“Thủy Y.” Anh khàn khàn mà gọi chan chứa mê luyến nhìn cô. Mười năm rồi, cô ấy vẫn xinh đẹp như vậy, làm cho người ta ca ngợi, làm cho nhịp tim người ta không nhịn được, tim của anh lại bắt đầu bùng cháy lên. “Anh rốt cuộc là ai?” Cô bị dọa cho sợ không ngừng lui về phía sau, cho đến khi đụng phải mép giường cả người ngã vào trong giường lớn. Mà Thiên Long Cương Triệt lập tức chạy tới ôm cô thật chặc vào trong ngực, để cho cô hoàn toàn không thể động đậy. “Em nhất định biết anh là ai.” Anh một chữ, một chữ từ từ nói. “Anh là Thiên Long Cương Triệt.” “Cương Triệt, Cương Triệt thật sự là anh sao?” Sắc mặt cô trắng bệch hỏi mà không dám tin, nước mắt đã sớm chảy xuống đầy đất. “Là thật. Nói thật là rất buồn cười. Vì gặp em cho nên anh ngụy trang thành tài xế.” Anh vừa tức vừa hận nói : “Đáng tiếc em không nhìn thấy anh, nếu không em sẽ thấy mười năm này anh đau khổ thế nào.” Anh không nhịn được mắng. “Em là người tàn nhẫn, lại dám bỏ rơi anh, phản bội anh, em có biết anh tìm em khổ sở thế nào không! Anh thật sự muốn hung hăng đánh em một trận!” “Ồ! Cương Triệt.” Cô không biết nên giải thích như thế nào chỉ có thể ngây ngốc hỏi. “Mười năm rồi, vì sao anh lại xuất hiện.” “Bởi vì anh nhớ em, anh muốn em. Thủy Y —— đây chính là anh kiên trì vẫn không thay đổi với em!” Anh giống như nổi điên mà hôn cô run rẩy . Nụ hôn này cũng không thể ngăn chặn thương nhớ cùng dục vọng của bọn họ bao nhiêu năm qua, tất cả nhiệt tình dành cho nhau đều phát ra —— một sự ngọt ngào nóng bỏng thiêu đốt mãnh liệt ở trong người, nhu cầu giống như biển núi không dời được mà tuôn ra. Cô vòng ở cổ của anh thật chặc, cả người dán chặt lên anh không rời. “Đáng tiếc em không thấy anh.” Cô u ám nói. “Chạm anh đi!” Anh nắm tay của cô khẩn cầu. “Anh muốn em chạm vào anh ——“ Cô thuận theo mà di chuyển lên trên người anh. Từ mái tóc, lông mi, ánh mắt, mũi cao, môi mỏng một đường xuống cho đến khuôn mặt cùng dưới càm bọn nó cứng rắn như loại đá hoa cương. Cùng với dung nhan trong trí nhớ của cô gần như có thay đổi rất lớn. “Anh thay đổi rất nhiều sao?” “Ừ.” Anh lạnh lùng nói: “Anh thay đổi rất xấu. Chẳng những máu lạnh lại hết sức lạnh nhạt còn tàn khốc, là một nhân vật độc tài nguy hiểm, đây hết thảy đều là em ban tặng đó!” Anh chuyển đề tài đau khổ nói. “Anh vẫn không thể quên em, mười năm nay tình yêu với em chẳng những không có giảm bớt ngược lại càng ngày càng sâu còn hận em, càng làm cho anh có dũng khí mà sống ——“ “Hận?” Máu từ trên mặt Thủy Y rút đi cô run rẩy nói: “không, đừng như vậy.” Mặc dù cô đã từng nghĩ tới anh sẽ hận cô, nhưng mà một khi từ trong miệng của anh nói ra, cô lại không thể chịu đựng. Không ngờ mười năm sau gặp lại cô không muốn để cho thù hận phá hư toàn bộ chỉ muốn trở lại quá khứ ngọt ngào. “Đã như vậy thì hãy để cho em dùng tất cả dịu dàng để đền bù lại cho anh đi!” Hàm răng anh trắng noãn, có lực khẽ cắn bả vai của cô lưu lại một cảm giác tê dại. Cô vươn tay khao khát mà đụng chạm vào anh, anh lập tức đứng dậy bằng động tác nhanh nhất cởi xuống tất cả quần áo lại nằm trở về bên cạnh cô. “Hãy sờ anh, cầu xin anh, em phải đem thời gian mười năm đã mất trả về toàn bộ.” Anh khàn khàn nói . Cô ở trên người anh sờ mó dọc theo sống lưng anh, lại hôn như lông chim, mỗi một cái hôn của cô đều thiêu đốt anh, anh cảm thấy bụng dưới trống rỗng đau nhói, một ngọn lửa ở giữa thiêu đốt anh, khiến anh phát ra một trận gầm nhẹ. Anh thở hào hển vội kiên định nói: “Anh muốn dẫn em và Tư Long đi.” Cô ngốc lặng một chút lập tức nghiêm nghị cự tuyệt. “Không! Không ——“ Ngọt ngào, vui vẻ nhanh chóng thối lui, hai người bắt đầu đối mặt với sự thật tàn khốc. Lúc này đột nhiên từ phương xa truyền đến một tiếng sấm rầm rầm, nhất thời bầu trờ mênh mông lọt vào trong âm u. “Chết tiệt!” Anh tức giận mà rống to. “Tại sao không thể?” Bão táp dường như đột ngột vang lên xung quanh họ —— trong khoảng thời gian ngắn sấm sét cùng đến. “Em là của anh, Tư Long cũng là của anh.” Cơ trên mặt anh không ngừng co quắp bộ dáng có vẻ muốn đánh người. Nhưng mà vừa nghĩ tới cô vốn không nhìn thấy bộ dáng anh bây giờ, anh lại khổ sở mà cúi đầu xuống. “Anh không phải là có vị hôn thê rồi sao.” Thủy Y đưa lưng về phía mặt anh cô đơn nói. “Tỉnh Thượng Khởi sao.” Cương Triệt khinh thường nói. “Anh là bị buộc, anh vốn không yêu cô! Trên đời này anh không muốn người phụ nữ nào khác, anh chỉ muốn em! Hôm nay anh thật vất vả mới tìm được em, lại có Tư Long, anh còn muốn cô ta làm gì? Anh hận không đá được cô ta một cước!” Ánh mắt anh chợt lóe lên dịu dàng hỏi. “Thủy Y, mười năm qua em vẫn biết mọi chuyện của anh phải không?” “Em.” Cô không biết nên trả lời như thế nào dứt khoát không nói một câu. Nhìn bộ dáng cô điềm đạm đáng yêu, anh không nhịn được kêu to: “Em vẫn yêu anh phải không? Em cũng luôn thương nhớ anh, nếu không em cũng sẽ không đặt tên cho đứa bé là 『 Tư Long 』. Nếu không mười năm sau em cũng sẽ không trở lại địa điểm chúng ta ước hẹn ——trạm xe lửaAmsterdam—— thật ra thì em vẫn không quên được anh!” “Thì ra là anh?” Thủy Y rốt cục bừng tỉnh đại ngộ. “Là anh vẫn đi theo em, không trách được em luôn cảm thấy giống như có 『thần bảo vệ 』đang bảo vệ em. “Anh đi theo em trở về Đài Loan, nhìn em vào cửa lớn nhà họ Vương” —— Cương Triệt khổ sở mà nức nở nói. “Em đã sinh con cho anh cũng không nói cho anh biết, nếu như không phải là bị anh phát hiện, em tính giấu giếm đến khi nào?” “Không, không phải vậy, không phải vậy.” Cô đau lòng mà lắc đầu một đôi mắt to trống rỗng nhìn anh, vẻ mặt đau khổ kia khiến cho cõi lòng anh tan nát. “Tại sao em phải vứt bỏ anh? Tại sao em lại trở thành người mù?” Anh kích động hỏi. Bỗng dưng anh ôm lấy cô, để cho cô ngồi ở trên chân anh hàm dưới cạ mái tóc của cô khẩn cầu. “Mười năm anh bị hành hạ rất đau khổ, hãy nói cho anh biết chân tướng đi! Cầu xin em!” Nước mắt của cô không nhịn được chảy xuống, cô nhẹ nhàng vuốt mặt của anh, rủ rỉ nói ra hết thảy, nói ra mười năm căm hận cùng bất đắc dĩ. Ngoài cửa sổ trời mưa lớn hơn, gió thổi cũng mạnh hơn, khí trời thay đổi rất ác liệt, từng đường tia chớp không ngừng xẹt qua bầu trời, bên trong phòng cũng tối tăm, nhưng mà hình như anh cũng tình không tắt đèn, mà Thủy Y sớm đã quen với bóng tối. Trôi nổi trong không khí là hơi thở lạnh lùng và trái tim lạnh như băng của anh. Anh không nghĩ tới gặp lại sau mười năm vẫn không có được hi vọng. “Vương Kim Vĩnh là ân nhân của em, em không thể rời khỏi ông ấy!” Thủy Y đau khổ nói . “Mười năm nay, ông ấy giống như là cha của em, ông của Tư Long vậy! Em không thể nói đi là đi.” “Giữa các người lại trong sạch như vậy, em lấy thân phận gì đợi ông ấy. Bên cạnh đây?” Cương Triệt ghen tỵ nói. “Quan hệ các người bây giờ quá ám muội, anh làm sao có thể chịu được em cùng một người đàn ông xa lạ ở cùng một chỗ, hơn nữa còn rất thân mật.” “Em lấy.” Thủy Y không dám nói ra chân tướng sự thật. Thân phận 『 Con gái 』 để hiếu thuận với ông. Đúng vậy. Nhiều năm như vậy cô sớm coi Vương Kim Vĩnh là ba của cô, chỉ thiếu chưa có mở miệng gọi ông một tiếng. “Đáng ghét!” Cương Triệt đã mất nhẫn nại. “Vậy rốt cuộc lúc nào thì em mới có thể đi theo anh đây?” “Chờ đến khi ông ấy chết.” Thủy Y cắn răng nói. Trừ phi Vương Kim Vĩnh chết nếu không cô nguyện ý dùng thời gian cả đời để đền đáp lại ân tình của ông. Cương Triệt giận đến nói bừa mất đi lý trí mà rống to bộ dáng có vẻ tàn ác. “Vậy hiện tại anh lập tức phái người đi giết ông ta!” “Không được!” Thủy Y liều chết mà ngăn cản . “Em sợ anh em của anh làm không đủ sạch sẽ gọn gàng sao? Được! Vậy thì anh tự mình động thủ, cách tốt nhất chính là hạ độc trong nước của ông ta” —— Cương Triệt lạnh nhạt nói trong tròng mắt hiện lên sát khí. “Anh điên rồi! Cương Triệt!” Thủy Y giận dữ kêu to. “Anh còn chưa hiểu sao? Chúng ta đã không con là đứa bé nữa, giữa chúng ta không còn có cái loại bất chấp tất cả như thiêu thân lao vào lửa giống như tình yêu kia của chúng ta đã quá xa vời! Bây giờ em có ràng buộc còn có những quan tâm không bỏ được. “Vương Kim Vĩnh sẽ là ràng buộc và quan tâm của em sao?” Cương Triệt lửa ghen ngất trời giận không kềm được nói. “Ân tình! Ân tình! Nói ra thật là dễ nghe! Anh nhìn thấy trong tim của em, anh căn bản so ra kém Vương Kim Vĩnh có phải hay không?” “Cương Triệt đừng vu khống em!” Thủy Y đau khổ mà cầu khẩn. “Thủy Y!” Cương Triệt nắm lấy bả vai của cô dùng sức lắc lắc. “Chẳng lẽ em không hiểu, vì lấy được em cái gì anh cũng nguyện ý sao?” “Yêu, tại sao anh đau khổ như vậy chứ? Yêu không phải là nên tràn đầy ngọt ngào, vui vẻ sao?” Cô cắn môi dưới mặc cho nước mắt chảy xuống không ngừng. “Thủy Y! Chỉ cần em đi theo anh, em sẽ làm cho em hạnh phúc ! Không bao giờ đau khổ nữa.” Cương Triệt nhẹ nhàng hôn lên nước mắt của cô yêu cầu. “Đi theo anh.” “Không!” Thủy Y dùng sức mà đẩy anh ra, đau lòng mà nghiêng đầu. “Không!” “Đáng ghét!” Cương Triệt giận dữ giống như con cọp giương nanh múa vuốt hận không được một hớp nuốt Thủy Y vào trong bụng. “Nói —— em chọn ông ấy hay là chọn anh?” “Cương Triệt cầu xin anh! Đừng làm người khác khó chịu.” Máu trên người Thủy Y dường như cũng đông cứng lại. “Đáp án này đã rất rõ ràng.” Cương Triệt trợn mắt nhìn chằm chằm kiềm chế xuống cảm xúc sắp bộc phát vô tình nói: “Được! Xem như cô lợi hại! Hừ! Tôi đường đường là trùm xã hội đen muốn phụ nữ nào mà không có! Mười năm trước Hướng Thủy Y xấu xa căn bản không xứng với tôi, mười năm sau Hướng Thủy Y mù lại càng không xứng với tôi!” Anh tiếp tục ác độc nói. “Đời này có vô số phụ nữ tâng bốc tôi, nịnh hót tôi, chủ động muốn cùng tôi! Tôi không thiếu một Hướng Thủy Y!” Tâm Thủy Y giống như bị xé thành hai mảnh cực kỳ đau khổ. Cương Triệt nhanh chóng mặc quần áo vào chuẩn bị rời đi. “Cương Triệt” Anh đã đi chưa? Anh lại rời khỏi cô một lần nữa sao? Nước mắt to lớn từng giọt từng giọt mà chảy xuống, cô đứng ở trong góc khóc rống nghẹn ngào. Chỉ chốc lát sau cửa phòng phát ra một tiếng bịch. Cô cảm thấy lục phủ ngũ tạng cũng bị nhéo thành một đoàn cả người đau khổ không chịu nổi. “Cương Triệt.” Cô tuyệt vọng mà hô to. “Đừng! Đừng rời khỏi em!” Cô bỗng dưng đứng dậy mở cửa chạy như điên xuống lầu, lại nhớ ra mình vốn không nhìn thấy gì, không cẩn thận cô đạp cầu thang trống không. Ái — cô phát ra một tiếng hét thảm té xuống từ trên cầu thang. Ở giữa không trung đột nhiên có người đưa tay ôm lấy cô. “Thủy Y!” “Cương Triệt.”Taycủa cô quơ lung tung ở trong không khí. “Vội cái gì? Có bị thương không?” Thấy cô té xuống, trong nháy mắt đó trái tim của anh cơ hồ sắp ngừng. “Anh chưa có đi? Không có rời khỏi em.” Cô khóc đến ruột gan đứt từng khúc. “Thật xin lỗi. Anh không nên nói những lời tổn thương em. Anh chỉ là.” Anh hối hận thêm. Ông trời! Tại sao ông có thể đối với Vương Kim Vĩnh có tình có nghĩa, đối với tôi lại vô tình vô nghĩa đây? “Cái gì cũng đừng nói. Cương Triệt hai tuần sau hãy đi!” Hai mắt cô đẫm lệ cầu xin. “Để cho em được hưởng thụ những ngày chỉ có hai người được không? “Thủy Y, em muốn hành hạ anh đến khi nào đây?” Cương Triệt đau khổ vô cùng. “Em không phải thấy anh moi trái tim ra giao thì mới tin tưởng anh yêu em sao? Hay là muốn anh tiếp tục chờ đến khi tóc hai chúng ta trắng xoá?” Anh nổi giận nói. “Anh thật là một người đàn ông không có ích lợi gì, chẳng những không nắm được người phụ nữ yêu thương, cũng không có biện pháp rời khỏi cô ấy!” Cô dùng môi ngăn chận cái miệng của anh không để cho anh nói thêm nữa, hai chân của cô càng vòng ở hông của anh, tay cũng ôm cổ của anh. Mỗi một ngày cô đều dính ở trong ngực anh. Thời thời khắc khắc hưởng thụ thời gian thân mật của hai người. Bọn họ biết thời gian chung sống có hạn cho nên không nỡ lãng phí, luôn giống như trẻ sinh đôi kết hợp mà dính vào nhau. Nhiều khi cô lẳng lặng nằm ở trong ngực của anh, dán vào lồng ngực của anh lắng nghe tiếng tim đập của anh mạnh mà có lực. Nhiều lúc bọn họ an tĩnh mà không nói bất kỳ chuyện gì với nhau chẳng qua là lẳng lặng cảm thụ sự tồn tại lẫn nhau. “Cương Triệt.” “Ừ?” “Tỉnh Thượng Khởi cô ấy.” Cô cắn cắn môi dưới đột nhiên không nói. “Ghen sao!” Anh hài lòng cười liền sau đó bất đắc dĩ nói. “Cô ta vẫn triệt để truy đuổi anh, người nhà lại liều chết bức hôn, ba lại lấy sức khỏe uy hiếp, khiến cho anh không thể không ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ tìm một 『 công cụ 』 nối dõi tông đường, chỉ muốn yên tĩnh mà thôi! Em nhất định phải tin tưởng anh, anh tuyệt đối không yêu cô ta, anh chỉ yêu em.” Loại tâm tình bất đắc dĩ đó cô hoàn toàn có thể hiểu. Năm đó cô cũng là cùng đường mới có thể lấy mình làm thành đồng tiền mà đền đáp lại ân tình của nhà họ Hướng. “Cương Triệt.” “Ừ?” “Mười năm trước sau khi em đi.” Cô vẫn không dám hỏi anh để khiến cho anh xuất hiện sự thương hại. “Anh hoàn toàn điên rồi. Không tin em thật sự rời khỏi anh, anh vẫn tin tưởng em sẽ trở về, anh đợi ở trong nhà gỗ nhỏ , vẫn chờ em, chờ em hơn một tháng mới thật sự chết tâm.” Giọng nói của anh nghẹn ngào. Những ký ức của thời kỳ đau khổ kia với cô mà nói với anh thật vất vả mới thoát ra. “Cương Triệt thật xin lỗi. Rời khỏi anh là bất đắc dĩ, em cũng không chịu nổi!” Cô khổ sở nói. “Mười năm nay anh vẫn ôm oán hận với em, nhưng mà ai biết mười năm sau lại gặp em thì tất cả nỗi oán hận bỗng biến mất không còn!” Anh khẽ vuốt đầu cô bình tĩnh nói. “Đây chính là sức mạnh của tình yêu đi!” “Cương Triệt.” “Ừ?” “Anh sẽ không xem thường em?” “Ý gì? Anh thích mái tóc của cô, cô giống như mèo con liếm trên ngực của anh vậy. “Em là do mẹ 『 mượn giống 』 mà sinh ra, cuối cùng không biết cha mình là ai?” Đó chính là tiếc nuối cũng là nỗi đau trong lòng cô. “Đối với em mà nói không thể nhận ông bà tổ tiên chính xác là chuyện tàn khốc.” Cương Triệt yêu thương nói. “Bất quá không cần quá cố chấp không cách nào thay đổi số mạng. Em chỉ cần nhớ anh yêu em là đủ rồi!” Lời của anh khiến cho cô rất cảm động. Cương Triệt không quên thừa dịp mà nhắc nhở cô. “Em đã cảm thấy không biết cha là ai là một chuyện tiếc nuối, chẳng lẽ em cũng muốn để cho Tư Long đi vào con đường này sao?” “Em.” “Thủy Y.” Anh nói. “Anh là ba của Tư Long! Đây là sự thức không thể chối cãi, không nên quá tàn nhẫn với Tư Long! Tìm một cơ hội nói cho nó biết —— ba của nó là ai đi!” “Em.” Cô bối rối nói: “Tại sao chuyện lại trở nên phức tạp như vậy? Tại sao cuộc sống lại có nhiều vấn đề như vậy? “Này, em cũng nên trách mình!” Nói đến chuyện này lại khiến Cương Triệt nổi giận. “Đều do tư tưởng phụ nữ quá lớn đang quấy phá em, chẳng lẽ em không biết một người phụ nữa quá mạnh mẽ sẽ thua thiệt sao? Năm đó tại sao em không nói cho anh biết phiền não của em, không để cho anh thay em giải quyết vấn đề, chia sẽ nỗi khổ với em chứ?” Cương Triệt thật hy vọng thời gian có thể qua lại thay đổi toàn bộ sai lầm. Anh kiêu ngạo mà nói: “Anh là trùm xã hội đen có thể hô phong hoán vũ! Anh có năng lực có thể thay em giải quyết bất cứ vấn đề gì, cũng có thể thay em bồi thường lại món nợ cho nhà họ Hướng, cũng có thể dùng thế lực để tìm được người hiến giác mạc, những thứ này đối với anh mà nói đều rất dễ dàng!” Anh bất đắc dĩ nói. “Mà em, bởi vì cao ngạo và tự ái của em, khiến cho chúng ta chia lìa mười năm, Tư Long cũng qua mười năm không có cha.” “Thật xin lỗi Cương Triệt. Thật xin lỗi.” Cô rất hối tiếc không nhịn được mà thút thít ở trong ngực anh. “Em thật khờ.” “Anh vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ cho em, bởi vì em nhất thời ngu si thiếu chút nữa đem chúng ta dẫn tới vực sâu muôn đời muôn kiếp không trở lại được” —— Anh nghiêm túc nói. “Em phải làm sao làm mới có thể được anh tha thứ?” Cô nghẹn ngào hỏi . Anh thâm tình nhìn cô dịu dàng nói: “Hãy cùng anh ở chung một chỗ.” Chỉ sợ bây giờ mọi chuyện đã quá muộn! Mười bốn ngày đã trôi qua rất nhanh, rồi cũng kết thúc thời gian ngọt ngào của hai người. Vương Kim Vĩnh và Tư Long sắp trở về, mà Cương Triệt cũng quyết định không đi. “Anh thật sự không đi sao?” Thủy Y lo lắng hỏi . “Em muốn anh đi sao?” Anh hỏi ngược lại. “Không. Em không muốn.” Cô thẳng thắn nói ra ý nghĩ trong lòng. “Vậy thì anh ở lại!” Anh kiên định nói. “Phải đi —— anh cũng phải mang theo em và Tư Long cùng đi.” “Cương Triệt.” “Đừng trốn tránh nữa! Thủy Y. Em trốn tránh mười năm, em cho rằng còn bao nhiêu thời gian để mà lãng phí? Em nghĩ rằng chúng ta có thể ở cùng nhau bao lâu?” Cương Triệt nhắc nhở cô. “Đừng quên trốn tránh được một lúc cũng không thể trốn tránh được cả đời!” “Em, em.” Sau một hồi do dự cô lộ ra một nụ cười khổ. “Anh ngoan cố như vậy, em hoàn toàn lĩnh giáo! Cho dù qua bao nhiêu năm anh cũng vĩnh viễn không buông tha!” Cô cũng muốn đối mặt thực tế mà không phải trốn tránh lần nữa. Cô cũng mang theo quyết tâm rời khỏi Cương Triệt mười năm trước để đối mặt tất cả vấn đề. “Thủy Y.” Thấy cô cuối cùng đã hạ quyết tâm, anh lộ ra nụ cười sáng lạn. “Từ nay về sau anh sẽ theo đuổi em đến chân trời góc biển!” Cương Triệt cho là vấn đề sắp được giải quyết, nhưng mà anh không nghĩ tới anh đã đoán sai tình thế. Kẻ địch của anh thật ra thì không phải là Vương Kim Vĩnh, mà là vị hôn thê —— Tỉnh Thượng Khởi của anh ở Nhật bản.