Chuyện Ta Không Biết

Chương 94




Để giúp Du Hân Niệm phân tán lực chú ý, giảm bớt thống khổ, Phó Uyên Di vốn luôn ít lời giờ lại liến thoắng không ngừng suốt cả chặng đường. Du Hân Niệm thật sự khó chịu, trong ngực vẫn có một đám lửa đang thiêu đốt, trong đầu là vô số âm thanh kỳ quái níu giữ lấy những sợi dây thần kinh của nàng, không ngừng kêu gào hò hét. Nàng không muốn Phó Uyên Di lại vì nàng mà lo lắng, cố gắng giả vờ trấn định còn kèm theo mỉm cười.

Phó Uyên Di không ngừng liên hệ Lâm Trạch Bạch, nhưng điện thoại của Lâm Trạch Bạch vẫn bị vây trong trạng thái không có người nghe máy.

Mặc dù ra vẻ ung dung, trong lòng các nàng cũng không hề yên ổn, dẫu cho hiện tại chẳng mấy chốc sẽ đến Thượng Hải nhưng con đường phía trước vẫn không ai biết được. Nếu tìm không thấy thân thể Vương Phương, thì toàn bộ nỗ lực suốt chặng đường này của các nàng đều uổng phí. Phó Uyên Di nắm chặt điện thoại di động, hỏi:

"Ngọc Chi, nếu lại tìm kiếm một thi thể khác có bát tự tương hợp thì cần thời gian bao lâu?"

Ngọc Chi nói: "Bát tự tương hợp không phải dựa vào tìm kiếm, là cần vận mệnh. Ta có thể lén trở lại phòng hồ sơ ở Minh phủ tra xét hồ sơ thì sẽ tìm được, nhưng vòng đi vòng về chỉ sợ thời gian ở Nhân giới đã qua mất vài tháng, căn bản là không kịp."

Phó Uyên Di gật đầu: "Cho nên hiện tại tìm được thân thể Vương Phương mới là sự lựa chọn tốt nhất."

"Đúng vậy."

Thời gian cấp bách, chỉ còn một con đường này.

4:52 am, xe hết xăng, Cao Kỳ muốn tìm một chỗ đổ xăng. Nhưng vùng núi rừng hoang dã này ngay cả bóng người cũng không có, huống chi trạm xăng dầu.

Ngọc Chi bay ra ngoài xe đảo quanh bốn phía, thử xem có thể may mắn tìm được một trạm xăng dầu hay không.

Lâm Trạch Bạch đi tìm Vương Phương ba ngày rồi không có tin tức, còn các nàng thì lại ở chỗ này hết xăng, thật đúng là xong cả rồi.

Ngọc Chi bay lượn lờ hồi lâu thì mơ hồ nhìn thấy ở phía trước có vài đốm sáng, lập tức chui vào trong xe, bảo Cao Kỳ chạy về hướng đốm sáng đó.

Xe chạy gần tới thì thấy, là một thôn làng nhỏ đến không thể nhỏ hơn. Trải qua sự kiện ở thôn Hổ Lĩnh kia, Du Hân Niệm và Phó Uyên Di đều càng thêm thận trọng, không có mạo muội đi vào trong thôn. Cao Kỳ xuống xe đi dò đường, sau đó trở lại nói trong thôn trông có vẻ rất bình thường cũng không có quỷ khí, có một trạm xăng dầu, chúng ta đi vào thôi.

Khu vực này tuy rằng xa xôi, nhưng cũng gần kề Thượng Hải, không giống như thôn Hổ Lĩnh ngăn cách với thế giới bên ngoài, nơi này tuy nhỏ nhưng lại có quầy bán quà vặt và chợ trời, trạm xăng dầu trông không đạt chuẩn cho lắm, nhưng có xăng để dùng là được rồi.

Trong thôn mới sáng sớm không có ai, chỉ có một ít thôn dân sáng sớm phải chở rau cải vào thành phố chạy những chiếc xe nhỏ đi ngang qua. Nhân viên ở trạm xăng dầu bị đánh thức, ngáp dài mang theo cây bơm xăng đi đến bơm vào.

Trong lúc đang đổ xăng, Phó Uyên Di hỏi Cao Kỳ: "Cách Thượng Hải còn bao lâu nữa?".

Cao Kỳ nhìn điện thoại: "Có lẽ còn phải chạy khoảng một tiếng rưỡi nữa."

Một tiếng rưỡi......

Nửa tiếng trước Du Hân Niệm hồn phách không ổn định đã chìm vào mê man, Phó Uyên Di cùng Lâm Cung liên thủ lại củng cố hồn phách của nàng.

"Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách." Lâm Cung ghé vào trên đỉnh đầu Phó Uyên Di nói, "Hồn phách ly thể bảy ngày nhất định sẽ biến thành ác quỷ, đây là chuyện không có khả năng nghịch chuyển, cho dù có là Minh Vương cũng không thể làm gì được. Ý thức của Du Hân Niệm đang bị cuốn trôi rất nhanh, nếu không phải nàng ý chí kiên định chỉ sợ sớm đã biến thành ác quỷ rồi."



Phó Uyên Di đương nhiên hiểu, nàng nhất định phải làm tốt công tác chuẩn bị, một khi Du Hân Niệm hóa thành ác quỷ thì nàng nên làm như thế nào.

Nhân viên đổ xăng xong, Cao Kỳ trả tiền, bảo các nàng lên xe.

Phó Uyên Di và Lâm Cung trở lại trong xe, Du Hân Niệm đã không thấy đâu nữa?

"Người đâu rồi?" Phó Uyên Di thầm kinh hãi trong lòng, nghe Ngọc Chi ở bên ngoài xe thấp giọng nói:

"Người ở đây này!"

Phó Uyên Di các nàng cùng nhìn ra bên ngoài xe, thấy Du Hân Niệm chân bước như hư không, đung đưa lảo đảo đi theo phía sau nhân viên trạm xăng. Anh chàng nhân viên buồn ngủ đến chảy cả nước mắt, vừa chà xát khuôn mặt vừa đi trở về.

Du Hân Niệm lại đi theo phía sau hắn.

Ngọc Chi nhìn bóng lưng Du Hân Niệm, nghĩ thế nào cũng cảm thấy nàng có chút bất thường, gọi nàng một tiếng: "Phương Phương?".

Du Hân Niệm không có phản ứng.

Nhân viên trạm xăng ngáp liên tục, đi được vài bước chợt cảm thấy có chút gì đó kỳ lạ, lạnh lẽo sau gáy, bản năng cảm thấy có chút cổ quái và sợ hãi, muốn quay đầu lại nhưng cứ do dự, cuối cùng vẫn không ngăn nổi lòng hiếu kỳ, chậm rãi quay lại nhìn......

Ngọc Chi lại gọi Du Hân Niệm một tiếng: "Này, Du Hân Niệm!".

Du Hân Niệm ở trong tầm nhìn của Phó Uyên Di đang loạng choạng tiến bước, cho dù nàng có khó chịu đến thế nào thì tuyệt đối cũng sẽ không cho phép chính mình có dáng đi như vậy.

Nhân viên trạm xăng quay đầu lại, ánh mắt hắn không hề xuyên thấu qua Du Hân Niệm vốn dĩ người nhìn không thấy, ngược lại tập trung ở trên người nàng, gần như chỉ trong một giây, cơn buồn ngủ của hắn biến mất sạch, nỗi sợ hãi trong nháy mắt khiến cho gương mặt hắn cứng đờ!

Phó Uyên Di bỗng nhiên hô to: "Ngọc Chi –! Ngăn nàng lại!".

Một đoàn hắc khí từ trên người Du Hân Niệm phát ra, nàng bất chợt gào rống một tiếng túm lấy anh chàng nhân viên kia há miệng cắn! Phó Uyên Di cùng Cao Kỳ lao ra khỏi cửa xe đã không kịp nữa rồi! Ngọc Chi phi thân một phát ôm lấy Du Hân Niệm, cùng nàng lăn sang một bên!

"A a — a a quỷ a –" Anh chàng nhân viên ngồi trên mặt đất ôm cái cổ đầy máu kêu rên, tay chân luống cuống gần như muốn bò vào trốn bên trong.

Ngọc Chi cùng Du Hân Niệm lăn vài vòng trên mặt đất, Ngọc Chi đang muốn mở miệng bảo Du Hân Niệm đừng phát điên nữa, lại bị một lực đạo thật lớn túm lấy sau gáy, bị lật người trở lại, cổ bị bóp chặt!

Ngọc Chi xanh cả mặt, cảm giác nghẹt thở cực kỳ nhanh chóng làm tê liệt đầu óc nàng, trong giây phút ngắn ngủi này nàng không thể suy nghĩ gì được nữa, chỉ có thể dựa vào bản năng liều mạng giãy dụa!

Hai tròng mắt của Du Hân Niệm toàn bộ đều là màu đen, hắc khí của ác quỷ liên tục bốc lên từ trong cơ thể nàng.

"Kẻ giết ta...... Là ai?" Du Hân Niệm bóp cổ Ngọc Chi, vẻ mặt thập phần thống khổ, muốn cực lực khắc chế nhưng rồi lại không thể, diện mạo đang dần dần biến hóa.

Lâm Cung từ trong thân thể Phó Uyên Di bay ra hai tay hợp lại muốn toàn lực xuất chiêu, bị Phó Uyên Di kéo trở về: "Ngươi trở về! Không nhẹ không nặng!".

Một nhát chém này của Lâm Cung đã phóng ra ngoài, bị Phó Uyên Di làm cho lệch hướng, "vù" một tiếng cả một đoàn quỷ khí thật lớn phóng về phía chân trời.

Phó Uyên Di chạy đến chỗ Du Hân Niệm, nàng không có trực tiếp tấn công bằng dù, mà dùng mũi dù gạt tay Du Hân Niệm ra, tung một cước đá Ngọc Chi trở về.

Ngọc Chi thấy Phó Uyên Di tiến đến cứu giúp vốn là cảm động, không nghĩ tới ngay sau đó đã bị đá bay ra ngoài. Ngọc Chi xoay vài vòng giữa không trung rồi rơi vào trong lòng Cao Kỳ, Cao Kỳ lạnh nhạt nhìn nàng, buông tay để cho nàng rơi xuống.

Ngọc Chi trên lưng in hằn một dấu giày, cả buổi cũng nói không nên lời......

Du Hân Niệm xoay phắt người lại, hướng về phía Phó Uyên Di gào rống, Phó Uyên Di xoay cán dù từ sau lưng hướng tới, đem nàng thu vào trong thủy tinh cầu.

Lúc này bên trong thủy tinh cầu không còn là tiểu bom màu hồng nhạt nữa, mà là ác quỷ đã biến thành màu đen.

"Thật là...... Làm ta sợ muốn chết......" Ngọc Chi vuốt dấu hằn đỏ trên cổ, chậm rãi nhích lại gần, "Du Hân Niệm nàng cứ như vậy biến thành ác quỷ?".

Phó Uyên Di nhìn Du Hân Niệm đang ở bên trong thủy tinh cầu điên cuồng tả xung hữu đột, từ trong túi lấy ra một lá bùa, cắt đứt ngón tay thấm máu, dán lên thủy tinh cầu.

"Lâm Cung." Phó Uyên Di gọi Lâm Cung, Lâm Cung đặc biệt không hài lòng bay ra, cùng nàng thi triển pháp lực.

Năm xưa khi Phó Uyên Di cứu Lâm Cung ra khỏi Triển Phong Đường, nhờ sự hiệp trợ của Lâm Cung rời khỏi Phó gia, đã đem Khóa Tâm của nàng khóa chặt cùng hồn cốt của Lâm Cung, lập hạ minh ước. Lấy thân thể Phó Uyên Di làm nơi tá túc, lấy quỷ khí của Lâm Cung làm khí quan, hợp tác lẫn nhau, đem pháp lực hòa cùng quỷ khí làm một, nhân đôi sức mạnh.



Phó Uyên Di mạnh mẽ áp chế ác quỷ khí của Du Hân Niệm, Du Hân Niệm bên trong thủy tinh cầu lúc hồng lúc đen, hồn phách lay động bất định.

Phó Uyên Di trên trán chảy ra một tầng mồ hôi, pháp lực cạn kiệt, trong xương cốt đau nhói như bị châm chích: "Cứ tiếp tục như vậy không phải là cách, lập tức đi tìm một khối thân thể!".

Ngọc Chi cũng nóng nảy: "Không thể được, thân thể có bát tự không hợp không dễ dàng tìm được như vậy!".

"Nhanh lên xe!" Cao Kỳ đột nhiên chạy tới gọi, "Lâm Trạch Bạch gọi điện nói! Nàng đã tìm được thi thể Vương Phương!".

Phó Uyên Di cùng Ngọc Chi đều sửng sốt, thật sự là tới sớm không bằng tới đúng lúc!

"Đi –!"

"Rầm rầm" hai tiếng đóng cửa xe, Cao Kỳ đạp chân ga phóng xe ra ngoài.

Phó Uyên Di cầm lấy điện thoại di động, hỏi Lâm Trạch Bạch đang ở nơi nào.

Giữa mùa đông mà quần áo Lâm Trạch Bạch đều ướt đẫm mồ hôi, nàng cầm điện thoại vừa mới sửa xong đi tới đi lui trong hành lang bệnh viện: "Đại bảo bối a ngươi phải tin tưởng ta, ta thật không biết thi thể Vương Phương làm thế nào lại biến mất! Mấy ngày nay ta gần như đã lật tung cả Thượng Hải lên mà cũng không tìm được! Điện thoại di động cũng ném vỡ! Nhưng mà ngươi cho là màn đánh đố này kết thúc rồi sao? Sai! May mà ta thông minh!" Lâm Trạch Bạch vỗ đùi bôm bốp, "Ta không lãng phí quá nhiều thời gian ở một chỗ, Thượng Hải tìm không thấy ta liền rà soát khu vực chung quanh, một cái bệnh viện tư nhân nhỏ bé như thế này, đổi thành ai cũng sẽ không để ý, nhưng chính là cảm giác bệnh viện càng nhỏ thì càng có khả năng, nó rất bí ẩn a đúng không? Ta tới chỗ này dạo qua một vòng nhà xác, thật đúng là để cho ta tìm thấy!".

Phó Uyên Di cố nén cơn kích động muốn mắng chửi người, cắt lời Lâm Trạch Bạch đang thao thao bất tuyệt: "Ngươi đang ở đâu? Gửi tín hiệu định vị tới đây."

Lâm Trạch Bạch gửi tới tín hiệu định vị, Cao Kỳ vừa thấy: "So với Thượng Hải thì gần hơn, bốn mươi phút là có thể đến."

"Được." Phó Uyên Di hỏi Lâm Trạch Bạch, "Vương Phương hiện tại ở nhà xác sao? Nói cách khác nàng bây giờ vẫn còn ở trạng thái thi thể? Không thể tự đi được?".

"Đúng vậy." Lâm Trạch Bạch nhìn xuyên qua cánh cửa nhà xác, vừa vặn có thể thấy được khuôn mặt xanh tím của Vương Phương, "Đích thực là trạng thái thi thể, ta đã hỏi nhân viên y tế ở chỗ này, có người ra đồng làm việc phát hiện được nàng, lúc ấy còn khiến người ta sốc một trận dữ dội, một khối thi thể lớn như vậy a...... Người đó đã báo cảnh sát, cảnh sát đến lục soát không thấy thẻ căn cước trên người nàng, mới mang nàng đến đây."

Phó Uyên Di vừa nghe, quả thực có chút cổ quái. Ngày đó Du Hân Niệm bị thổi bay đi là ngày nàng đang đi làm, chắc chắn ví tiền tùy thân phải có mang theo, trên đồng phục cũng sẽ có bảng tên nhân viên. Khoảng thời gian từ lúc Du Hân Niệm hồn phách ly thể cho đến lúc thân thể Vương Phương được đặt vào băng quan, không có ai thay đổi quần áo cho nàng, khi đặt nàng vào băng quan Phó Uyên Di đã từng chạm tay qua, từng chính tay chạm đến bảng tên đó.

Có khả năng là trong lúc Vương Phương mất tích đã bị rơi mất?

Rất có khả năng này, nhưng càng có khả năng là bị người ta lấy đi.

Thi thể không có người nhận sẽ bị đưa đến nhà xác, bình thường giữ ở đó trong vòng hai tuần sau đó sẽ mang đến nhà tang lễ hỏa táng. Nếu là ở một bệnh viện tư nhân nhỏ bé xa xôi thì có khả năng ngại phiền toái không đủ chỗ, sẽ liên hệ cảnh sát, đăng báo nếu hai ngày sau vẫn không có người đến nhận, lập tức sẽ hỏa táng.

Nhưng mà làm cho người ta khó hiểu chính là, nếu như có năng lực đem thi thể Vương Phương đến nơi này với mục đích là muốn hủy diệt thi thể, vậy thì tại sao lại phí sức đưa đến bệnh viện? Ném xuống sông hoặc là hỏa thiêu thì càng nhanh hơn. Đặt ở bệnh viện thì biến số quá lớn, không biết ngày nào sẽ hỏa táng, cũng không biết sẽ có người nào đến nhận hay không, đối phương rốt cuộc nghĩ như thế nào?

Phó Uyên Di nói với Lâm Trạch Bạch: "Ngươi trông chừng thật kỹ, tuyệt đối đừng để cho bọn họ mang thi thể đi."

"Mang đi? Tại sao lại phải mang thi thể đi?"

Phó Uyên Di bất đắc dĩ: "Bảo bối, đương nhiên là mang đi hỏa táng rồi."

Hoả táng?

Mới nói được đến đây, người của nhà tang lễ cùng với nhân viên bệnh viện chợt đi vào bên trong, Lâm Trạch Bạch ngẩng đầu ưỡn ngực không chút do dự, tựa như đồng sự đi theo bọn họ cùng vào trong, thấy bọn họ đem thi thể Vương Phương và hai thi thể khác không có người đến nhận cùng nhau đẩy ra ngoài, mở cửa sau định đẩy vào trong xe của nhà tang lễ.

Lâm Trạch Bạch sửng sốt, không nói tiếng nào muốn hỏa táng liền hỏa táng?

Lâm Trạch Bạch vội bay tới níu giữ băng ca đẩy Vương Phương lại: "Sao lại đi a? Bây giờ đem thiêu? Lỡ như có người đến nhận thì làm sao bây giờ?!".

Nhân viên bệnh viện quay đầu lại nhìn nàng, chỉ chỉ Vương Phương: "Người thân của ngươi sao?".

Lâm Trạch Bạch lắc đầu, suy nghĩ trong chốc lát lại lập tức đổi thành gật đầu.

Nhân viên bệnh viện nhíu mày: "Tiểu thư, ta thấy ngươi ở đằng kia đi loanh quanh đã nửa ngày, lấm la lấm lét nhìn vào bên trong, ngươi muốn làm gì?".

Lâm Trạch Bạch nói: "Nhìn xem cũng phạm pháp?".

Người của nhà tang lễ thở dài nói: "Người như thế ta thấy nhiều rồi...... Bây giờ cũng có nữ đi trộm xác nữa sao?".



"Trộm xác?" Lâm Trạch Bạch trợn mắt, "Ai trộm xác? Ngươi sao lại có suy nghĩ dơ bẩn như thế?! Ngươi không bằng không cớ lại vu tội cho ta? Ta thế này mà đi trộm xác? Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta trộm xác? Cuộc đời ngươi chỉ có bóng tối? Chỉ có suy nghĩ xấu như vậy sao? Nhìn ai cũng giống người xấu? Em gái ta chết thảm như vậy, ngươi lại còn nói ta là trộm xác?!".

Người của nhà tang lễ lạnh lùng nhìn nàng: "Em gái? Ngươi có bằng chứng không?".

Lâm Trạch Bạch ngớ người, người của nhà tang lễ không kiên nhẫn gạt nàng qua một bên, đẩy thi thể đi. Lâm Trạch Bạch lập tức bay tới trực tiếp nằm ở trên người Vương Phương, bám chặt lấy băng ca không cho đi.

Người của nhà tang lễ và nhân viên bệnh viện đều há hốc mồm: "Ngươi......"

Lâm Trạch Bạch khóc rống: "Đứa em gái đáng thương của ta — chúng ta từ nhỏ đã sống nương tựa lẫn nhau! Vất vả cực khổ! Bất khuất mà lớn lên! Không ngờ bây giờ lại âm dương cách biệt! Ngươi cho dù có hận ta, không muốn nhận lại ta, nhưng ta không thể để cho ngươi vội vàng rời đi như vậy! Ngươi có còn nhớ dì út của chúng ta không? Nàng đang trên đường tới! Lần này ta tuyệt đối sẽ không buông tay ngươi ra nữa — sẽ không để cho ngươi cô đơn tịch mịch đi một mình — a ô ô ô......"

Người của nhà tang lễ và nhân viên bệnh viện trưng ra bộ mặt lạnh lùng: "Tiểu thư, nếu ngươi không đi chúng ta sẽ báo cảnh sát đấy.".

Lâm Trạch Bạch khóc nức nở, giống như không hề nghe bọn họ nói gì, ôm Vương Phương mà không dám hít thở.

Nàng cũng thật sự đã dùng hết toàn lực. Trước đó thì ôm cảnh sát khóc hiện tại thì ôm thi thể khóc, lần sau không biết sẽ ôm tới cái gì khóc. Lâm Trạch Bạch vừa quệt nước mắt vừa nói thầm trong lòng: Phó lão bản ngươi tự mình nhìn thấy đủ rồi chứ, tháng này có phải nên phát cho ta thêm ít tiền thưởng không?

Cuộc gọi của Lâm Trạch Bạch chưa tắt, Phó Uyên Di cùng mọi người trong xe đều nghe được động tĩnh ở bên kia.

Lâm Cung nói: "Bổn vương từ hôm nay trở đi, không thừa nhận có quen biết Lâm Trạch Bạch này."

Ngọc Chi nghi hoặc: "Tại sao chứ? Tiểu Bạch quá xuất sắc! Quả thực nhanh trí!".

Phó Uyên Di đỡ trán, thứ nhất là bất đắc dĩ không muốn nghe, thứ hai là đúng thực có chút choáng váng. Vừa rồi vì để áp chế quỷ khí của Du Hân Niệm, nàng đem chút ít pháp lực còn lại tiêu hao không còn một mảnh, lúc này nếu không ngồi chỉ sợ đã sớm hoa mắt. Nàng hỏi Cao Kỳ:

"Còn bao lâu mới đến?"

Cao Kỳ nhìn bản đồ: "Hai mươi phút."

Phó Uyên Di sờ sờ thủy tinh cầu trong tay, thấy hồn phách Du Hân Niệm đang dần dần khôi phục màu hồng nhạt.

Du Hân Niệm cũng không đầu hàng, nàng đang ra sức cố gắng.

Hai mươi phút, cho dù thi thể có bị người của nhà tang lễ mang đi, trước khi hỏa táng đuổi đến đoạt lại là được.

Chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, nhất định vẫn còn kịp.

~~~~~~~~~~~~

Lời của Editor: Số nhọ Ngọc Chi đúng tội =]]]] Tiểu Bạch cũng thật đáng thương =]]]] Phó lão bản thì biến thành "dì út" của Vương Phương =]]]] Thời khắc sinh tử vẫn còn hài hước ~~