Chuyến Tàu Đêm Mộng Hà

Chương 2: Có câu này chưa nói với cô Lâu




Khi nhân viên chuẩn bị lên tiếng phá vỡ bầu không khí kỳ quái, Lâu Ngữ đã đi trước một bước.

Cô gõ mấy tiếng lên cánh cửa khép hờ, nói: “Cảm ơn, vậy tôi vào nhé.”

Nhân viên vội theo sau Lâu Ngữ, một là để chuẩn bị trà nước cho cô, hai là vì anh ấy khá tò mò.

Hai người này đều là diễn viên hạng A, nhưng trong ấn tượng của anh ấy, họ lại không qua lại, trò chuyện với nhau bao giờ. Lần này có thể đứng gần quan sát cử chỉ, hành động của họ khi ở riêng, nó khiến anh ấy tò mò hơn cả đoán xổ số.

Trong phòng, Văn Tuyết Thời đứng dậy, dựa vào bên cửa sổ, nhìn bọn họ đi vào.

Anh không mặc áo vest, ống tay áo sơ mi được xắn lên một nửa, để lộ cánh tay gầy gò, trên đó là chiếc đồng hồ cao cấp do anh làm đại diện. Ngón tay đẹp quá mức cho phép kẹp điếu thuốc đáy vàng. Điếu thuốc rất dài, vừa được châm lên đã bị dập tắt, giờ vẫn còn le lói vài tia lửa.

Phía sau anh, từng cơn gió thi nhau lùa vào trong. Có lẽ anh vừa mở cửa sổ để mùi khói thuốc tan bớt đi, đồng thời cũng khiến mùi nước hoa trên người Văn Tuyết Thời trở nên vô cùng dễ chịu.

Lâu Ngữ khịt mũi, vừa ngửi đã biết mùi nước hoa khác lúc trước.

Cô nhìn ra chỗ khác, ngồi vào một góc của sofa.

Hai người không nói gì, nhân viên cắn răng phá vỡ sự ngượng ngùng: “Hai vị uống gì không?”

“Nước chanh, cảm ơn.”

“Nước chanh, cảm ơn.”

Hai người không hẹn cùng lên tiếng, sau đó lại quay sang nhìn đối phương.

Nhân viên sững sờ, “vâng” mấy tiếng, tay cầm cốc khẽ run rẩy.

Sự tâm linh tương thông bất ngờ này của hai người họ là sao?

Khi anh ấy còn đang không hiểu gì, Văn Tuyết Thời lên tiếng: “Xin lỗi, tôi tưởng sẽ không có ai vào phòng nghỉ nên mới hút một điếu.”

Lâu Ngữ cười đáp: “Không sao, là tôi làm phiền anh.”

Sau đó hai người lại nhìn sang chỗ khác, kết thúc cuộc hàn huyên.

Sự bí bách ngấm ngầm trong không khí khiến nhân viên đứng bên không dám ở lại thêm, vội vã đưa hai cốc nước chanh cho họ, sau đó chuồn đi.

Trong phòng chỉ còn lại anh và cô, yên lặng tới nỗi có thể nghe thấy tiếng xe chạy dưới tòa nhà.

Lâu Ngữ ngồi trên sofa, lấy điện thoại ra, nhanh chóng gửi tin nhắn cho Lật Tử: “Mau tới phòng nghỉ tìm chị đi.”

Mặc dù đã biết tối nay sẽ gặp Văn Tuyết Thời, nhưng khi thật sự thấy anh, đó lại là một chuyện khác.

Dù sao năm năm trước, sau khi họ chia tay, số lần chạm mặt công khai chỉ đếm trên đầu ngón tay, số lần ở riêng với nhau là bằng không.

Mặc dù họ đều làm trong giới giải trí, nhưng nội bộ giới này cũng phân chia rõ ràng. Lĩnh vực truyền hình của cô và lĩnh vực điện ảnh của Văn Tuyết Thời tựa như hai con đường song song với nhau. Cộng thêm đôi bên cũng có ý né tránh, do vậy họ không hay tiếp xúc với nhau.

Lần này thì hay rồi, không chỉ chạm mặt mà còn phải hợp tác với nhau.

Ban đầu, cô vốn không ngờ Văn Tuyết Thời cũng sẽ nhận tham gia show này. Mặc dù bề ngoài đây chỉ là một show du lịch bình thường, nhưng bản chất nó là một show tạo couple, chẳng qua có thêm một vài điều mới mẻ, chọc đúng chỗ ngứa của fan couple.

Sau khi suy nghĩ kỹ càng, cô quyết định nhận show, bởi vì cô cho rằng show này sẽ rất có sức hút.

Nó không chỉ giúp các cặp đôi hot trở lại, mà bản chất show cũng rất mới lạ. So với những show du lịch chủ yếu quay cảnh ăn uống, vui chơi, show này được xây dựng dưới dạng thi đấu, cạnh tranh. Ekip chương trình biến du thuyền thành con tàu Noah* kiến tạo thế giới, một nhóm người bị nhốt trên tàu, lý do chọn thời gian là bảy ngày cũng vì để tương đương với bảy ngày kiến tạo thế kỷ.

*Tàu Noah là con thuyền được nhắc đến trong Sách Sáng thế trong Kinh Thánh. Văn bản đó mô tả việc ông Noah đóng con tàu này theo ý Chúa là để cứu ông và gia đình cùng các loài động vật nhằm khỏi bị diệt vong bởi trận trừng phạt đại hồng thủy của Thiên Chúa.

Mỗi ngày, Chúa sẽ tạo ra các sự vật, đưa ra lời khiêu chiến với họ. Cho tới ngày thứ bảy, Chúa đã tạo ra vạn vật, bắt đầu nghỉ ngơi, sáu vị khách mời cũng chọn ra một người, coi người đó như con của thần, được Chúa yêu thương, thuận lợi xuống tàu. Năm người còn lại chỉ có thể quanh quẩn ở bờ vực sinh tử, người cuối cùng còn bị trừng phạt.

Nghe thì khá vớ vẩn nhưng khái niệm này lại rất mới mẻ, các show trước đó chưa từng chơi như vậy. Cộng thêm có các cặp đôi từng làm mưa làm gió trong quá khứ hỗ trợ, show hot là điều chắc chắn.

Hai năm nay, cô dần dần nhận ra độ hot của mình đang tuột dốc, nhất là năm nay cô còn đón sinh nhật 32 tuổi. Cô đã nhận rất nhiều lời mời kịch bản phim truyền hình, nhân vật được chọn đã thăng cấp thành mẹ.

Khi tuổi tác ngày một cao, con đường đóng phim của cô cũng đang gióng hồi chuông cảnh báo.

Cho dù cô vẫn đi làm đẹp định kỳ, kiên trì tập thể dục thể thao, nhưng sự lo âu khó nói thành tên vẫn như mấy con muỗi phiền phức, nhất quyết trồi lên vào lúc cô không chút phòng bị, hút sạch sức lực của cô.

Cho dù là đọc sách, chạy bộ, đi xe, mất ngủ hay soi gương, bất kỳ một khoảnh khắc nhỏ bé nào trong cuộc sống cũng đều chịu ảnh hưởng từ cảm giác bất lực ấy.

Vào thời khắc báo động này, cô cần phải làm mới bản thân, kíc h thích trạng thái tẻ nhạt hiện giờ. Hơn nữa diễn viên phim truyền hình thi thoảng tham gia một hai gameshow cũng không tốn sức là bao, ngược lại còn có thể tăng độ nhận diện.

Nhưng tại sao Văn Tuyết Thời lại đồng ý tham gia chương trình này?

Điều bất công là diễn viên nam ở độ tuổi này sẽ không như diễn viên nữ, họ còn được yêu mến nhiều hơn. Thêm vào đó, diễn viên phim điện ảnh và truyền hình không giống nhau, gameshow, nhất là gameshow phát sóng trực tiếp, là lãnh địa diễn viên điện ảnh không nên xuất hiện. Huống hồ với địa vị hiện tại của Văn Tuyết Thời, anh hoàn toàn không cần tham gia show này để PR bản thân.

Mặc dù anh không có được chiếc cúp ảnh đế*, bởi lẽ mỗi lần khi được nhắc tên trong danh sách đề cử, anh đều bị mấy diễn viên gạo cội nẫng tay trên. Ngoại trừ vào năm ấy, nhờ bộ phim “Hoa anh đào”, anh giành được giải diễn viên mới xuất sắc nhất ra, mấy năm nay đều bước hụt trước thềm ảnh đế.

*Ảnh đế là giải thưởng dành cho nam diễn viên chính xuất sắc nhất trong lĩnh vực phim điện ảnh, đối với diễn viên nữ sẽ là ảnh hậu.

Vận may của anh không tốt chút nào, đã thế còn thể hiện rõ ở mục nhận giải.

Lâu Ngữ đột nhiên nhớ tới những ngày tháng gian khổ của hai người trước kia, không khỏi nuốt nước bọt.

Cũng may phim mấy năm gần đây do anh đóng chính đều đứng đầu về doanh thu phòng vé, thành tích hiện rõ mồn một như vậy, cũng coi như là thua trong vinh dự. Vậy nên cô thật sự không hiểu tại sao anh phải tham gia gameshow này.

Khi dòng suy tư bị cuốn tới chỗ khúc mắc, một người đột nhiên lên tiếng.

Văn Tuyết Thời gõ vào gạt tàn: “Cô cai thuốc rồi sao?’

Cô sững sờ, sau đó gật đầu.

“Ba năm trước đã cai rồi.”

“Rất tốt.”

Cô mấp máy môi, cuối cùng vẫn không nói gì, chủ đề này cứ kết thúc một cách nhạt nhẽo thế đấy. Ngắn gọn, bình thường tới mức khiến người ta không dám tin đây là cuộc đối thoại đầu tiên sau bao năm xa cách của hai người.

Một lát sau, có người gõ cửa phòng nghỉ. Lâu Ngữ tưởng là Lật Tử tới, vội bảo người đó vào.

Tiếng gõ dừng lại, kế đó có người đi vào. Lâu Ngữ ngẩng đầu lên nhìn, vẻ mặt ngơ ngác.

Người tới là “chồng cũ” của cô mà người hâm mộ nhắc tới.

“Lâu rồi không gặp.” Diêu Tử Thích cười híp mắt: “Lục Cẩm Hân.”

Danh xưng mà anh ấy nói là tên nhân vật Lâu Ngữ đóng trong bộ phim năm đó của họ.

Thật ra không hẳn là đã lâu không gặp. Trước đó hai người vẫn còn gặp riêng tại khách sạn, bàn bạc với ekip về chuyện tạo couple trong show. Nhưng ngoại trừ lần đó ra, quả thật lâu lắm rồi hai người không gặp nhau. Cô chỉ từng đi thăm Diêu Tử Thích vào lúc anh ấy vừa gặp tai nạn, về sau không còn liên lạc gì nữa.

Lần này anh ấy quay lại showbiz cũng cần mồi lửa để nhen nhóm, show “Chuyến tàu ban đêm” chính là đòn bẩy hoàn hảo.

Hai người không ngờ tới sau khi cách biệt năm năm, họ lại hội ngộ trong hoàn cảnh này.

Lâu Ngữ vội đứng dậy, cười vẫy tay: “Lâu rồi không gặp. Vừa nãy em còn đang nghĩ có cần đi tìm anh chào một tiếng không đấy.”

Diêu Tử Thích xua tay: “Vậy sao có thể để em tới tìm anh được.” Anh ấy nghiêng đầu, nhìn về phía cửa sổ, gật đầu với Văn Tuyết Thời: “Nghe danh cậu đã lâu, nay mới được gặp.”

Giọng điệu chất chứa sự tự giễu khó nhận ra. Nghĩ tới việc anh ấy rút khỏi làng giải trí năm đó, Văn Tuyết Thời vẫn chỉ là một kẻ vô danh.

Văn Tuyết Tời gật đầu, lịch sự nói: “Không dám nhận đâu, nếu tính ra thì anh vẫn là tiền bối của tôi.”

“Ha ha ha, tiền bối gì chứ. Tôi rút khỏi showbiz lâu vậy rồi, tiếp theo chúng ta sẽ cùng nhau ghi hình một tuần đấy, nếu có gì đắc tội thì cho tôi nói xin lỗi trước nhé. Dù sao cũng lâu lắm rồi không tham gia show truyền hình, không quen lắm.”

Lâu Ngữ quan tâm: “Bây giờ anh khỏe lại hẳn rồi chứ?”

Diêu Tử Thích nói đùa: “Đừng lo, có thể ôm em theo kiểu công chúa như năm đó đấy, bây giờ còn thêm được 10 cái squat cơ.”

Anh ấy vừa dứt lời, ma xui quỷ khiến thế nào Lâu Ngữ lại liếc nhìn phản ứng của Văn Tuyết Thời.

Nhưng hiển nhiên là không thấy được phản ứng gì.

Vẻ mặt và tư thế của Văn Tuyết Thời gần như không hề thay đổi, sau khi chào hỏi xong, anh tiếp tục cúi đầu xem điện thoại, không chút quan tâm tới màn đưa đẩy của cô và “tình cũ”.

Cho dù anh mới là tình cũ thật sự.

Diêu Tử Thích không biết điều này, nên nói là người trong thiên hạ không mấy ai biết tới quan hệ trước kia của họ.

Diêu Tử Thích không hề phát giác ra, vẫn tiếp tục trêu chọc: “Hay là bây giờ anh thể hiện cho em xem nhé?”

Lâu Ngữ cong môi, ung dung đáp: “Anh Diêu vẫn hay thích đùa như năm đó.”

Diêu Tử Thích quan sát cô kỹ càng hồi lâu rồi thở dài: “Năm đó khi anh nói đùa em còn đỏ mặt kìa, giờ lớn thật rồi.” Anh ấy chợt đưa tay ra, khẽ bóp mũi cô: “Không còn là cô bé nữa.”

Một danh xưng cực kỳ thân mật.

Văn Tuyết Thời dựa vào cửa sổ vẫn không ngẩng đầu lên.

Nhưng màn hình điện thoại anh cầm thì đen xì, anh không ấn mở nữa, màn hình phản chiếu gương mặt vô cảm của ai đó.

Diêu Tử Thích rút tay về, bỡn cợt: “Anh nói đùa với em thôi. Em xem, vẻ mặt này không phải sinh động hơn nhiều rồi sao, có cảm giác của năm đó rồi.”

Lâu Ngữ bình tĩnh lại, cười hỏi: “Anh đang khen em hả?”

Khi bầu không khí đang rất kỳ cục, ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ khiến Lâu Ngữ thở phào nhẹ nhõm. Cô tưởng cuối cùng Lật Tử cũng đến rồi, kết quả lại là trợ lý của Văn Tuyết Thời.

Cậu ấy cầm áo vest đen, thò đầu vào, nhỏ nhẹ nói: “Anh Văn, áo vest của anh được ủi xong rồi, giờ anh mặc luôn chứ?”

“Ừ, vất vả cho cậu rồi.”

Cuối cùng Văn Tuyết Thời cũng đứng thẳng dậy, đi về phía cửa.

Căn phòng rộng như vậy, nhưng anh lại đi qua giữa cô và Diêu Tử Thích, hai người chỉ đành tách ra, đứng cách nhau một khoảng.

Diêu Tử Thích không khỏi nhướng mày, có lẽ anh ấy cảm thấy vừa nãy người này còn rất lịch sự, giờ bắt đầu ra vẻ rồi. Người nổi tiếng quả nhiên kiêu ngạo.

Văn Tuyết Thời không bận tâm, đi thẳng về phía cửa, trợ lý vội đưa áo vest cho anh. Anh đưa tay nhận lấy, mặc lên, chiếc nơ cánh bướm đính trên áo sơ mi vừa nãy cũng theo đó biến mất.

Anh chỉnh lại cổ áo, quay người cười nói: “Vậy tôi đi trước nhé, không làm phiền hai người ôn lại chuyện cũ nữa.”

Lúc này Lâu Ngữ mới nhận ra tại sao anh lại ở đây mãi không đi, thì ra là đợi áo vest.

Cô còn tưởng… Thôi bỏ đi.

Lâu Ngữ bất giác dừng mấy suy nghĩ vớ vẩn lại.

Diêu Tử Thích mỉm cười: “Được, lát nữa gặp.”

Lâu Ngữ cũng phụ họa một câu.

Nhưng Văn Tuyết Thời lại nhìn cô chằm chằm, bất động.

Lâu Ngữ khó hiểu nhìn anh, chỉ thấy Văn Tuyết Thời đột nhiên duỗi tay về phía cô.

“Tôi còn chưa nói với cô Lâu một câu.”

Lâu Ngữ nín thở, nghe thấy anh từ tốn nói: “Chúng ta cũng lâu lắm rồi chưa gặp.”

Cô nhìn chằm chằm gương mặt anh, muốn nhìn ra chút gì đó, nhưng vẻ mặt của Văn Tuyết Thời như một đống bầy nhầy khó đoán.

Khóe môi anh cong lên, cho dù có đang nhìn một thứ vô cùng đáng ghét, anh vẫn như đang mỉm cười, nụ cười ấy kết hợp với đôi mắt trời sinh đã sinh động, khiến gương mặt anh càng dịu dàng hơn.

Một khi nhìn thẳng vào anh, đối phương rất dễ bị giả tưởng này nhấn chìm, ngó lơ đi cảm xúc anh giấu dưới lớp mặt nạ.

Nhất là Văn Tuyết Thời của hiện tại lại càng khó nắm bắt hơn.

Lâu Ngữ đáp lại với cách thức thỏa đáng nhất, cô mỉm cười đưa tay ra, nắm khẽ lấy tay anh, sau đó lập tức rút tay về.

Lần tiếp xúc cơ thể đầu tiên sau năm năm nhanh tới nỗi khiến cô không thể nhận ra lòng bàn tay anh liệu có phải đã có thêm vết chai sần hay không.

Trải nghiệm này đúng là rất mới mẻ.

Bởi vì trước kia, anh luôn ôm chặt lấy cô trên chiếc giường đơn chật hẹp, ngăn không cho cô bị rơi xuống.

Khi không chịu được, cô sẽ nhỏ giọng bảo anh đừng ôm chặt vậy, ngón tay anh lại làm trái lệnh, di chuyển lên trên cánh tay cô, phủ lấy mu bàn tay cô, chầm chậm đan vào từng kẽ tay một.

Sau đó, anh sẽ cúi người xuống, hôn vào lòng bàn tay cô.

Xúc cảm khi đó hòa làm một với một giây nắm tay hiện giờ. Ngón tay khẽ lướt qua lòng bàn tay, lạnh lẽo hệt như đôi môi của anh.