Trong xe, bố hỏi tôi "Dạo này con học hành thế nào rồi"
"Vẫn tốt". Tôi thấy thật nực cười cho sự quan tâm tôi một cách giả tạo đó, chuyện tôi là HS trung bình đã có biết bao người nói ra nói vào với bố tôi rồi.
Ông mỉm cười nhìn tôi "Con cố gắng học, tốt nghiệp cấp 3, bố cho con đi du học Mỹ, đúng như ý nguyện của con rồi chứ?"
Tôi dựa vào cửa kính xe, lơ đãng nhìn ra bên ngoài mà đáp "Không cần, tôi sẽ tự quyết định. Đợi tôi đủ 18, ông và tôi chỉ cần cắt đứt quan hệ là được".
Ông ấy không đáp lại, lặng lẽ thở dài. Tôi biết bố tôi vẫn yêu thương tôi, tôi là đứa con gái duy nhất của ông. Nhưng tôi không bao giờ chấp nhận được một người đàn ông ngoại tình. Ngoại tình không nên có được bất kỳ sự tha thứ nào. Bởi có lần 1, thì chắc chắn sẽ có lần 2, lần 3,...
Cuộc trò chuyện với bố diễn ra nhanh chóng, nhưng lại tác động mạnh mẽ đến lòng tôi. Ngày xưa, gia đình tôi hạnh phúc lắm cơ mà.
Cả quãng đường thơ thẩn, tôi cũng quên mất việc bảo bố tôi chở đến thầy dạy thêm Toán- thầy Phương. Đến khi về đến nhà, tôi mới chợt nhận ra. Nhưng tôi bây giờ cảm thấy rất mệt mỏi, chỉ muốn lên giường ngủ. Vì vậy, tôi đã nhắn tin cho thầy xin phép nghỉ học. Tôi cũng nhắn cho Thanh, nếu không, nó thấy tôi không đi học nhất định sẽ lo lắng. Gặp được Thanh trong những năm này thật sự là một may mắn đối với tôi.
Tôi bước vào cửa nhà. Người giúp việc vừa mở cửa chính ra, tôi đã thấy ngay người phụ nữ đó. Thật sỉ nhục cho thân phận phụ nữ của bà ta, lại làm tiểu tam phá hoại gia đình người khác.
Ngay sau đó, tôi nhìn qua bên cạnh bà ta là một đứa con trai. Người con trai lúc sáng, người bạn mới của chúng tôi.
Tôi thật sự bất ngờ, không nghĩ tới được vì sao người mang khí chất thanh thuần như cậu ta lại có người mẹ như vậy. Mẹ cậu ta có nhan sắc thực sự sắc sảo, cả người đều toát lên vẻ ủy mị, thu hút người khác. Bởi vậy chỉ cần bà ta khoét ngực, xẻ váy là đã có biết bao người đàn ông muốn quỳ xuống cung phụng rồi, trong số đó có bố tôi.
Dường như thấy được thắc mắc trong mắt tôi, người giúp việc Phấn Hoa bên cạnh ấp úng lên tiếng giải thích "Thưa cô chủ, đây là... bà Lan cùng... con trai Trần Duật". Phấn Hoa không biết phải nên phải xưng hô thế nào. Dù gì trong nhà này, cô chủ luôn được chủ tịch cưng chiều hết mực, không ai dám làm phật lòng cô.
Thật khiến người ta nực cười "Bà Lan? Haha, còn quá kính trọng rồi. Vẫn nên gọi là Tiểu Lan, tiểu tam Lan, phải không nào?". Tôi nhìn thẳng vào mắt bà ta mà hỏi.
Quả nhiên bà ta chột dạ, không dám đáp lời, chỉ cuối đầu thấp xuống để tránh ánh mắt của tôi.
Bố tôi bước vào, ông đã thấy hai mẹ con ấy. Tôi quay lưng lại nhìn bố, dán chặt đôi mắt, theo dõi từng cử động của bố tôi. Thật muốn xem xem ông sẽ bảo vệ bà ta thế nào.
Tôi chắc ông ấy không bao giờ dám lên tiếng để bênh vực bà ta cả. Có tôi ở đây chính là chiếc lồng nhốt tâm can bố tôi lại, ông không dám thể hiện tình cảm của mình. Tôi dám ngông nghênh như vậy, là bởi tôi là con gái của ông ấy, người đã từng yêu thương ông ấy hết mực. Thế nhưng đáp lại tình cảm ấy, ông ta lại dội một gáo nước lạnh lên đầu tôi, tát cho tôi tỉnh về hiện thực cuộc sống này.
Tôi đã từng tin rằng tình cảm của bố mẹ tôi là vĩnh hằng. Nhưng tất thảy thay đổi đều là vì ông ta phản bội mẹ tôi, phản bội lại gia đình này. Chính vì vậy, ông ta không bao giờ có tư cách trách móc sự đối xử tệ bạc của tôi hay mẹ tôi đối với ông ta.
Bố tôi lặng lẽ cởi giày, ra vẻ tự nhiên như một gia đình hạnh phúc, ông không ngồi cùng bà ta tại cái ghế sofa lớn ở giữa, mà ông ngồi ở chiếc ghế sofa nhỏ ở ngoài cùng.
Ông nhìn về phía tôi, đưa tay chỉ về hai mẹ con đó "Sau này cô Lan và Trần Duật sẽ ở đây. Bố và cô Lan phải thường xuyên ra nước ngoài công tác. Con cùng Duật Duật ở nhà chú ý chăm sóc lẫn nhau. Thằng bé học hành rất tốt, sẽ giúp đỡ con trong quá trình học tập".
Tôi nhìn Trần Duật một lúc rồi mới bước lên lầu, trở về phòng. Để lại gia đình 3 người bọn họ mơ màng về chuyện này. Nhưng thật ra chỉ 2 người mà thôi. Trần Duật dường như chẳng quan tâm điều gì, chẳng nhìn lấy tôi hay bố lần nào, cũng không lên tiếng nói điều gì.
Ngay lúc đầu gặp cậu ta tại lớp, tôi đã có một ấn tượng đặc biệt. Cậu ta thực sự rất quá đẹp, dáng vẻ dịu nhàng rất trầm tĩnh, lại có chút bi thương, như phù dung đã tàn. Khiến người ta vô hình mà muốn che chở, yêu thương.
Nhắc đến lớp, tôi lại lười đi học vào ngày mai. Bình thường có những ngày lười, tôi cũng sẽ tùy ý nghĩ học, miễn sao không quá buổi bị hạ hạnh kiểm là được. Hơn nữa, có khi thầy cô thấy học sinh nghỉ nhiều quá, cũng phải giảm số ngày nghỉ, để làm đẹp danh bạ giúp chúng tôi.
Tôi biết ơn vì điều đó nhiều lắm. Nó giúp tôi ngày càng chủ quan và nghỉ học nhiều hơn. Đến nỗi giáo viên chủ nhiệm năm ngoái còn mời phụ huynh tôi mấy lần chỉ vì nghỉ học quá nhiều.
Tôi đang phân vân không biết có nên nghỉ học ngày mai hay không? Bọn Kiều Hân nhất định sẽ vui lắm, mà cười vào mỉa mai tôi nghỉ học vì sợ hãi. Như vậy là không được. Tôi phải đi học để giữ cái tôi của mình.
Quyết tâm như vậy, tôi tắm rửa sạch sẽ rồi ngồi vào bàn dùng laptop để chơi game. Tôi phải giải tỏa mệt mỏi thì ngày mai mới có sức đi học được.
Đang hăng say, bấm phím liên tục. Thì ngoài của vọng vào tiếng nói lạ "Tôi đem sữa đến".
Là Trần Duật. Nhà tôi ngoài cậu ta và bố tôi thì cũng chẳng còn người khác giới nào nữa. Bởi tôi thường có cảm giác lo sợ, bất an khi có đàn ông lạ trong nhà. Vì vậy từ trước tới nay, người làm trong nhà tôi luôn luôn là nữ.
Tôi bước ra mở cửa, nhận lấy khay đựng ly sữa từ tay cậu ta. Uống một hơi, cạn hết một ly, tôi trả lại ly sữa về khay. Cậu ta không nói gì, bưng khay xuống phòng bếp ở tầng trệt.
Tôi thầm nghĩ "Là một cậu trai ngoan"
Nhìn đồng hồ đã 9h tối, tôi tắt máy tính lên giường ngủ. Tôi phải ngủ đủ 8 tiếng, từ 21h đến 5h. Đó là thói quen dần trở thành cơ chế sinh học của thân thể tôi từ những năm cấp 2.