Editor: trang bubble
Tiếp đó, Tần Mục Ca phát hiện, vốn là mình và Hiên Viên Triệt không thể chạy trốn.
Cho nên, bọn họ vẫn đi về phía trước theo đội ngũ, vào lúc nửa đêm, bọn họ đến một tòa thành trì, đến trước một tòa phủ đệ to lớn, râu rậm này xuống ngựa, nói với Hiên Viên Triệt: "Phượng Hoàng xuống ngựa đi, trước tiên uất ức ở nơi này hai ngày, Chủ Thượng đang trên đường tới. . . ."
Nói xong, ánh mắt kia rất phức tạp nhìn Hiên Viên Triệt.
Hiên Viên Triệt không nhìn nhiều lắm nét mặt kia của đối phương, chỉ xuống ngựa rất dịu dàng đỡ Tần Mục Ca xuống, tay nắm chặt tay của nàng, từ từ lên mười bậc, đi theo phía sau râu rậm vào viện.
Đi đến giữa viện, râu rậm chợt dừng lại, nhìn Hiên Viên Triệt nói: "Phượng Hoàng, ngươi rất không dễ dàng trở lại, chính là ta muốn chiêu đãi thật tốt, ngươi cũng biết Chủ Thượng vẫn yên tâm nhìn ngươi trở lại, cho nên để ta có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, cần ngươi phối hợp một chút. . . "
Lòng của Tần Mục Ca căng thẳng, tên khốn kiếp này muốn ra cái yêu thiêu thân gì?
Hiên Viên Triệt bình tĩnh như nước, nhìn đối phương, từng chữ từng câu hỏi: "La tướng quân định muốn tại hạ phối hợp như thế nào? . . ."
"Võ công của ngươi cao ngất ai cũng biết được, nếu ngươi thần không biết quỷ không hay rời đi, ta thật đúng là không tiện ngăn cản, không bằng hiện tại cho ngươi ăn vào mấy viên thuốc, như vậy, chờ Chủ Thượng tới, ngươi khôi phục lại, ta cũng có cái ăn nói . . ." Râu rậm cười như không cười, ngoắc tay, có thị vệ đi lên, trong tay bưng một chén thuốc màu đỏ.
Gương mặt tuấn tú của Hiên Viên Triệt dần dần thu lại, hắn nhìn thuốc kia, chậm rãi nói: "Nếu ta không uống đấy?"
"Phượng Hoàng vẫn không cần làm khó tại hạ, đây là thuốc tạm thời khiến võ công mất đi tác dụng, sẽ không nguy hiểm tính mạng của ngươi, như vậy ngươi cũng không cần phí hết tâm tư rời đi, ta cũng không cần tốn sức lực suy nghĩ trông chừng ngươi, ngươi suy nghĩ một chút, tin tức ngươi trở về đã bị Chủ Thượng biết, hắn tới, nếu không thấy được ngươi, chẳng phải là ta sẽ rơi xuống tội khi quân?" Râu rậm cười khách khí, trong giọng nói cũng không cho phép ý chống lại.
"Nếu hắn uống thuốc ngươi có thể bảo đảm thân thể của hắn an toàn không? Ta biết không ngừng có thích khách đuổi giết hắn, hiện tại Chủ Thượng của các ngươi biết hắn trở lại, tất nhiên những người kia phản đối hắn cũng biết hành tung của hắn, nếu bọn họ phái sát thủ mạnh mẽ tới trước, các ngươi lại bảo vệ không tốt, hắn xảy ra chuyện, trách nhiệm của ngươi sẽ nhỏ sao? Chỉ sợ so với tội danh để cho hắn thoát càng nặng hơn chứ?" Lúc này Tần Mục Ca chợt tiếp lời, nói năng có khí phách thay Hiên Viên Triệt nói chuyện, "Ta nghĩ, Chủ Thượng tuyệt đối sẽ không muốn để Hiên Viên chịu uất ức, mà sẽ không vì gặp mặt mà không chọn bất kỳ thủ đoạn nào, nếu ngươi vẫn nghĩ như vậy, ta dám cam đoan, cho dù ngươi giao Hiên Viên cho trong tay Chủ Thượng của các ngươi, ta có thể bảo đảm chút ít công lao ngươi cũng không đến được!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng rất xinh đẹp lóe ra màu sắc ngạo nhân (người kiêu ngạo), vẻ mặt bình tĩnh khí thế hung hăng đối mặt người cả viện, giống nhau như đúc với Hiên Viên Triệt, giọng nói, giọng điệu cũng làm cho người ta không thể khinh thường.
Mặc dù râu rậm rất không vui mừng, nhưng câu nói sau cùng kia của Tần Mục Ca làm cho hắn có chỗ kiêng kỵ. Cuối cùng, hắn suy nghĩ, nói: "Nếu vị tiểu thư này nói như vậy, vậy tại hạ cũng không thể không suy tính một chút -- tốt như vậy, ta không cho Phượng Hoàng uống thuốc, nhưng vì để nhằm an toàn, phải trói các ngươi bằng dây thừng. Các ngươi cũng đừng nghĩ tới chạy trốn, ta sẽ phái trọng binh canh giữ, bảo đảm ngay cả con ruồi cũng không bay ra được."
Tần Mục Ca rất thức thời giữ vững im lặng -- nếu như có cơ hội, mình và Hiên Viên Triệt sẽ ngu ngốc chờ đợi sao?
"Tìm một gian phòng sạch sẽ cho tiểu thư này nghỉ ngơi." Hiên Viên Triệt lại càng không bảo đảm cái gì với hắn, mặc kệ như thế nào, nghĩ tới muốn Tần Mục Ca nghỉ ngơi là chuyện quan trọng nhất.
Râu rậm cũng không mơ hồ, lập tức lệnh mấy nha hoàn đi đôi với mười mấy thị vệ đi với Tần Mục Ca sau bảy rẽ tám quẹo vào một cái sân.
Vừa nhìn dáng điệu này, trong lòng Tần Mục Ca trở nên lạnh lẽo, quả thật là một con con ruồi cũng không bay ra được rồi, mặc dù mình cũng có chút bản lĩnh, nhưng Phi Diêm Tẩu Bích (bay lên mái nhà, chạy trên tường) vẫn chưa được, cho nên -- bây giờ mình là chân sau của Hiên Viên Triệt, nếu không có mình, cơ hội chạy trốn của đối phương lớn hơn một chút phải không?
Nàng tắm xong, đổi cả người, ăn một chút cơm, sau đó để cả quần áo nghỉ ngơi, vừa cảm giác đã ngủ đến trời sáng.
Đầu tiên nàng tỉnh lại nhìn cũng có chút ảo não, Hiên Viên Triệt gần như không * cũng không có chợp mắt, mà mình làm đồng bọn của hắn, lại ngủ như chết vậy, quả thật đáng giận.
Nàng vừa mới đứng dậy, thì có nha hoàn đi vào hầu hạ rửa mặt. Thu dọn xong, đồ ăn sáng phong phú đã chuẩn bị tốt lắm.
"Ta muốn gặp Hiên Viên Triệt." Nàng nói lên yêu cầu này.
Bọn nha hoàn rất có lễ phép cúi người nói: "Tần tiểu thư, việc này chúng ta không thể làm chủ, La đại nhân chỉ kêu chúng ta bình thường hầu hạ tiểu thư, về phần cái khác thứ cho không thể đồng ý."
"Ý của ta là, ta muốn gặp hắn, các ngươi để ta nói một tiếng cho Đại Hồ Tử." Tần Mục Ca ngồi ở bên bàn cơm, mặt không chút thay đổi nhắc lại lời nói.
Bọn thị nữ đưa mắt nhìn nhau, một người trong đó cúi người nói: "Tiểu thư trước từ từ dùng, bây giờ nô tỳ đi xin phép La đại nhân."
Tần Mục Ca không nói gì, đưa tay bưng lên một chén nhỏ.
-
Sau khi ăn sáng qua, nha hoàn kia trở lại, mỉm cười nói với Tần Mục Ca: "Tiểu thư, La đại nhân muốn nô tỳ dẫn ngài đi gặp Hiên Viên đại nhân . . ."
Tần Mục Ca vui mừng lập tức đứng dậy ở dưới sự chỉ dẫn của nha hoàn ra khỏi viện của mình, qua một vườn hoa nhỏ đi tới một đình viện lịch sự tao nhã.
Chỉ là nàng không thấy Hiên Viên Triệt, mà là gặp được râu rậm.
"Hiên Viên đâu?" Mặt Tần Mục Ca nghiêm nghị, cũng không hành lễ cho đối phương, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề hỏi.
Đối mặt thằng cha lừa giết, mình cũng không cần phải lá mặt lá trái với hắn.
La đại nhân kia ngồi ở tôn vị, cười ha hả nhìn Tần Mục Ca -- quả nhiên là quan trường lão luyện, không sợ hãi * nhục .
"Tần tiểu thư không nên gấp gáp, lão phu có mấy câu cũng muốn hỏi ngươi, mời ngồi." La đại nhân mời Tần Mục Ca ngồi xuống, còn gọi người dâng trà, sau đó mới thong thả ung dung nói, "Tần tiểu thư và Phượng Hoàng có quan hệ như thế nào?"
"Ta là thê tử của hắn." Tần Mục Ca ngồi đối diện La đại nhân, thẳng tắp nhìn về phía đối phương.
Mặc dù mình và Hiên Viên Triệt không có thực hiện thủ tục liên quan, nhưng hợp lại là khẳng định, cho nên nói là vợ chồng cũng không quá đáng.
"Là như thế này, Phượng Hoàng đã lấy vợ, chỉ tiếc chủ thượng nhà ta kể từ sau khi hắn đi vẫn độc thân, không gần nữ sắc, tình này thật là cảm động trời đất . . ." La đại nhân thở dài, nhìn Tần Mục Ca, quan sát phản ứng của nàng, vừa tiếp tục nói, "Ngươi cũng đã biết quá khứ của Phượng Hoàng và Chủ Thượng?"
Tần Mục Ca lắc đầu, nói: "Ta chỉ biết phu quân của ta không thích nam sắc, là một người đàn ông rất bình thường."
Quá khứ gì đó? Coi mình là kẻ ngu sao? Nhìn biểu tình và vẻ mặt của Hiên Viên Triệt, cũng biết hắn rất bài xích với quá khứ này, hoàn toàn không muốn đi lưu luyến.
"Ngươi có biết, lúc trước khi Chủ Thượng gặp mặt Phượng Hoàng, hắn cũng rất bình thường, chỉ thích cô gái, nhưng sau khi gặp Phượng Hoàng, tất cả bình thường của hắn cũng trở nên không bình thường. Lúc trước hắn bị thương nặng ở dưới Yên sơn, vừa vặn gặp chủ thượng nhà ta cứu hắn, giữ hắn dưỡng thương ở trong cung, chính là ở khoảng thời gian đó, Chủ Thượng bị hắn mê hoặc, say mê đến trình độ không thể tự kềm chế -- hai chữ tình cảm này thật là hại người rất nặng. . ." Hình như La đại nhân rất cảm khái, dừng một chút, lại nói, "Lần này Chủ Thượng biết được tin tức Phượng Hoàng trở về, đêm sao đi gấp đến đón hắn, đến lúc đó tự nhiên ngươi cũng muốn đi theo về, ta chỉ muốn nói trước cho ngươi biết quan hệ đặc thù giữa bọn họ, đến lúc đó không đến nỗi kinh ngạc. . ."
Tần Mục Ca hiểu, đối phương gọi mình tới đây chính là thử dò xét mình một chút hiểu được đến bao nhiêu với quan hệ Hiên Viên Triệt và tên khốn Chủ Thượng kia, hơn nữa còn nói trước cho mình phòng hờ, muốn mình tiếp nhận quan hệ đặc thù của Hiên Viên Triệt và cái tên đó.
"La đại nhân, ta chỉ muốn nói, dù lúc nào, hoàn cảnh gì, ta đều sẽ đối mặt đứng chung một chỗ với phu quân của ta. Hắn thích, nhất định ta cũng sẽ thích; hắn cũng không thích, nhất định ta cũng sẽ không thích, hắn muốn làm, mất đi sinh mạng ta cũng sẽ giúp hắn thực hiện. . . ." Tần Mục Ca cũng không nói thẳng mình phản đối cái gì, nhưng cũng cờ xí tươi sáng biểu đạt quan điểm của mình.
La đại nhân cười cười: "Nhìn ra được, Phượng Hoàng rất để ý ngươi … Ngươi không chỉ có xinh đẹp như hoa, hơn nữa vừa có thêm can đảm dũng khí, xác thật xứng với hắn -- tốt lắm, bây giờ hắn đang ở Tĩnh Tuyết hiên, ta cho người dẫn ngươi tới."
Tần Mục Ca theo nha hoàn và thị vệ đông nghịt ra ngoài, qua một hẻm nhỏ, xuyên qua mấy đình viện, đi tới Tĩnh Tuyết hiên.
Còn chưa vào viện, Tần Mục Ca đã thấy bên ngoài sân Tĩnh Tuyết hiên mấy trăm tên thị vệ bày trận sẵn sàng đón quân địch, người biết rõ trong viện chỉ có một người, không biết, còn tưởng rằng bên trong có bao nhiêu đối thủ, khiến râu rậm này làm to chuyện như vậy.
Một bước vào viện, Tần Mục Ca lại thấy mười mấy thị vệ đứng yên dưới hành lang. Đông nghịt, giống như là một bức tường người thật dầy.
Lòng của nàng không khỏi vừa tức giận vừa vắng vẻ lạnh lẽo lại không biết làm thế nào! Nếu mình có tuyệt thế võ công thật tốt! Sớm biết nên nghe lời Lãnh Thanh Phong nói, luyện tập nội công thật giỏi, hiện tại không chắc đã có thể một mình đảm đương một phía rồi!
Hiên Viên Triệt đang ngồi một mình trước cửa sổ, vẻ mặt ảm đạm, khi hắn thấy Tần Mục Ca, hai mắt tỏa sáng, lập tức đứng lên vòng qua tấm ngăn trong phòng, sải bước ra đón.
Mới vừa cách *, dường như hai người đều có cảm giác đã có mấy đời, giống như cửu biệt trọng phùng (xa cách lâu ngày gặp lại), vui sướng phức tạp kia nhộn nhạo ở trong lòng lẫn nhau.
"Mục Ca. . . . . ."
"Hiên Viên. . . . . ."
Hiên Viên Triệt cũng không quan tâm có bao nhiêu người ở đây, trực tiếp ôm Tần Mục Ca vào trong ngực, ôm lấy thật chặt, cùng lúc cố gắng kiềm chế cảm xúc kích động khác thường của mình, nói nhỏ: "Ta và người nọ không có tầng quan hệ kia, nàng tin ta hay không. . . Ta chưa từng làm. . ."
"Ta tin chàng, Hiên Viên, mặc kệ như thế nào, đó là quá khứ của chàng, chàng không phải cần phải quá để ý, lúc nào ta cũng đứng ở bên cạnh chàng. . ." Tần Mục Ca nâng gương mặt tuấn tú của Hiên Viên Triệt, từng chữ từng câu tình thâm ý trọng, chậm rãi nói ra.