Chuyện Ta Không Biết

Chương 122




Mất đi ác quỷ khí, Du Hân Niệm vừa khóc một trận dữ dội cảm thấy vô cùng mỏi mệt, Phó Uyên Di mang nàng trở về văn phòng, hỏi nàng:

"Bây giờ thật sự muốn trở vào trong thân thể Vương Phương rồi chứ?"

Du Hân Niệm mềm mại lơ lửng trong không trung, khẽ gật đầu yếu ớt.

"Ôi chao, nhìn bộ dáng bé nhỏ này của ngươi, thật khiến người ta yêu thương." Phó Uyên Di sờ sờ đầu nàng giống như đang vuốt ve sủng vật, "Con mèo nhỏ bướng bỉnh mệt nhọc rồi, chắc là khó chịu lắm hả? Có điều ngươi phải chờ lát nữa mới trở vào thân thể Vương Phương được, lúc này mà trở vào nhất định sẽ càng thêm khó chịu, ta phải cùng Lâm Cung giúp ngươi ổn định hồn phách, giảm đi cảm giác khó chịu đến mức thấp nhất."

Du Hân Niệm nhìn Phó Uyên Di, cọ cọ lòng bàn tay nàng.

Nhiệt độ cơ thể Phó Uyên Di hơi thấp hơn so với người bình thường, nhưng bàn tay gầy gò này lại khiến cho nàng cảm thấy ấm áp.

"Ngươi đừng có phạm quy nữa a......" Phó Uyên Di cảm giác lòng bàn tay tê rần, tê đến tận trong lòng nàng. Nàng vuốt ve làn tóc dài của Du Hân Niệm, phát hiện Lâm Cung không có ở văn phòng, liền hỏi Lâm Trạch Bạch xem Lâm Cung đã đi đâu.

"Ngươi nên thầm vui mừng đi. Tìm được Du Hân Niệm trở về rồi mà Lâm Cung còn chưa thấy bóng dáng." Lâm Trạch Bạch có chút lo lắng, "Nàng sẽ không cùng Ngọc Chi bỏ trốn chứ."

Đang nói chuyện, bỗng nhiên trên mặt biển hiện lên một đốm sáng. Thoạt đầu nhìn giống như mặt trăng, nhưng ánh sáng này so với mặt trăng lại sáng hơn rất nhiều. Đốm sáng kia tiến về phía văn phòng, chỉ trong nháy mắt từ một hạt mè nhỏ xíu đã biến thành hình cầu thật lớn. Lâm Trạch Bạch cùng Du Hân Niệm đều nhìn về phía đốm sáng kia, thậm chí hơn mười Minh cảnh biến thành mèo bị nhốt trong cái lồng sắt lớn ở góc phòng cũng đồng loạt đứng dậy, vẻ mặt cảnh giác, tai dựng thẳng lên.

Đốm sáng kia càng lúc càng lớn, càng lúc càng sáng, cũng càng lúc càng nhanh, cứ thế mà phóng thẳng về phía các nàng.

"Không phải chứ......" Mắt thấy đốm sáng kia đã gần trong gang tấc, Lâm Trạch Bạch hô to một tiếng, "Nguy hiểm!".

Du Hân Niệm lập tức ôm chặt Phó Uyên Di kéo nàng ngã vào ghế sofa, Lâm Trạch Bạch ôm đầu chui vào dưới gầm bàn làm việc, một tiếng nổ vang lên, toàn bộ lớp kính thủy tinh trong phòng khách đều vỡ nát, đốm sáng kia tựa như thiên thạch nện thẳng vào văn phòng, cả văn phòng bị phá tan hoang biến thành hiện trường thảm họa.

Bóng đèn trong phòng kêu lên xèo xèo, gió lạnh vù vù xông vào trong văn phòng.

Du Hân Niệm cùng Phó Uyên Di nằm úp sấp trên ghế sofa gian nan ngồi dậy, Lâm Trạch Bạch cũng từ dưới gầm bàn hoảng sợ ló đầu ra nhìn.

Chùm đèn treo trên trần nhà nhấp nha nhấp nháy, lúc sáng lúc tối, giấy tờ văn kiện bay lả tả khắp nơi rơi xuống. Tất cả vật dụng trong phòng cũng không còn ở chỗ cũ, đốm sáng kia cũng biến mất dạng, thay vào đó chính là ở trong góc phòng có một người đang vừa đứng dậy vừa lầm bầm.

"Liếc mắt một cái không hợp liền động thủ...... Tính khí này vạn năm không đổi, ôi chao."

Du Hân Niệm bay lên, nhìn xem người mang đến đốm sáng đó là ai.

"Ngọc Chi?"



Ngọc Chi đứng dậy phủi đi bụi đất trên người mình, giơ cánh tay ra, Sơn Hải họa kích "vèo" một tiếng từ bên ngoài cửa sổ bay vào, trở lại trong tay Ngọc Chi.

"Hi, tiểu phiền toái gây họa nhân gian." Ngọc Chi đưa mắt nhìn Du Hân Niệm và nói, "Mặc dù đã không còn là ác quỷ, nhưng trên người ngươi vẫn còn lưu lại khí tức của ác quỷ, bảo Phó đại sư của ngươi tẩy rửa một phen sạch sẽ cho ngươi đi, bằng không Minh cảnh dựa theo khí tức tìm tới đây, ngươi lại nói là ta không giúp ngươi?".

Du Hân Niệm sửng sốt, chỉ vào Ngọc Chi và xoay sang nhìn Phó Uyên Di: "Đây là ai?".

"Chính là Ngọc Chi." Phó Uyên Di giới thiệu.

Đang nói chuyện thì Lâm Cung cũng từ trên mặt biển bay vào, vừa thấy Ngọc Chi liền nâng tay định đánh tiếp, bị Phó Uyên Di lôi trở về: "Còn náo loạn nữa cả tòa nhà sẽ sập mất."

Lâm Trạch Bạch cũng muốn bị bệnh tim tới nơi rồi, ôm ngực thở dốc: "Các ngươi...... Các ngươi chỉ vì liếc mắt đưa tình mà cả nhà cửa cũng phá hủy luôn hả? Muốn đánh sao không đi xa một chút mà đánh a! Bên ngoài chính là biển đó! Các ngươi muốn chọc trời phá biển cũng không thành vấn đề, tại sao lại kéo tới đây mà náo loạn a! Có biết là muốn sửa chữa văn phòng này lại phải tốn bao nhiêu tiền không?! Hả hả hả??".

Lâm Cung hoàn toàn không quan tâm đến trận rít gào của Lâm Trạch Bạch, bị Phó Uyên Di giữ lại nhưng vẫn không ngừng hướng đến Ngọc Chi giương nanh múa vuốt: "Ngươi có bản lĩnh thì đến đây! Bổn vương mà không chém ngươi thành bảy bảy bốn chín mảnh thì bổn vương sẽ ngay lập tức đi đầu thai! Ngươi đến đây!".

Quả thực là trận chiến của bọn học sinh tiểu học, Phó Uyên Di có chút đau đầu, trực tiếp đem Lâm Cung nhét trở vào trong thân thể của chính mình: "Sau khi ngươi bình tĩnh lại rồi hãy trở ra."

"Các ngươi rốt cuộc là có chuyện gì? Tại sao bỗng nhiên lại đánh nhau?" Phó Uyên Di hỏi Ngọc Chi.

Du Hân Niệm nhìn thanh họa kích trong tay Ngọc Chi, không biết trong khoảng thời gian mình biến thành ác quỷ đã xảy ra chuyện gì, Ngọc Chi dường như thay đổi thành một người khác...... Đúng rồi, nàng bỗng nhiên nhớ lại lúc chính mình làm chuyện xấu muốn từ trên đường cao tốc mà đào tẩu, lại bị Ngọc Chi tóm trở lại, dùng minh khí khóa chặt nàng. Nếu không phải nàng không biết xấu hổ mà khi dễ Phó Uyên Di, căn bản là không thể thoát ra được vòng khóa minh khí kia.

Đang xuôi theo dòng suy nghĩ này lại làm cho nàng nhớ tới chuyện kia cùng Phó Uyên Di, chột dạ liếc mắt nhìn Phó Uyên Di đang nói chuyện với Ngọc Chi.

Phó Uyên Di đúng lúc nghiêng đầu sang bên kia, trên vùng cổ mảnh khảnh mơ hồ có thể thấy được một ấn ký nhỏ màu đỏ tươi.

Du Hân Niệm ngay lúc này hiện lên hai chữ xấu hổ viết hoa to đùng.

Cái đó còn có thể là gì được chứ! Đương nhiên là dấu hôn......

Đúng vậy, nàng lục tìm trong trí nhớ, quả thực nhớ lại trò đùa dai của chính mình.

Chuyện này thực mất mặt, Du Hân Niệm cả đời này cũng chưa từng có hành vi lẳng lơ như vậy...... Nàng nằm tựa vào lưng ghế sofa giả chết, vùi cả mặt mình vào đó.

Ngọc Chi nói: "Trí nhớ của ta và Lâm Cung đều bị tên Minh Vương ẻo lả ngu ngốc phong ấn, đồng nghiệp cũ của ta vất vả lắm mới tu sửa được Tam Xuyên Linh Trượng, giúp ta tìm lại trí nhớ. Ta muốn giúp cho Lâm Cung cũng tìm lại được trí nhớ, nhưng nàng đánh chết cũng không đồng ý." Nói tới đây Ngọc Chi thở dài một hơi thật sâu, "Bây giờ nàng vừa thấy ta thì liền bực bội, ta cũng không muốn lại chọc nàng tức giận. Ta đi trước, chờ nàng bình tĩnh một chút rồi ta sẽ trở lại. Phó tiểu thư, có thể nhờ ngươi giúp ta một việc được không?".

Phó Uyên Di nói: "Mời nói."

"Ta để Tam Xuyên Linh Trượng lại đây, nếu Lâm Cung muốn tháo mở ký ức bị phong ấn, thì chỉ cần lấy máu nhỏ vào thân trượng là được. Kỳ thực nàng trong lòng không phải là không hiếu kỳ, chẳng qua là da mặt mỏng, không muốn để cho người khác nhìn thấu tâm tư của nàng mà thôi."

Phó Uyên Di đáp ứng nàng, tiếp nhận Tam Xuyên Linh Trượng, sau đó Ngọc Chi xoay người một cái liền biến mất.

Phó Uyên Di muốn đem Tam Xuyên Linh Trượng đi cất, còn chưa dịch chuyển được một bước nào thì suýt chút nữa đã bị cái giá áo ngã ngang làm cho vấp té.

Tuy rằng nàng không thể tận mắt chứng kiến văn phòng đã bị phá hủy thành cái dạng gì, nhưng dựa theo tiếng kêu rên không dứt bên tai của Lâm Trạch Bạch thì đại khái cũng có thể đoán được hiện trường trước mắt có bao nhiêu thê thảm.

"Tiểu Bạch, ngươi đừng gào khóc nữa, mau đi tìm người đến sửa chữa lại văn phòng đi. Trong khoảng thời gian này chúng ta đến khách sạn M ở đi, đúng lúc căn hộ thuê nửa năm vẫn còn chưa hết thời hạn."

Vừa nghĩ đến chuyện phải trở lại khách sạn M, Du Hân Niệm liền nghĩ ngay đến Du Nhâm Tuyết.

"Đúng lúc, cũng thuận tiện cho ngươi điều tra." Phó Uyên Di nói.

Du Hân Niệm hiểu sự ám chỉ của Phó Uyên Di, nàng ấy đang ám chỉ nàng nên triển khai công cuộc điều tra toàn diện đối với Du Nhâm Tuyết.



Không nói đến việc chủ quan Du Hân Niệm đã không nguyện ý tin tưởng Du Nhâm Tuyết là hung thủ, chỉ nói đến việc thâm nhập điều tra thôi đã khó, những gì nên điều tra thì cũng đã điều tra rồi, vừa nghĩ đến vụ án này nàng liền cảm thấy đau đầu.

Nàng thực mờ mịt.

Sau khi lấy được Huyết Tâm của Lô Mạn, nàng cũng chỉ còn lại không đến 110 ngày.

Du Hân Niệm nhẹ nhàng bay tới, Phó Uyên Di đang gọi nàng mau chóng trở vào trong thân thể Vương Phương. Nàng đáp lại một câu, cúi đầu nhìn Hồn Nguyên Ngọc đang cầm trong tay. Hồn Nguyên Ngọc chỉ có thể dùng thêm một lần cuối cùng, nàng có nên dùng ở trên người Du Nhâm Tuyết không? Nhưng mà nàng đã từng một lần xem qua Huyết Tâm của Du Nhâm Tuyết rồi, nếu như đem số vốn cuối cùng đặt cược vào ván bài này, lỡ như những gì nhìn thấy vẫn giống như trước đó thì sao? Xem như mất trắng hai tháng quý giá. Mà nếu như không dùng, thì bao nhiêu nỗ lực của nàng ở Nhân giới có phải đều uổng phí hay không?

Cảnh sát điều tra năm năm rưỡi, Lô Mạn cũng điều tra năm năm rưỡi, bất cứ ai cũng chưa tra ra được hung thủ. Du Hân Niệm sau khi trở lại nhân gian mặc dù có Phó Uyên Di đại thần khí này ở bên cạnh mở ra được không ít vướng mắc, nhưng chân tướng vẫn cứ như lọt vào trong sương mù.

Có thể là sẽ thật sự tìm không được hung thủ chăng?

Trong lòng Du Hân Niệm vừa thiếu tự tin lại hốt hoảng.

Phó Uyên Di hợp lực cùng Lâm Cung đưa Du Hân Niệm trở vào thân thể Vương Phương, nàng bảo Du Hân Niệm trước tiên nên ngủ một giấc, lúc ngủ pháp lực có thể thẩm thấu rất dễ dàng, sau khi tỉnh lại sẽ không bị khó chịu.

Du Hân Niệm hỏi: "Lúc trước ngươi sao lại trơ mắt nhìn ta linh hồn thoát thể khó chịu như vậy mà cũng không vươn tay giúp đỡ?".

Phó Uyên Di cười nói: "Trước đó hai chúng ta là quan hệ gì chứ, lúc đó mà quá nhiệt tình thì ngươi không phải sẽ nghĩ ta thành lưu manh sao? Nhưng mà hiện tại thì khác, đau xót chất chứa ở trong lòng."

Du Hân Niệm nắm tay nàng, trong lòng có rất nhiều điều muốn nói.

Phó Uyên Di nhìn thấy bộ dáng nàng muốn nói lại do dự, liền nhéo nhéo khuôn mặt nàng, nói: "Đừng vội nói, ta cũng không vội nghe. Ngươi vừa mới xé mở trái tim ra rồi khâu lại, vẫn còn đầy vết thương máu tươi đầm đìa, ta sẽ không tham gia vào. Khi nào ngươi dưỡng thật tốt vết thương rồi, lúc đó chúng ta sẽ lại tâm sự."

"Nhưng mà, chỉ còn không tới bốn tháng......"

"Không sao, chuyện này không cần quan tâm thời gian dài ngắn. Có một số người sống cả đời, yêu đương cả đời cũng không thấy vui vẻ. Còn có một số người, chỉ cần một ngày cũng cảm thấy thỏa mãn. Chúng ta đều là những người hiểu lý lẽ, không đam mê những thứ hư ảo."

Phó Uyên Di nói ra từng câu từng lời đều giống như ca kịch, Du Hân Niệm nhìn nàng, thật sự là ngàn vạn cảm xúc: "Sau này không cho phép ngươi khiêm tốn lung tung nữa, ngươi sao lại không biết nói lời êm tai? Với những câu chữ và kiểu cách này, có thể mở khóa dạy truyền cảm hứng cho người ta được rồi đấy."

"Vậy cũng tốt, dù sao thì văn phòng này cũng bị hủy, sau này chúng ta thất nghiệp thì có thể ở dưới gầm cầu dựng một cái sạp, ta biểu diễn đơn tấu, ngươi ở bên cạnh kéo khách, không cần làm gì hết, chỉ cần cười là được. Không chừng dựa vào việc này chúng ta còn có thể phát tài làm giàu, mở ra sự nghiệp thứ hai đầy rạng rỡ nha."

Du Hân Niệm ghét bỏ nói: "Ai muốn cùng ngươi mở sạp chứ......"

Phó Uyên Di búng nhẹ vào trán nàng: "Đại tiểu thư khinh thường người lao động tầng lớp dưới cùng sao? Ngươi trước tiên ngủ đi, chờ ngươi thức dậy ta lại giảng tấu cho ngươi nghe."

Du Hân Niệm lúc này ngủ được một giấc đặc biệt ngon.

Nếu không có Phó Uyên Di, Du Hân Niệm có thể đoán được cảnh trong mơ của chính mình sẽ bi thương như thế nào. May mà có nàng, chút ít thương cảm vụn vặt trôi nổi trên biển khơi mênh mông, bị làn gió ấm áp dần dần thổi về phương xa......

Vừa tỉnh dậy thì thấy trời đã sáng, Du Hân Niệm nằm ở trên giường hưởng thụ một chút, trong ngực có chút khó chịu, nhưng thực sự cũng không tính là quá khó chịu.

Du Hân Niệm sau khi rời giường thì đi xuống dưới lầu, thấy đống hỗn độn hôm qua đã được thu dọn, vật dụng trở về chỗ cũ, rác rưởi được dọn dẹp sạch sẽ, chỉ có vết nứt trên tường và sàn nhà là còn chưa kịp tu bổ.

Lưu Đình ngồi trên ghế sofa ở phòng khách tiện tay lật giở quyển tạp chí, nghe thấy trên lầu có động tĩnh liền ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái, thấy là Du Hân Niệm, một câu chào hỏi cũng không thèm lên tiếng, hờ hững cúi đầu tiếp tục lật tạp chí.

Du Hân Niệm ngược lại rất khách khí bước đến gần nàng chào hỏi: "Đã lâu không gặp, Lưu Đình, thương thế của ngươi đã tốt hơn chưa?".

"Ừm." Lưu Đình trả lời lấy lệ.



Lưu Đình ở chỗ này, có nghĩa là Liễu tiểu thư đã đến đây.

Du Hân Niệm nhìn cánh cửa phòng họp đang đóng chặt, có một khe nứt trên cánh cửa, từ bên trong truyền ra từng đợt âm thanh thì thầm, loáng thoáng có thể nghe ra được giọng nói của Phó Uyên Di và Liễu Khôn Nghi.

Du Hân Niệm thấy Tiểu Bạch không có ở đây, không biết là đang đi chuyển dời đồ đạc đến khách sạn M hay là đi mua thức ăn rồi, Phó Uyên Di cũng không biết sẽ ở bên trong trò chuyện bao lâu, nàng không tiện quấy rầy, liền trở lên trên lầu rửa mặt sau đó rời khỏi nhà.

Thời gian còn lại càng ngày càng ít, nếu đã tỉnh dậy sẽ không muốn lãng phí. Nàng không rảnh giống như Lưu Đình bỏ thời gian ra ngồi đọc sách báo, đến gara lấy xe đi, thời điểm đang chạy lên trên mặt đất nàng suy nghĩ xem nên đi đâu, nên bắt đầu điều tra từ chỗ nào nữa đây. Khi nàng đang cho xe chạy chậm rãi về phía trước, thì đột nhiên có một người từ giao lộ đi thẳng ra hướng đầu xe của nàng. Du Hân Niệm vội vàng đạp thắng, chiếc xe chấn động mạnh rồi dừng lại ngay trước mặt người đó cách nửa mét.

Mồ hôi lạnh trên người Du Hân Niệm túa ra, thật sự thiếu chút nữa là đụng phải rồi, người này đi qua đường sao lại không nhìn đèn chứ?

Người qua đường không nhìn đèn này không chỉ là không nhìn đèn, thậm chí cả chiếc xe suýt đụng vào mình mà cũng không hề liếc mắt nhìn một cái, người này mặc quần áo đầy vết bẩn, cười khà khà hưng phấn tiếp tục đi ngang qua giữa đường.

Thật sự quá nguy hiểm, Du Hân Niệm trực tiếp xuống xe kéo bà ta lại, gần như rít gào nói: "Ngươi không muốn sống nữa hả?! Không nhìn thấy đèn đỏ sao!".

Có một số người xem mạng sống của mình như một trò đùa, có một số người thì bỏ cả vạn kim cũng khó mua được ánh mặt trời ngày mai. Sinh mệnh của Du Hân Niệm đang đếm ngược theo thời gian, nàng còn có rất nhiều chuyện chưa làm xong, lòng như lửa đốt, nhìn thấy loại người xem thường mạng sống như thế này thì ngọn lửa trong lòng sẽ lập tức bùng lên.

Sau khi bị nàng gầm rống, đối phương ngẩn ngơ quay đầu lại nhìn nàng, Du Hân Niệm lúc này mới phát hiện người này không chỉ là trên người đầy vết bẩn, ngay cả khuôn mặt cũng vậy. Mái tóc của bà ta được buộc lơi lỏng lõa xõa trên vai, trên người tỏa ra một mùi hương khó ngửi, giữa mùa đông lại chỉ mặc mỗi một chiếc áo len mỏng manh.

Đó là một người điên, Du Hân Niệm thấy bà ta ngờ nghệch cười cười thì liền hiểu ra. Nhưng bỗng nhiên lại cảm thấy người điên này trông mặt quen quen, nhưng làm thế nào cũng không nhớ nổi là đã từng gặp bà ta ở đâu.

Người điên đó cũng nhìn Du Hân Niệm, dường như đang hồi tưởng cái gì đó, bỗng nhiên quát lớn một tiếng đẩy nàng ra, chỉ vào nàng và mắng: "Người của Du gia! Người của Du gia! Du gia các ngươi không một kẻ nào tốt!".

Người đi đường đều ngoảnh đầu lại nhìn, xe cộ cũng bị tắc nghẽn ở giao lộ, tiếng còi xe nổi lên bốn phía.

Du Hân Niệm đã nhận ra, người này là mợ út của nàng, chính là người mợ ngày xưa đã chạy đến nhà nàng, vừa mở miệng là đòi ba trăm vạn!

Bà ấy sao lại biến thành bộ dáng này?

"Người của Du gia! Ha ha ha — ha ha ha –"

Mợ nàng vừa cười lớn vừa đi về phía trước, Du Hân Niệm thì đứng ở tại chỗ, vẻ mặt khó tin mà nhìn bà ấy.

Mợ làm sao có thể nhận ra nàng được chứ? Nàng hiện tại đang ở trong thân thể Vương Phương mà.

Du Hân Niệm càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, lập tức lên xe, đem xe dừng lại ở bên đường, sau đó vội vàng xuống xe đuổi theo.