Chuyện Ta Không Biết

Chương 102




Bị Phó Uyên Di hù dọa như vậy, không còn một ai dám hé lời, đôi môi đều khép chặt, nín thở tập trung nhìn bốn phía.

Trong rừng cây có tiếng sàn sạt rất nhỏ, giống như là tiếng bước chân người đạp lên cỏ dại.

Tần Dũng mặt mày xanh mét trốn vào giữa hai người Du Hân Niệm và Phó Uyên Di: "Má ơi, cái gì vậy! Là người hay quỷ!".

Du Hân Niệm che chắn ở trước người Phó Uyên Di, rút kiếm ra, Phó Uyên Di nhìn hướng về phía âm thanh phát ra, một mảnh đen kịt.

"Là người." Phó Uyên Di nói.

"Người?" Tần Dũng nói, "Tốt lắm, vấn đề tiếp theo, các ngươi là người hay quỷ?".

Du Hân Niệm: "......"

Đi kèm với tiếng ho khan, một đám người quần áo rách rưới, cầm trong tay những tảng đá lớn, gậy gỗ lớn từ trong rừng cây dè dặt bước ra. Bọn họ râu ria đầy mặt, thân hình tiều tụy, so với những kẻ lang thang còn muốn nghèo túng dơ bẩn hơn, trong tay là loại vũ khí nguyên thủy nhất, trong ánh mắt tràn ngập địch ý.

Du Hân Niệm chăm chú nhìn tới, bọn họ cũng nhìn ngược lại, người của hai bên đều đứng im tại chỗ, đều đang đánh giá thân phận của đối phương.

Du Hân Niệm nhìn thấy trên khuôn mặt dơ bẩn của những người này mang vẻ bệnh tật, đồng thời cũng khó hiểu khi nhận ra một tia phấn khích cổ quái. Sự phấn khích này đến từ trong ánh mắt thèm khát cực nóng của bọn họ. Du Hân Niệm đối với những ánh mắt như vậy cũng không hề xa lạ, trên con đường trưởng thành nàng đã gặp qua rất nhiều người cực độ khát vọng thành công, muốn thiết lập đế quốc doanh nghiệp gia tộc thuộc về chính mình, trong mắt bọn họ đều có sự phấn khích này, thậm chí ba nàng cũng có ánh mắt tương tự vậy. Nhưng còn đám người lưu lạc quái dị này tại sao cũng có ánh mắt như vậy?

Phó Uyên Di ở bên tai nàng nhỏ giọng nói: "Những người này từ lúc chúng ta xuống trực thăng đã đi theo từ xa, bọn họ có bộ dáng như thế nào?".

Du Hân Niệm nói: "Tất cả đều ăn mặc rách rưới, trông không khác gì người hoang dã. Nhưng có chút điểm rất cổ quái......"

"Cổ quái?"

Phó Uyên Di suy nghĩ trong chốc lát, nói: "Xem ra dì Võ quả thực có khả năng vẫn còn sống, những người này hẳn là những bệnh nhân đã bị cưỡng chế đưa tới đây."

Du Hân Niệm thấy những người này ánh mắt sáng ngời, nhưng lại ho khan không ngừng, mặt mày xanh xao vàng vọt, trông có vẻ đã ngoài năm mươi tuổi. Từ lúc trực thăng đáp xuống thì bọn họ đã bắt đầu bám sát, chưa hề tập kích, nếu không bị Phó Uyên Di phát hiện bọn họ có khả năng sẽ không hiện thân. Nhìn kỹ đám người già yếu này đây, Du Hân Niệm cảm thấy chính các nàng mới là những kẻ xâm nhập tràn ngập uy hiếp.

"Không cần sợ, chúng ta sẽ không làm hại các ngươi." Du Hân Niệm rời khỏi tán dù của Phó Uyên Di, bước lên phía trước, dùng ngữ điệu ôn hòa nói, "Các ngươi đều là người dân của thôn Trường Thọ, đúng không?".

"Các ngươi là ai?" Một ông lão đứng ở phía sau đám người mở miệng hỏi, "Nghe giọng nói không giống như là người địa phương."

"Đúng vậy, chúng ta quả thực không phải người địa phương, chúng ta tới đây là để tìm người. Các ngươi có biết Võ Tú Anh ở đâu không?"

Bọn họ vẫn đang cầm đá tảng và gậy gỗ, thoáng nhìn nhau, không hề trả lời câu hỏi của Du Hân Niệm.

Tần Dũng ló đầu ra nhìn ông lão kia một hồi lâu, mới do dự mở miệng: "Chú Hoắc, là ngươi phải không?".

Ông lão nghe được tên của mình tựa hồ không mấy thích ứng, hơi sửng sốt, Tần Dũng tùy tiện bước nhanh tới trước: "Thật đúng là ngươi a, chú Hoắc! Ta còn tưởng là ngươi đã chết rồi!" Hắn đẩy đám người ra hai bên, cầm tay ông ta, "Ta Tiểu Dũng a! Không nhận ra sao? Cũng phải, nhiều năm như vậy không gặp, ta cũng muốn không nhận ra ngài nữa, chỉ nhớ là trên mặt ngài có một vết sẹo." Tần Dũng chỉ vào mặt ông ta.

Lão Hoắc lảng tránh ánh mắt của hắn, ho khan dữ dội: "Ngươi tới đây làm cái gì? Đây không phải là nơi ngươi nên đến, mau đi đi, mang theo mấy người kia cùng đi đi."

"Ta là tới tìm mẹ ta, tìm được bà ấy ta mới trở về." Tần Dũng nói, "Chú Hoắc, ngươi có nhìn thấy mẹ ta không? Võ Tú Anh! Bà ấy bị đưa đến đây đã hơn một năm rồi."

"Võ Tú Anh......" Lão Hoắc tựa hồ đang nhớ lại, lại tựa như trống rỗng, Tần Dũng gấp đến độ nhịn không được, Du Hân Niệm cũng nhìn ông ta chằm chằm.

"Bà ấy đã chết, đã chết rồi." Lão Hoắc lắc đầu. Nghe được chữ "chết", Tần Dũng chợt lạnh cả người, mãi một lúc nói không nên lời, Du Hân Niệm vẫn nhìn chằm chằm lão Hoắc này, xen vào nói:

"Chú Hoắc, ngươi xác định dì Võ đã chết? Bà ấy đã chết lúc nào? Vì sao lại chết, ngươi còn nhớ rõ không?"

Lão Hoắc nhìn ngược lại nàng, đột nhiên nâng tay ném tảng đá về phía nàng. Du Hân Niệm giơ kiếm ngăn lại, đẩy bay tảng đá đi, đập thẳng vào đầu một ông lão khác. Ông lão kia ôm đầu đầy máu kêu la không ngừng, đồng bọn xung quanh ông ta lập tức xông lên bao vây, tức giận mắng chửi Du Hân Niệm các nàng:

"Đồ vô liêm sỉ không biết kính lão! Ai cho phép các ngươi bước vào thôn Hạc?! Mau cút đi! Đừng làm ô nhiễm chốn niết bàn này của thôn Hạc! Cút đi!"

Du Hân Niệm im lặng, Phó Uyên Di khẽ giữ lấy vai nàng nói: "Những người này hết sức cổ quái, chúng ta đi trước đi, đừng dùng cứng đối cứng với bọn họ."

Du Hân Niệm gật gật đầu, lôi kéo Tần Dũng trở về. Tần Dũng không chịu đi, một phen nước mắt nước mũi: "Ta không tin mẹ ta đã chết! Cả đám các ngươi đều nói bà ấy đã chết, lấy bằng chứng ra xem đi a! Lấy bằng chứng ra –"

Du Hân Niệm lập tức xoay kiếm lại kề sát cổ hắn, Tần Dũng vừa quay đầu lại, bắt gặp một gương mặt la sát cực kỳ phẫn nộ: "Ngươi con mẹ nó có đi hay không?".

Tần Dũng ứa mồ hôi lạnh, trong nháy mắt liền không náo loạn nữa: "Đi...... Đi......"

Ngọc Chi khó hiểu: "Ở trong lòng các ngươi ta chính là hình tượng này?".

Lâm Cung cười lạnh: "Ngươi cảm thấy ngươi đáng có loại hình tượng này sao?".

Khi các nàng trở lại thì mặt trời chiều đã ngã về tây, Du Hân Niệm từ xa trông thấy chiếc trực thăng đứng sừng sững bên trong ánh tịch dương. Bỗng nhiên phía sau có một cảm giác khó hiểu thu hút nàng quay đầu lại, nàng dừng bước xoay lại xem, thấy đám người lão Hoắc kia yên lặng bất động bên trong ánh chiều tà, tựa như những cái xác đã phơi khô, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ tươi cười quỷ dị. Cười đến thỏa mãn, cười đến tinh thần phấn chấn dâng trào.

Du Hân Niệm từng gặp qua rất nhiều chuyện kỳ quái cũng không khỏi bị cảnh tượng này làm cho cả người nổi da gà.

Các nàng lui trở lại bên cạnh trực thăng, Tần Dũng chân đau, té trên mặt đất không ngừng rên rỉ. Phó Uyên Di hai tay nhét trong túi áo khoác, vẫn còn có hứng thú mà phân tích: "Ngươi vừa rồi có nghe thấy không? Những người đó nói 'chốn niết bàn này của thôn Hạc'."

Du Hân Niệm nói: "Đúng vậy, thật sự là cổ quái. Nếu như mấy lão già này đều là vì bệnh nặng không thể chữa trị mà bị cưỡng chế đưa đến thôn Hạc chờ chết, thì làm sao có thể cảm thấy nơi này là chốn niết bàn? Hơn nữa nhìn bọn họ nhân số không ít, nếu như quyết liệt xông xuống núi, cho dù có người của thôn Trường Thọ cầm súng canh gác, hai bên đối kháng, ai thắng ai thua thật đúng là không thể nói trước được. Nhưng bọn họ giống như là đặc biệt có ý thức lãnh thổ, quả thực xem thôn Hạc trở thành địa bàn của mình, đừng nói là rời khỏi thôn Hạc, có người tiến vào thôn Hạc bọn họ có thể phát hiện trước tiên, bày ra khí thế tấn công. Càng cổ quái hơn chính là bộ dáng của bọn họ, ngươi nói là bọn họ bị bệnh nặng đi, đúng là vậy, nhìn cả đám bọn họ đều rất tiều tụy, nhưng nếu nói là thực sự tiều tụy, thì ánh mắt bọn họ ngược lại cũng không phải như vậy, cho bọn họ một xiên thịt người nướng hẳn là bọn họ đều có thể reo hò hoan hô ăn đến sạch sẽ."

"Đây là điểm cổ quái mà vừa rồi ngươi nói?"

"Ừm."

Phó Uyên Di nói: "Nếu như vì bệnh nặng không thể chữa trị mới đưa bọn họ đến thôn Hạc chờ chết, mang trong người căn bệnh nan y chắc chắn sẽ rất chán nản, khó có khả năng còn có thể lực và tinh thần mà ở trên núi xây dựng nhà cửa."

Càng nói càng cảm thấy cổ quái, Du Hân Niệm hỏi Tần Dũng, "Ngươi quen biết cái người họ Hoắc kia, ngươi cảm thấy ông ta có gì không giống với trước kia không?".

Tần Dũng trở mình một cái, nghĩ ngợi: "Nói có cái gì không giống thì thà nói có cái gì giống nhau đi. Chú Hoắc trước kia là một gã lưu manh, thường xuyên gây sự đánh nhau, vết sẹo trên mặt ông ta chính là trong lúc kéo bè kéo phái đánh nhau bị người ta chém bị thương. Trước kia ông ta ở sát vách nhà ta, mẹ ta rất sợ ông ta, ông ta nhìn thấy ta lại rất thích trêu chọc, ta ngược lại cũng không sợ ông ta. Ông ta trước kia mở miệng ra toàn là lời thô tục, cả người điên điên khùng khùng hở một tí là cười sằng sặc. Vừa rồi nhìn thấy ông ta thực sự không nhận ra, chỉ có vết sẹo trên mặt kia là giống nhau. Cảm giác giống như ông ta đã thay đổi thành một người khác vậy."

"Trong đám người kia ngươi còn quen biết ai nữa không?"

Tần Dũng nghĩ nghĩ, lắc đầu: "Bọn họ bẩn thành như vậy, cho dù trước kia có quen biết thì hiện tại cũng nhận không ra."

Du Hân Niệm cùng Phó Uyên Di đều đăm chiêu.

Mặt trời lặn chìm, màn đêm tứ hợp, Tần Dũng một đường bôn ba đi tìm mẹ, nằm trên đỉnh núi hiu hiu gió lạnh mà cũng ngủ ngáy đến vang trời. Du Hân Niệm cùng Phó Uyên Di nhìn sắc trời đã tối, lặng lẽ lẻn vào trong bóng đêm.

Ngọc Chi cùng Lâm Cung đi theo phía sau các nàng, rừng cây ban đêm không một tiếng động, dần dần tới gần đống lửa trại đằng xa.

Phó Uyên Di bảo Ngọc Chi và Lâm Cung đi trước nhìn xem đống lửa kia là do ai đốt, Ngọc Chi và Lâm Cung trở về nói: "Ông trời của ta ạ, ít nhất có hơn một trăm lão đầu già khụ ở bên đống lửa trại vừa hát vừa nhảy, nuốt kiếm phun lửa đập vỡ tảng đá trên lồng ngực! Cả một đoàn tạp kỹ!".

Du Hân Niệm "Hả?" một tiếng: "Cái quỷ gì!".

"Các ngươi tự đi nhìn đi a!"

Các nàng men theo rừng cây tới gần đống lửa trại, thật đúng như lời Ngọc Chi đã nói, những lão nhân này ban ngày thân thể không thịt ánh mắt vô hồn, sau khi màn đêm buông xuống thì bộ dáng hoàn toàn thay đổi, bọn họ vây quanh lửa trại hoan ca nói cười, xếp thành một hàng dài, nhảy những điệu nhảy cổ quái, cởi áo lộ ra bắp thịt lỏng lẻo, nhảy múa vung gậy rất náo nhiệt, tiếng cười vui vang tận trời.

Du Hân Niệm các nàng nhìn thấy mà há hốc mồm — đây là làm cái gì vậy chứ?

Chuyện càng quỷ dị hơn phát sinh tiếp theo sau đó một giây.

Các lão nhân đang ồn ào bỗng nhiên thân thể chậm rãi nổi lơ lửng, hai chân cách mặt đất ban đầu càng lúc càng cao, từ từ rời xa đống lửa trại. Ánh trăng sáng dưới biểu cảm say sưa của bọn họ vẫn như trước, không biết là đã sớm thành thói quen hay là không mảy may phát hiện, dáng vẻ bọn họ ở trong không trung chậm rãi biến hóa, dần dần hình thành nên một cái gì đó giống như đội ngũ, một nữ nhân ở vị trí đứng đầu dẫn dắt bọn họ chậm rãi đi hướng càng lúc càng cao.

Du Hân Niệm siết chặt tay áo của Phó Uyên Di, nhìn cảnh tượng trước mắt này giống như đang xem một bộ phim truyền hình. Đến khi nàng nghĩ rằng đám lão nhân này sắp sửa chạy lên tới mặt trăng, thì nữ nhân cầm đầu chậm rãi hạ xuống, lơ lửng giữa không trung, các lão nhân vây quanh nàng ngồi xếp bằng lơ lửng, khuôn mặt trầm lặng hướng về phía nàng.

Lúc này mới nhìn thấy rõ bộ dạng của nữ nhân cầm đầu.

Nàng đeo chiếc mặt nạ quỷ hình tam giác cổ quái, bên trong mặc cẩm bào màu đỏ, một thân áo giáp cũ nát tựa hồ còn dính vài vết máu đã sớm khô đi. Du Hân Niệm càng nhìn chiếc mặt nạ kia càng thấy quen mắt, cố gắng nhớ lại, bỗng nhiên trong lòng lóe lên một tia kinh hãi — chiếc mặt nạ quỷ này không phải là mặt quỷ thật sự, ngược lại chín phần tương tự như bộ dáng của Minh cảnh ở Minh phủ lúc thực thi chấp pháp.

Nữ nhân kia có mái tóc dài khô vàng, phía sau lưng đeo một thanh họa kích đen sì lốm đốm rỉ sét, miệng niệm niệm thành tiếng. Nàng nói một câu, các lão nhân liền rì rầm một câu. Tiếng rì rầm kia càng lúc càng dồn dập, nhưng âm thanh hợp lại giống như là đang hát xướng.

Du Hân Niệm rốt cuộc ở trong đám người đó tìm được lão Hoắc ban ngày đã nhìn thấy, lão Hoắc kia nhắm nghiền hai mắt, cả người đều là mồ hôi, khóe miệng không ngừng khép mở, tựa hồ đang dùng sức phụ họa theo bài hát xướng này, khóe miệng lộ ra ý cười quỷ dị, nhưng chỉ trong một giây sau đó hai hàng máu đen từ trong hai lỗ mũi ông ta chậm rãi chảy xuống.

Một đoàn hắc khí từ trên đỉnh đầu các lão nhân bốc lên, chậm rãi thoát ly thân thể bọn họ, hội tụ về hướng nữ nhân mặt quỷ kia. Nữ nhân mặt quỷ hít một hơi thật sâu, hút lấy toàn bộ hắc khí vào bên trong mặt nạ.

Du Hân Niệm thấp giọng nói: "Trên người mấy ông lão này tại sao lại có quỷ khí?".

Phó Uyên Di nói: "Đó không phải là quỷ khí, là hồn phách của bọn họ."

"Hồn phách? Hồn phách không phải màu hồng nhạt sao?"

Phó Uyên Di khẽ cười: "Của ngươi là hồng nhạt, người khác là màu đen."

Du Hân Niệm nhanh chóng tránh né đề tài này: "......Vậy, những người đó là bị hút mất hồn phách? Kẻ đeo mặt nạ kia là ai vậy?".

"Kẻ đeo mặt nạ đó rõ ràng không phải con người." Lâm Cung ghé vào vai Phó Uyên Di nói, "Chiêu hấp hồn này chính là trò chơi bổn vương còn giữ lại. Hút càng nhiều hồn phách con người, càng có thể nhanh chóng gia tăng quỷ khí của bản thân. Kẻ đeo mặt nạ kia rõ ràng là quỷ."

"Thảo nào những người này vẻ mặt cổ quái, thì ra là bị quỷ mê hoặc tâm trí." Du Hân Niệm nói.

Ngọc Chi vẫn không nói chuyện, nhìn nữ nhân đeo mặt nạ kia, tam hồn lục phách đều giống như đã bị nàng câu đi mất.

Lâm Cung vỗ vào đầu nàng: "Ngươi làm sao vậy hả?".

Ngọc Chi ăn đau, đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên thân ảnh của nữ nhân đeo mặt nạ kia thoáng cái liền biến mất, Phó Uyên Di trong lòng căng thẳng, "Cẩn thận" còn chưa kịp hô ra khỏi miệng, đã nghe một tràng âm thanh vang lớn, tiếng binh khí chạm vào nhau, tiếng đạn bay đao chém!

Nữ mặt nạ động tác nhanh như sấm sét, chỉ mới lay động hạ thân đã vọt tới trước mặt các nàng, vung một nhát họa kích hướng đến cái cổ non mềm của các nàng. Một chiêu này vô cùng mạnh mẽ không chút lưu tình, Du Hân Niệm cũng không thấy rõ thế công của nàng, chỉ cảm thấy nguy hiểm đã ở ngay trước mắt, kinh nghiệm thi đấu nhiều năm đã tạo cho nàng phản ứng thần tốc, theo bản năng rút kiếm che chắn, một động tác chắn đòn này vậy mà lại có thể cản được chiêu tấn công nhanh như chớp của đối phương!

Nữ mặt nạ cùng Du Hân Niệm đối chọi gay gắt, nhưng nàng ta vừa mới hút vào hồn phách của mọi người, sức lực rõ ràng chiếm ưu thế. Du Hân Niệm nhìn thấy thanh họa kích mục nát kia đang chậm rãi cắt đứt thanh trường kiếm Italy mà nàng mới mua hơn cả vạn tệ, hét lớn một tiếng hất họa kích của nàng ta đi, quẳng sang một bên. Nữ mặt nạ xoay người trở lại vừa muốn chém tới, mũi dù của Phó Uyên Di từ trên vai Du Hân Niệm mãnh liệt đâm tới, ngay giữa ngực áo giáp của nàng ta. Chỉ nghe "cạch" một tiếng, nữ mặt nạ kia lui về phía sau vài bước, cánh tay Phó Uyên Di cũng bị chấn động đến run lên.

Áo giáp kia trông có vẻ cũ nát, thế nhưng lại cứng rắn vô cùng!

Nữ mặt nạ cầm họa kích tiếp tục vung tới, cũng không dễ dàng phạm sai lầm như vừa rồi nữa, nở một nụ cười sắc bén. Tiếng cười này đem các lão nhân hợp thành đàn hấp dẫn tới đây, những lão nhân vừa rồi còn thần thái sáng láng giờ phút này tựa như những khối xác ướp đã khô cạn máu, tròng mắt lồi ra răng nanh mọc dài, nghe thấy nữ mặt nạ kia triệu hồi, nhanh chóng tiến đến gần.

"Các ngươi...... Ban ngày đã đi loanh quanh trong thôn chúng ta, còn chưa đi?" Lão Hoắc từ trong đám người bước ra, chỉ vào các nàng quát lớn, "Đã cho các ngươi cơ hội mà các ngươi không quý trọng, hiện tại cũng đừng trách chúng ta không lưu tình!".

Lão Hoắc triệu hồi một tiếng, đám lão nhân nửa chết nửa sống lại khí thế dồn dập lao về phía các nàng!

Lâm Cung hai mắt trở nên sắc bén, nhấc lên một trận quỷ phong thổi tới, thổi bay hơn mười người ra ngoài!

"Tiểu quỷ từ đâu tới, lại dám ở trước mặt bổn vương làm càn!" Lâm Cung mặc dù quỷ khí chưa thể khôi phục, nhưng nàng ghét nhất là nhìn thấy tiểu quỷ ở trước mặt nàng không tuân thủ phép tắc. Nàng mạnh mẽ dốc một hơi xông lên, đánh về phía nữ mặt nạ. Phó Uyên Di không nói hai lời phóng dù đuổi theo sau Lâm Cung, chiến đấu một trận cùng nữ mặt nạ kia.

Đám lão nhân bị thổi văng té bị thương nhưng lại hoàn toàn bất chấp, đứng lên tiếp tục xông về phía trước. Thanh kiếm trong tay Du Hân Niệm mặc dù đã bị nứt, nhưng nói thật là đám lão nhân này cho dù có đông gấp đôi nàng cũng không để vào mắt. Du Hân Niệm cũng không muốn gây thương tổn đến tính mạng bọn họ, chỉ dùng chuôi kiếm đập vào gáy bọn họ, đập đến bất tỉnh là được.

Tần Dũng lúc này mới đỡ chân chạy tới, trước mắt là một màn lộn xộn, một cô gái nhỏ bị một đám lão nhân mục nát vây đánh, như vậy sao được! Nam tử hán đại trượng phu nhiệt huyết sôi trào, đang muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, bỗng nhiên từ trong đám người nhìn thấy một gương mặt quen thuộc! Khí phách anh hùng chưa kịp thể hiện, Tần Dũng giọng nghẹn ngào nức nở hô to một tiếng:

"Mẹ –"

Du Hân Niệm nghe thấy tiếng kêu của hắn, nghiêng đầu nhìn lại, đúng là dì Võ!

Dì Võ cầm trong tay một nhánh cây thô ráp định đánh về phía nàng, Du Hân Niệm đẩy lão nhân bên cạnh ra, nghiêng người một phát né tránh đòn tập kích của dì Võ, thuận thế túm kéo y phục của bà ấy quát lớn: "Dì Võ! Ngươi tỉnh lại đi!".

Dì Võ hai mắt trống rỗng, bị nàng lôi kéo y phục tựa như một con rối gỗ không có sinh mệnh, sức nặng toàn thân đều dồn vào lực tay của Du Hân Niệm mà bị xách lên, Du Hân Niệm lại không cảm thấy nặng bao nhiêu, dì Võ rõ ràng cũng chỉ còn lại da bọc xương.

Nữ mặt nạ kia không chống trả đợt công kích do Lâm Cung cùng Phó Uyên Di liên thủ, đột nhiên xoay người hướng đến Du Hân Niệm mà chém. Du Hân Niệm toàn tâm tập trung ở trên người dì Võ, không chú ý tới khí thế hừng hực của nữ mặt nạ kia, Phó Uyên Di cùng Lâm Cung đồng thời hô to: "Cẩn thận!".

Lúc Du Hân Niệm ngoảnh đầu lại chính là lúc, họa kích đã rơi ngay trên đầu nàng!

Trong một khoảnh khắc như chớp lóe đó, Ngọc Chi nãy giờ vẫn đang sững sờ bỗng nhiên hô to một tiếng: "Dừng tay!".

Nữ mặt nạ chém xuống một kích, lại biến thành một khoảng không, họa kích không thấy bóng dáng đâu nữa. Ngẩng đầu nhìn lên, thanh họa kích vô hồn vậy mà lại tự động bay vào trong tay Ngọc Chi, Ngọc Chi một tay nắm họa kích, lại có cảm giác thích hợp không gì sánh được.

Mọi người nhìn Ngọc Chi không nói gì, Ngọc Chi không nghe được bất kỳ thanh âm nào, mồ hôi nước mắt thi nhau chảy xuống, tim đập như sấm.

~~~~~~~~~~~~~

Lời của Editor:

- Trước đó có 1 chương có nhắc đến dì Võ với cái tên Võ Trường Phượng, nhưng các chương sau này đều viết là Võ Tú Anh, thực ra là cùng 1 người, tác giả không có giải thích gì nên có lẽ đây là do tác giả nhầm lẫn hoặc quên mất. Sau khi truyện hoàn mình sẽ sửa lại cho thống nhất là tên Võ Tú Anh.