Chương 9: Cẩu thả truyền thừa.
Lại thêm một tuần ổn định tu vi.
Bảo Long lúc này mới chuẩn bị rời đi U Sơn.
Hắn lúc này liền thấy nơi đây bắt đầu xuất hiện nhiều đoàn thương nhân qua lại.
Có lẽ trong hai tháng qua, không thấy sự xuất hiện của cương thi.
Ngươi ta vì thế an tâm biến nơi này thành một phần thương lộ.
Bất quá đám thương nhân này là phàm nhân thương nhân.
Đảm bảo không có mấy món đồ mà hắn cần.
Nghĩ đến đây hắn thấy sự cường đại của tu chân giả.
Chỉ là một Luyện Thể Cảnh cũng có thể bá chủ một núi.
Khiến vô số phàm nhân nhìn thấy là sợ.
Và cũng chỉ lấy một tên Luyện Thể Cảnh liền đem một ngọn núi tràn ngập cương thi biến lại bình thường.
Khoảng cách phàm nhân và tu chân giả thực sự quá lớn!
Đáng tiếc không phải ai cũng có thể tu luyện.
Bảo Long mặc kệ mấy đoàn thương nhân, xoay người hướng Vô Danh Cốc.
...
Một đại điện tràn ngập cảm giác u ám nào đó.
Ở vị trí cao nhất có một lão nhân đầu tóc bạc phơ, thân hình gầy yếu.
Phía dưới xếp hai hàng người đang quỳ gối hướng hắn cúi mình.
"Sư phụ! Ngũ sư đệ bị một tên vô danh nào đó tru sát.
Chúng đệ tử muốn tìm hắn báo thù!"
Một tên trong số chúng phẫn nộ nói.
Kẻ này thân hình cao lớn, vai u thịt bắp.
Khuôn mặt nhìn đã thấy không có thiện cảm, lại thêm một vết sẹo lớn kéo từ mắt phải lên đến tận đỉnh đầu trọc lóc của hắn.
Những kẻ khác cũng lần lượt cất tiếng oán hận nói theo.
Lão nhân thượng vị, khụ khụ vài cái.
Đám người bên dưới hoàn toàn im lặng.
"U Sơn là nơi ta bắt đầu tu hành, cũng là nơi ta thu nhận bảy huynh đệ các ngươi.
Nó với tông môn của chúng ta chính là khai sơn chi địa!
Năm đó để Cương nhi quay về thủ hộ, không nghĩ tới nó vậy mà bị người khác hại."
Nói đến đây, lão nhân im lặng suy tư rồi tiếp tục.
"Diểu nhi, Tuân nhi..."
"Có chúng đệ tử!"
Hai tên trong đám người bên dưới đi lên trước ôm quyền cúi đầu.
Một trong số chúng chính là tên to con đầu trọc vừa nãy, tên của hắn là Trường Công Tuân.
Tên còn lại gầy yếu, dáng người rõ ràng bằng một phần ba tên kia.
Kẻ này nhìn qua có chút...
Hèn mọn?
"Hai ngươi tiến về U Sơn, tìm hiểu chân tướng c·ái c·hết của Cương nhi.
Nếu tìm được địch nhân là ai, có thể g·iết cứ g·iết."
Nói rồi lão ta toàn thân hóa thành hắc vụ, hướng cửa điện bay đi.
Hai tên kia nhận lệnh sau đó cũng không chậm trễ lập tức rời đi.
...
Sau khi rời khỏi U Sơn nửa tháng.
Bảng nhiệm vụ hiện ra.
Giao cho hắn một cái mục tiêu là Luyện Thể Cảnh đỉnh phong.
Phần thưởng lại là một ngàn điểm tích luỹ, nhưng lần này còn có mở khoá chức năng mới!
Bảo Long liền thấy hứng thú.
Hắn vẫn còn mong chờ hệ thống sẽ nhả cho hắn chức năng gì đó bá đạo.
Về phần hành trình đến Đại Hội Tỉ Võ, hắn đã đặt chân đến Vô Danh Cốc.
Nơi này nằm giữa hai chia nửa một ngọn núi. Núi này không tên nên cốc cũng gọi là Vô Danh Cốc
Nhưng thiết nghĩ là nên đổi tên, vì nới này sớm đã nổi danh là tràn ngập yêu thú các loại.
Sớm đã không còn vô danh nữa rồi.
Bảo Long mới đến có mấy ngày đã gặp không ít yêu thú cản đường.
Đám này đa phần là tiểu yêu, mấy con đại yêu có lẽ còn sâu nữa vào trong mới găp.
Yêu thú cũng phân chia cấp bậc:
Tiểu yêu: phàm nhân cũng có thể đuổi đánh.
Yêu Binh: Luyện Thể Cảnh tu sĩ mới có thể giải quyết. Hồi trước Bạch Hồ Ly làm loạn ở Khởi Trấn chính là yêu binh.
Trên Yêu Binh liền là Yêu Tướng: Hắc cương thi Bảo Long từng gặp là thuộc cấp bậc này. Đám này phải Thăng Thể Cảnh mới chơi được.
Yêu Vương: bọn này pháp lực cao cường, trong nhân gian được coi là tai hoạ. Tu sĩ Ngộ Đạo Cảnh mới vả mặt được.
Yêu Thánh: Đám này trăm năm khó gặp, mỗi lần xuất thế là gây lên bao sóng gió. Tu sĩ Kết Giới Cảnh mới tiếp được.
Yêu Đế: Đỉnh cấp nhân gian, xuất thế là đại tai hoạ! Chỉ có Độ Kiếp Cảnh tu sĩ mới đủ sức đối chọi chúng.
Vô Danh Cốc này cao nhất cũng chỉ là Yêu Tướng.
Loại này Bảo Long vẫn có thể ỷ lại vào Thiên Khung Kiếm.
Nhưng mà tốt nhất vẫn là nên tận lực né tránh chúng.
"Ding!
Nhiệm vụ phụ mới: Truyền thừa.
Mô tả nhiệm vụ: Phát hiện trong Vô Danh Cốc có tồn tại truyền thừa của một tu sĩ Kết Giới Cảnh. Ký chủ nên thu lấy cho mình.
Phần thưởng: Một trăm điểm tích luỹ.
Hình phạt thất bại: Cơ duyện tận mồm, không lấy thì chịu."
Bảo Long ngớ người, vậy mà tự dưng dẫm phải một cái truyền thừa?
Ở đâu chứ? Không có chỉ hướng là muốn hắn tự mò?
Vậy có nên từ bỏ không? Dù sao cũng không có h·ình p·hạt.
Nhưng mà hắn tò mò a!
Vậy thì liền tìm nó.
Nửa tháng sau đó Bảo Long lăn lộn quanh Vô Danh Cốc tìn truyền thừa.
Vào lúc hắn gần như muốn từ bỏ thì bỗng.
Hắn thấy một cái tảng đá tròn vo, đặt ở một vị trí rất không tự nhiên.
"Cái này...không lẽ là..."
Hắn có chút thất vọng, thủ đoạn giấu đồ của Kết Giới Cảnh đại tu sĩ chỉ có như này?
Quá cẩu thả!
Bảo Long lắc lắc đầu nhưng cuối cùng là vẫn lại gần thử đẩy tảng đá ra.
"Ách?"
Hắn vậy mà đẩy không nổi, đánh mấy cái Càn Khôn Chưởng cũng không được.
Bảo Long bỗng dưng thấy vừa lòng.
Dễ quá thì hắn sẽ khinh thường vị tiền bối này.
Hắn bắt đầu ngó ngó quanh tảng đá, chắc hẳn phải có giải đố gì đó.
Tìm cả nửa ngày hắn mới thấy!
Đó là một quyển sách được cuộn lại giấu ở một cái khe dưới đất.
Đích thực là khó thấy.
Nhưng mà cũng quá cẩu thả, thủ đoạn của cường giả chỉ có nhét vào khe?
Hắn cho rằng vị tiền bối này là một kẻ suy nghĩ đơn giản.
Nhưng nghĩ lại cũng có thể do y sắp c·hết a? Vậy thì cẩu thả như vậy liền chấp nhận được.
Hắn ngồi xuống lấy quyển sách ra xem xem. Đọc nửa ngày liền kinh hỉ!
Đây vậy mà lại là một quyển kiếm đạo đạo thuật!
Hắn không khỏi nghĩ tới cái "Vận Mệnh Kiếm Si" của mình.
Thực sự là bá đạo.
Bảo Long dành ra vỏn vẹn một canh giờ đã nắm chắc được môn đạo thuật này.
"Nhất Kiếm Toái Sơn!"
Nguyên lai là một chiêu kiếm đâm thẳng, nhưng lại mạnh mẽ kinh người.
Hẳn là phải dùng nó mới phá được!
Bảo Long lùi lại, Thiên Khung Kiếm được lấy ra.
Hai mắt nhắm nghiền, kiếm dựng thẳng trước mặt.
Một hơi thở sau hắt bất ngờ mở mắt, kiếm mạnh mẽ đâm tới.
Mũi kiếm mới chỉ chạm nhẹ vào tảng đá liền khiến nó chớp mắt vỡ vụn!
Để lộ ra một cái cửa động nhỏ.
Để ý lại thì thấy vách của Vô Danh Cốc quanh tảng đá cũng bị ảnh hưởng mà nứt ra.
Bảo Long tâm trạng liền tốt!
Nếu hắn cũng tới cảnh giới của vị kia, có phải có thể đem ngọn núi này trực tiếp đâm nát?
Hắn sau đó thu kiếm, ung dung bước vào động.
...
Trên trời, một vị tu chân giả thân mặc đạo bào màu trắng đạp kiếm phi hành.
Hắn sở hữu một cái gương mặt anh tuấn, hai mắt rất có thần nhìn về phương xa.
Bỗng, cảm nhận được cái gì đó hai mày nhíu lại.
Phi kiếm đang bay cũng đột ngột dừng lại.
"Có người lĩnh hội được đạo pháp ta để lại, phá nát viên đá kia rồi?"
Y chính là người đã để lại truyền thừa trong Vô Danh Cốc kia.
Nguyên lai là vừa mới đặt xuống truyền thừa nửa tháng trước.
Vậy mà đã có người tìm thấy rồi?
Y cúi đầu thở dài, trách tại bản thân giấu không kĩ.
Nếu nghe được lời Bảo Long chửi y cẩu thả thì không biết sẽ thẹn đến mức nào.
Nghĩ nghĩ một lúc, y đổi hướng bay.
Quyết định xem thử xem là kẻ nào nhận truyền thừa của mình.
...
Bên này Bảo Long đã đi đến cuối của truyền thừa.
Cả truyền thừa chỉ có một con đương duy nhất.
Xem ra cửa ải duy nhất là xem ngộ tính của người nhận thử thách đến đâu.
Chỉ cần luyện được Nhất Kiếm Toái Sơn liền coi như vượt ải.
Cuối truyền thừa là một cái phòng chật hẹp.
Ở giữa đặt một cái bàn gỗ, trên ban liền một quyển sách.
Lại một cái đạo thuật nữa!
Hắn kinh hỉ.
Liền một ngày mà kiếm được đến hai cái đạo thuật.
Sau đó hắn nhanh chóng cẩm quyển sách lên đọc qua một chút.
"Tốt một cái Ngũ Hành Phiêu Ảnh Kiếm!"
Vậy mà lại là một cái đạo thuật công kích tầm xa, hắn thực là cần loại này.
Đánh cận chiến tiềm tàng nhiều loại nguy hiểm.
Nếu không cần lại gần thì tận lực giữ khoảng cách.
"Ding!
Nhiệm vụ phụ hoàn thành!
Điểm tích lũy của ký chủ: Bốn ngàn tám trăm."
Cả hai đạo thuật thu được từ truyền thừa này đều khiến Bảo Long hài lòng.
Hắn thân là Vận Mệnh Kiếm Si mà lại lấy một cái kiếm đạo đạo thuật đều không có?
Giờ thì tốt lắm, được hẳn hai cái!
Bảo Long không tốn thời gian, lập tức xếp bằng lĩnh hội đạo thuật.
Hắn dựa vào cái ngộ tính bá đạo của mình, dùng thời gian nửa ngày đem đạo thuật này hoàn toàn nắm chắc.
Đứng dậy vươn vai một cái, hắn liền rời khỏi chỗ truyền thừa này.
Dù sao thời gian chỉ còn lại bốn tháng.
Nếu không mau chóng đến đăng kí thì sẽ lỡ mất Đại Hội Tỉ Võ mất.