng buổi sáng…

Nhưng tôi vẫn đánh giá thấp sự nổi tiếng của Trương Gia Vũ ở trường cấp 3 Thời Nam. Khi chúng tôi bước vào nhà ăn, ý thù địch từ bốn phương tám hướng vọt tới không kém bão áp suất, tôi có thể cảm thấy đầu mình đang cuồn cuộn mây đen. Những cô gái đang tuổi dậy thì nhìn chằm chằm vào tôi, vào việc tôi đang đứng bên cạnh Trương Gia Vũ.

Trương Gia Vũ lại hoàn toàn không quan tâm ánh mắt người khác, cậu ấy lịch thiệp mở cửa cho tôi, dẫn tôi đến một cây cột bên cửa sổ, rồi rời đi vẻ bí mật.

Hai cô gái ngồi bàn ấy đồng thời ngẩng lên, ngay sau đó là tiếng kích động không thôi.

“Trời đất! Tĩnh Tĩnh, là cậu thật sao?” Vi Vi hét lên, véo mạnh mặt tôi.

Tôi né tay Vi Vi, bất lực: “Là tớ, không sai đâu. Sao mà giờ cậu mạnh vậy, véo mặt tớ muốn biến dạng luôn.”

“Tốt quá, đúng là cậu! Ba chúng ta cuối cùng đã đoàn tụ, tớ thật quá quá quá vui.”

Đại tiểu thư Vi Vi đã trổ mã thành một thiếu nữ mảnh mai yêu kiều, đường nét gương mặt thanh tú tựa như búp bê Tây, nói cô ấy là hoa khôi không hề quá lời.

“Nhị Lỗi, sao cậu lại bình tĩnh vậy được?” Vi Vi vỗ vai Lâm Lỗi. Lâm Lỗi cao chuẩn 1.7m, mặc một áo thun đen đơn giản thoải mái, mát tóc ngắn gọn gàng vén bên tai, ánh mắt trong trẻo lại có một phần cô độc không thể diễn tả. Khi tay Vi Vi chạm vào vai cô, ánh mắt trong trẻo của Lâm Lỗi nhanh chóng biến thành một sự hoảng hốt không thể giải thích được, cô sững người một lúc lâu không động đậy.

Lâm Lỗi phản ứng chậm mất nửa nhịp, gỡ bỏ tai nghe trắng, chậm rãi đứng dậy đến gần một bước, ngẩn ngơ nhìn tôi: “Tĩnh Tĩnh, cậu thật sự đã trở lại?”

Vi Vi không khách khí làu bàu Lâm Lỗi: “Tớ nói cậu nha Nhị Lỗi, cả ngày cậu như kẻ ngẩn ngơ, không biết cậu đang nghĩ gì nữa.”

Tôi cười hì hì nhìn Lâm Lỗi: “Đúng vậy, sau này mỗi ngày ba chúng ta có thể ăn cơm chung!”

Lâm Lỗi cười nhẹ, đẹp trai chết người: “Vậy trưa nay cậu muốn ăn gì?”

Trương Gia Vũ: “Hôm nay mình mời, mọi người muốn ăn gì cứ thoải mái gọi.” Cậu ấy nói riêng với tôi: “Tĩnh Tĩnh, mình mời cậu ăn món thịt nướng nổi tiếng nhất nhà ăn chúng mình.”

“Được đó! Chúng tớ không khách sáo.”

Vi Vi và Lâm Lỗi cầm mâm thức ăn đi đến xếp hàng chỗ quầy bán bánh kẹp thịt.

Tôi ngồi sau cây cột, trông đồ cho hai cô ấy, tiện thể chiếm chỗ tốt.

Nhị Lỗi quay về trước, cô bưng một phần lương bì được cho rất nhiều ớt, Vi Vi cũng theo sau quay về, cô phàn nàn dì bán thức ăn keo kiệt, không chịu cho cô thêm mì, ngay cả dưa chuột ngâm cũng tiếc.

“Tĩnh Tĩnh, cậu mau nếm thử lương bì của tớ đi, cực ngon luôn!” Vi Vi đưa đũa cho tôi.

Tôi gắp một đũa lương bì, thổi thổi rồi hút, vị cay nồng mang theo nỗi nhớ hương vị xa xưa trong tuổi thơ: mỗi ngày lúc trưa, ba chúng tôi ở thôn Hạ Thời mua lương bì của bà chủ Chu đạp xe ba bánh.

“Thế nào?” Vi Vi nhìn tôi mong đợi.

“Vị cực ngon.”

Vi Vi tiếp tục nhìn tôi tựa như hỏi: “Còn gì nữa?”

“Vị rất quen thuộc, giống như từng ăn qua rồi.”

Vi Vi: “Chậc chậc, Tĩnh Tĩnh đúng là, cậu biết không? Lương bì này là do bà chủ Chu làm, bây giờ bà bán lương bì ở quầy hàng trong nhà ăn đấy, sau này lúc nào muốn ăn cũng được.”

Tôi bàng hoàng nhìn về phía cửa nơi quầy bán lương bì, thoáng thấy bóng dáng một người phụ nữ lưng còng mang mũ trắng, khẩu trang trắng, chắc hẳn là bà chủ Chu. Mấy năm không gặp những đứa trẻ chúng tôi đều trưởng thành, bà chủ Chu lại từ từ già đi, thời gian đúng là không buông tha bất kỳ ai.

Lâm Lỗi nhanh chóng bưng đến hai bát canh trứng rong biển, rất thân thiết đặt một bát trước mặt Vi Vi. Tôi buồn bực tại sao mình không có canh, chẳng lẽ 5 năm cách biệt làm tôi với hai cô ấy có khoảng cách? Hừ! Đúng là chị em tình thâm cũng không thể đối xử bình đẳng, tôi cố tình bĩu môi hỏi Lâm Lỗi: “Nhị Lỗi, sao tớ không có canh?”

Không đợi Lâm Lỗi lên tiếng, Trương Gia Vũ đã bưng đến một mâm tràn đầy thức ăn. Cậu ấy đẩy phần thịt nướng lớn đến trước mặt tôi: “Mình đã bảo dì cho thêm trứng rán và chà bông.” Tôi còn chưa định thần lại thì cậu đã lấy một hũ sữa chua, một quả đào, một dĩa đồ chua.

Vi Vi nhìn cơm trưa của tôi vẻ ngưỡng mộ: “Trương Gia Vũ, cậu phân biệt đối xử quá đó, sao Nhị Lỗi với tớ không có sữa chua, trái cây?”

Trương Gia Vũ bị Vi Vi nói thì xấu hổ, cậu đứng dậy: “Mình đi mua cho các cậu.”

Tôi kéo góc áo Trương Gia Vũ, lấy sữa chua với trái cây đưa Vi Vi: “Đừng phiền phức vậy, Vi Vi cậu ăn của tớ đi, dù gì phần cơm này tớ cũng không ăn hết, chắc chắn không còn bụng ăn sữa chua với trái cây.”

Trương Gia Vũ: ‘Vậy còn Nhị Lỗi?”

Lâm Lỗi lắc đầu, tỏ ý cô không thích sữa chua với trái cây, cô thích ăn canh trứng rong biển hơn.

Trương Gia Vũ lúc này mới ngồi xuống, múc một muỗng cơm to, để ít đồ chua lên trên, sau đó ăn một miếng hết. Tôi bắt chước theo bộ dạng cậu ấy, để đồ chua lên trên cơm, ăn vào đúng là hương vị khó quên.

Ăn được nửa bữa, một nam sinh mặc đồ thể thao từ đâu nhảy ra, kêu to: “Lão Lục! Thảo nào tao nói trưa nay không thấy mày đâu, hóa ra là trốn ở đây ăn cơm chung với mấy người đẹp, mày đúng là…”

Chúng tôi đồng loạt quay lại, nhìn cậu bạn mặc đồ thể thao kia đang bước nhanh đến, tay còn cầm quả bóng đá.

Cậu ta ghé vào tai Trương Gia Vũ nói nhỏ: “Không có nghĩa khí nha người anh em, loại chuyện tốt thế này cũng không biết kêu tao.” Sau đó tự nhiên giới thiệu bản thân: “Chào các bạn, tôi là Lục Kiều, bạn thân kiêm bạn cùng phòng Trương Gia Vũ, trong phòng ký túc xá đứng thứ bảy, mọi người có thể gọi tôi là Tiểu Kiều hoặc lão Thất.”

“Tiểu Kiều?!” Vi Vi cười thầm, suýt nữa buột miệng hỏi: “Vậy Chu Du đâu?”

Trương Gia Vũ bất lực gật đầu với chúng tôi, quay đầu hỏi bạn cùng phòng: “Mày tìm tao có việc?”

Lục Kiều nhướng mày: “Không có việc thì không được tìm mày? Tao còn chưa ăn cơm, chúng ta cùng ăn đi.”

Không để Trương Gia Vũ đồng ý, chàng trai mặc đồ thể thao tự xưng Tiểu Kiều cầm mâm đồ ăn chạy đến quầy bán mì phở, mấy phút sau quay lại bưng một chén mì chen đến muốn ngồi cùng bàn với chúng tôi.

Tổng cộng bốn cái ghế dựa, cơ bản là không có chỗ cho Tiểu Kiều, nhưng cậu ấy khăng khăng muốn ngồi cùng chúng tôi, xách ghế từ bàn bên qua ngồi cùng.

Trương Gia Vũ vùi đầu ăn cơm không nói một lời.

Lục Kiều này nói nhiều, hơn nữa rất tự nhiên, không mấy chốc đã nói chuyện với cả ba cô gái chúng tôi, kể cả người lạnh lùng xa cách Lâm Lỗi.

“Lý An Tĩnh, trước đây cậu học ở đâu vậy?” Lục Kiều thuận miệng hỏi.

Tôi nói tên thành phố dì sống, mắt Lục Kiều sáng lên: “Trùng hợp vậy, ông bà nội tôi ở đó. Có thể hỏi cậu sống ở khu nào không?”

Tôi lại nói tên khu vực, lần này Lục Kiều càng kinh ngạc: “Thật sao? Vầy cũng trùng hợp quá, nhà ông bà nội tôi ở cùng khu với cô, mỗi năm ăn tết hay nghỉ hè tôi đều về đó, thế mà chưa gặp cậu.”

Nghe cậu ấy nói vậy, tôi cũng cảm thấy khá trùng hợp, ngẩng đầu lên đánh giá người nam sinh này, ngoại hình và tính cách của cậu ấy rất thống nhất, là kiểu người thể thao, hoạt bát, màu da ngăm ngăm nhưng tràn đầy năng lượng, cười tươi lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp, khác hẳn phong cách của Trương Gia Vũ.

“Ăn Tết tôi đều về quê, nghỉ hè cơ bản cũng đi học thêm, bình thường rất ít đi lại trong khu, chưa gặp cũng bình thường.”

Lục Kiều thương cảm nhìn tôi: “Thảm vậy, tôi ghét nhất đi học thêm.”

Trương Gia Vũ đang ăn cơm chợt xen vào một câu: “Tiểu Kiều, không phải mày nói chiều nay đi tập đá bóng sao? Có muộn không?”

Lục Kiều nhìn đồng hồ, bực bội mắng mấy tiếng rồi vội vàng lùa vội mấy miếng cơm, “Ngại quá, tôi đi trước đây, rất vui được biết các cậu, thứ sáu đến xem tôi đá bóng đi, ở sân Phong Vũ.”

Vi Vi và Lâm Lỗi không hứng thú với đá bóng, vì vậy không tiếp lời Lục Kiều, tập trung ăn lương bì của mình. Để tránh cậu ấy xấu hổ, tôi thoải mái nói: “Được đấy, có thời gian chắc chắn sẽ đến xem.” Dĩ nhiên tôi chỉ nói cho có lệ, tôi không có ý định đi xem đá bóng.

“Tốt quá, nếu thắng tôi mời các cậu ăn cơm.” Lục Kiều nói xong bưng mâm cơm của mình đi, lúc đi còn vui vẻ ngâm nga một đoạn nhạc.

Chúng tôi ăn cơm xong thì mạnh ai nấy về lớp mình, Vi Vi và Lâm Lỗi về lớp Văn, tôi với Trương Gia Vũ về lớp khoa học tự nhiên. Trương Gia Vũ chợt hỏi: “Thứ sáu cậu định đi xem đá bóng thật sao?”

“Cậu đi không?” tôi hỏi lại.

“Không biết có thời gian không.”

Tôi dứt khoát: “Nếu cậu đi thì mình đi.”

“Ừ.”

Giọng Trương Gia Vũ buồn buồn, một tay không tự nhiên gãi gãi ót. Khi đó tôi không biết từ “Ừ” này có ẩn ý gì, còn tưởng cậu ấy chỉ thuận miệng nó, tôi cũng không nhìn thấy Trương Gia Vũ khi quay đi không kiềm chế được nụ cười trên gương mặt.

Khi đó cậu ấy nở một nụ cười tận đáy lòng, nhưng tuổi thiếu niên quá nhút nhát, thận trọng mà hồi hộp, mong đợi, chỉ vì một câu nói đơn giản có thể vui vẻ đến vạn lần.