Chương 1: Khởi!
Khởi Trấn, Tân Thiên Thành, Đông Vực, Đại Long Thế Giới. Một tiệm rèn nhỏ trong trấn.
"Tiểu Long! Còn không mau xuống đây phụ ta giao đồ!" Một nam nhân trung niên quát lớn.
Người này tướng mạo lực lưỡng, cơ bắp múi nào ra múi đấy.
Mái tóc đen tuyền được cắt ngắn, phía trước có một lọn tóc vàng nhạt rũ xuống.
Nét mặt nam tính cùng bộ râu quai nón được tỉa gọn gàng thực sự biến ông ta thành lão soái.
"Xuống ngay đây!" Từ trên lầu vọng xuống là giọng một nam thanh niên trẻ tuổi.
Thân cao khoảng mét bẩy, tóc đen tuyền được buộc lại gọn gàng.
Đặc biệt là hắn cũng có một lọn tóc vàng óng ở phần tóc mái rũ xuống.
Người này chính là Nguyễn Bảo Long, hắn tuy sở hữu cái nhan sắc tuyệt phẩm nhưng lại là nam.
Một vẻ đẹp phi giới tính, nam nữ thấy đều mê, lại còn là người chuyển sinh!
Đến từ một thế giới khác tên gọi là Trái Đất, tên của hắn ở đó và sau khi chuyển sinh là giống nhau. Tiểu tử này đen đủi như nào gặp phải người xấu, bị chúng đ·ánh đ·ập rồi chuốc thuốc an thần đến t·ử v·ong.
Chuyển sinh đến Đại Long Thế Giới thì được ném cho một cái hệ thống máu lạnh.
Hắn vừa đến mới còn là em bé đã bị ném cho nhiệm vụ phải biết nói trong vòng một năm. Phần thưởng thì không có nhưng h·ình p·hạt lại là trực tiếp lấy mạng hắn.
Đây là loại đánh đố gì? May mắn là hắn có linh hồn của một người trưởng thành nên mới hoàn thành được nhiệm vụ.
Một tuổi biết nói khiến mọi người trong trấn đều coi là thiên tài mà ca tụng hắn.
Sau đó là một đống nhiệm vụ như: Năm tháng phải biết đi, ba tháng phải biết viết, hai tháng phải biết làm tất cả việc nhà, hai tháng phải biết võ học cơ bản.
Mà tất cả đều là h·ình p·hạt trực tiếp đoạt mạng nếu thất bại. Đây là cái hệ thống ch* má gì?!
Tên hệ thống này hình như là Hệ Thống Nghịch Thiên. Như vậy là muốn hắn trong mắt mọi người phải là một thiên tài số một sao?
Khó khăn lắm hắn mới sống đến năm mười lăm tuổi, hắn mệt lắm rồi.
"Khốn kh·iếp, gần đây may mắn không có cái nhiệm vụ nào...mệt c·hết lão tử rồi!" Bảo Long chửi thầm trong lòng, bản thân tiếp tục ôm gối ngủ.
Hắn đâu có ước được đến thế giới này đâu? Hắn là muốn như mấy truyện manga, anime cơ.
Hắn muốn học ma pháp, luyện level, lập harem, đánh ma vương!
Nhưng ông thần nào lại cho hắn cái hệ thông rách kia rồi đáp vào cái thế giới tu tiên huyền huyễn này.
Hắn không phải fan loại truyện này, đọc qua chứ chưa từng để tâm đến. Mấy kinh nghiệm hắn tích luỹ khi đọc manga đều vất đi hết.
Làm sao hắn biết đây là thế giới tu tiên huyền huyễn á? Nhìn cái cách hắn và cha hắn nói truyện đi! Còn không phải phong cách Trung Quốc thì là gì?
Lại thêm, năm năm trước hệ thống rách giúp hắn bắt đầu tu luyện. Bắt đầu với một cái cảnh giới gọi là Luyện Thể Cảnh.
Ta nói, không phải tu tiên thì là gì?
"Xuống chưa? Còn ngủ tiếp đấy à?!" Nam nhân trung niên lại quát lớn.
Nhân tiện, đấy là bố của Bảo Long ở thế giới này. Y tên là NguyễnThiên Hạo.
Hắn phải chạy xuống làm việc cho cha rồi, chuyện cảnh giới tu sĩ ở thế giới này lúc khác bàn tiếp.
"Rồi rồi! Ngay đây!" Bảo Long càu nhàu.
Một lúc sau cuối cùng cũng lết được người xuống. Đêm qua hắn mới tấn thăng Luyện Thể Cảnh tứ tầng nên hơi thiếu ngủ.
"Tiểu tử này ngươi muốn ta gõ vào đầu phải không? Làm gì mà lề mề vậy?" Thiên Hạo cau có lườm hắn, cây búa rèn trong tay đập thật mạnh vào lưỡi gươm đỏ ửng trên cái đe.
"Con vừa tấn thăng một tiểu cảnh giới.
Phụ thân à, người không thể để con ngủ một chút nữa sao?" Hắn mắt nhắm mắt mở đáp lại.
"Ài, vậy thì lên ngủ tiếp đi" Mặt Thiên Hạo bỗng dãn ra, cầm búa xua xua đuổi hắn đi.
"Vãi, sao ngay từ đầu không nói vậy đó?" Bảo Long chỉ biết khóc thét trong lòng, chỉ đành quay ngưởi chuẩn bị lên lại lầu.
"À mà thôi, dậy rồi thì thôi giúp ta mang đồ giao cho khách hàng luôn đi" Vị phụ thân này thậy biết đùa, chọc điên Bảo Long rồi.
Cha hắn dù là phàm nhân, hắn giờ đã là tu sĩ nhưng phận làm con thì vẫn phải biết chữ hiếu.
Không cãi một lời, hắn cầm lấy mấy thanh kiếm trên bàn làm việc rồi lập tức rời đi.
Thiên Hạo không rèn nữa, ông ta nhìn theo bóng lưng con mình chạy đi mà nghĩ.
"Đứa trẻ này thế mà đã là Luyện Thể Cảnh tứ tầng rồi...
Mười tuổi bắt đầu tu hành, năm năm đã tấn thăng đến ba tiểu cảnh giới.
Tư chất này, ta phải kiếm được tông môn nhất lưu cho thằng quý tử!"
Nghĩ vậy ông lại tiếp tục miệt mài rèn kiếm, mong một ngày đủ tiền cho hài tử của mình được đi tu luyện đàng hoàng.
...
Bảo Long tuy chưa từng học qua bất cứ loại khinh công nào nhưng hắn đường đường là một tu sĩ, tốc độ tất nhiên hơn người phàm, thêm nữa là hình như căn cốt tiểu tử này rất khá. Vì thế dù mới chỉ rời nhà có một canh giờ đã sắp tới địa điểm cần tới rồi.
Lần này hắn phải vào thành để giao đồ cho Du Kiếm Môn, họ là khách hàng quen của phụ thân hắn.
Du Kiếm Môn không phải tông môn tu tiên mà chỉ là tông môn phàm nhân. Loại tông môn này có ở khắp nơi trên Đại Long Thế Giới, tất cả đều được coi là hạ tông, mục đích là để tìm kiếm hạt giống tu luyện cho tông môn tu tiên mình phụ thuộc.
Tu sĩ vào những hạ tông này cũng có thể coi là ngoại môn đệ tử của tông môn bên trên.
Du Kiếm Môn này là hạ tông của Thiên Kiếm Môn, một trong tam đại tông môn đứng đầu Đông Vực.
Nhắc đến họ là lại nhắc đến chuyện xưa, khi Bảo Long mới thức tỉnh là khi hắn mới mười tuổi. Đám người này liền lập tức đánh hơi được hạt giống tu luyện quý báu.
Rất nhanh sau đó đã đến tận nhà hỏi phụ thân hắn, thậm chí đưa ra yêu cầu trực tiếp cho hắn được vào làm hạch tâm đệ tử Du Kiếm Môn mà không cần khảo hạch.
Lúc đó đôi cha con họ Nguyễn quả thật rất bất ngờ còn có vui sướng, cha hắn có thể không cần nghĩ mà gật đầu đến nơi rồi.
Thế nhưng đúng lúc đấy hệ thống đưa ra một cái nhiệm vụ bắt hắn phải từ chối gia nhập tông môn này. Bảo Long sau đó rất khó khăn mới thuyết phục được Du kiếm Môn rời đi trong hòa bình.
Hắn đương nhiên là hiểu lý do của việc này. Chính là vì cái hệ thống c·hết tiệt kia muốn hắn phải vào tông môn số một Đại Long Thế Giới! Như vậy mới hợp với kẻ được coi là sẽ nghịch thiên mà đi như hắn.
Thật sự khiến người khác mệt tâm mà. Quay lại với chuyện chính.
"Liêu lão, ta mang hàng đến nè!" Bảo Long tươi cười vẫy vẫy tay gọi một lão nhân đầu tóc bạc trắng.
"A! Tiểu tử thối, giao hàng quả thật rất đúng hẹn." Vị lão nhân kia cũng vui vẻ đáp lại.
Người này là một trong các trưởng lão của Du Kiếm Môn, tu vi Thăng Thể Cảnh đỉnh phong. Vì tư chất có hạn mà cả đời vẫn kẹt ở cảnh giới này.
Năm xưa cũng chính là ông ta trực tiếp đến nhà Bảo Long để nhận hắn vào tông môn. Tuy bị từ chối nhưng Bảo Long cũng không làm gì quá đáng, ngược lại có được cảm tình của lão già này.
"Lần này làm tám cây kiếm, Du Kiếm Môn là khách quen nên chỉ thu tám đồng bạc một cây. Vậy tổng cộng là sáu mươi tư đồng bạc." Bảo Long vừa đưa đống kiếm cho Liêu lão vừa tính.
Lão ta gật gật đầu, thu hết chúng vào túi trữ vật một lượt. Sau đó liền lấy ra một túi vải.
"Trong đây là tám mươi đồng bạc. Thừa ra ngươi cứ giữ đấy, này là lão phu cho ngươi" Liêu lão thì thầm nhỏ vào tai Bảo Long.
Khuôn mặt hắn vậy mà rạng rỡ hẳn lên, tươi cười tặng lão ta một ngón cái. Giao đồ xong hắn lập tức tạm biệt rời đi.
"Vậy là đã tích được hai trăm tám đồng bạc, đủ để mua cái đó rồi." Bảo Long thầm tính trong đầu.
Mặc dù hắn là có hệ thống hỗ trợ, nhưng mà phần thưởng trước giờ của cái hệ thống rách này thực sự rất ít, tính hiệu quả cũng không cao.
Truyện trước đây hắn đọc qua tuy ít nhưng hắn đầu thấy hệ thống nhà ngươi ta sẽ tặng cái gì đó nghịch thiên chút.
Đằng này hệ thống rách đến một cái đạo thuật đẳng cấp thấp nhất cũng không cho hắn.
Nhiều khi chỉ ước mình được trang bức, tu luyện mấy năm đã vô địch như nhân vật chính trong truyện.
Hầy, có lẽ hệ thống này chỉ cho hắn một cái tư chất bá đạo rồi còn lại bắt hắn tự cố gắng rồi.
Nhân đây rảnh liền nói về cảnh giới. Tu sĩ Đại Long Thế Giới phân chia thành như sau:
Luyện Thể Cảnh: hấp thu linh khí để tôi luyện cơ thể, lúc này so với người thường chỉ hơn một chút.
Sau đó là liền tới Thăng Thể Cảnh: cơ thể lúc này hoàn thành tôi luyện, hoàn toàn vượt xa phàm nhân. Tu sĩ bắt đầu tu hồn
Kế tiếp là Ngộ Đạo Cảnh: tu sĩ khi này linh hồn đại biến, so với trước đây cường đại hơn rất nhiều. Lúc này bắt đầu chuyển sang tu đạo. Đồng thời trong đan điền hình thành khí hải.
Kết Giới Cảnh là cảnh giới tiếp theo: Tu sĩ lúc này đối với lý giải đạo mình tu luyện có mức độ cao thâm nhất định.
Đan điền chuyển biến thành một loại khối cầu hình tròn, gọi là khí đan.
Cuối cùng là đỉnh cấp thế tục, Độ Kiếp Cảnh: tu sĩ lúc này được coi là nửa bước thành tiên, ở phàm giới chính là như bá chủ một phương. Khí đan chuyển biến mạnh mẽ lên một hình thái khác.
Vượt trên cảnh giới này liền được gọi là tiên nhân nhưng tạm thời Bảo Long còn lâu mới chạm đến. Không cần vội.
Kế tiếp liền nhắc tới đạo pháp đi.
Đạo pháp về cơ bản chính là nền tảng tu luyện của tu sĩ. Nó sẽ chỉ dạy tu sĩ phương pháp để bước đi trên tu tiên lộ.
Về cơ bản nó chính là sách giáo khoa của tu tiên giả.
Trong quá trình tu luyện thì tu sĩ cũng sẽ lĩnh hội được đạo thuật từ trong đạo pháp.
Tu sĩ trong quá trình nên tu một bộ đạo pháp. Tu luyện hai bộ khác nhau sẽ có thể gây ra xung khắc, triệt tiêu lẫn nhau.
Tất nhiên nếu có hai bộ không vả mặt nhau thì tốt.
Ngoài ra có một số đạo pháp sẽ chỉ giúp tu sĩ đến một cảnh giới nào đó.
Sau đó sẽ phải tu đạo pháp mới hoặc tự thân lĩnh hội được phương pháp tu luyện cảnh giới cao hơn.
Thông tin kế tiếp là đạo pháp sẽ phân chia đẳng cấp.
Đẳng cấp đạo pháp là phân chia theo uy lực, độ khó, độ hiệu quả.
Có bốn cấp bậc như sau: bạch cấp, lam cấp, tử cấp và xích cấp. Mỗi cấp bậc lại chia ra ba tiểu cấp bậc là hạ, trung, thượng.
Nhưng nhớ kỹ một điều: Không có đạo pháp vô địch thiên hạ, chỉ có tu tiên giả vô địch. Tu sĩ mạnh yếu không dựa vào đạo pháp họ tu luyện.
Lan man vậy đủ rồi, quay lại với Bảo Long. Hắn lúc này đã đi đến Tàng Thư Các trong thành để mua đồ.
"Lão đầu hói, ta đến mua sách!" Bảo Long mở toang cửa bước vào.
"Ngươi mới là tên đầu hói! Cả nhà ngươi đầu hói!" Thủ thư ở đây thường xuyên bị tên tiểu tử này chọc điên. Mặc dù quý nhân tài nhưng y tuyệt đối không chịu được cái nết của tên này.
"Nào nào. Lão đầu hói đừng nóng, ta không trêu nữa là được." Bảo Long đung đưa túi tiền trước mặt lão thủ thư cười cười nói.
"Ngươi!
...
Hầy, không phí sức với tên khốn nhà ngươi. Huyênh hoang như thế chắc đủ tiền rồi, thứ đồ ngươi muốn đây! Cầm lấy rồi cút cho khuất mắt ta!" Lão thủ thư cũng bó tay, y từ bỏ phản kháng tên tiểu tử này rồi.
Bảo Long tươi cười, một tay xoa đầu, tay còn lại cầm lấy sách rồi xoay người bỏ đi.
Thứ hắn mua là tàn quyển tầng một của Càn Khôn Huyền Pháp, một đạo pháp thượng lam cấp.
Cả tầng một hay cả bộ đạo pháp sẽ rất đắt đỏ, tạm thời hắn chưa mua nổi. Chỉ đành mua từng phần từng phần rồi luyện dần.
Năm năm trước theo nhiệm vụ của hệ thống hắn đã mua tàn quyển, sau đó bắt đầu tu hành.
Chỉ là nhiệm vụ phụ nên không có h·ình p·hạt đoạt mạng hắn. Nhưng dù sao hắn thấy bộ đạo pháp này rất tốt.
Hắn vừa bắt đầu luyện đã lĩnh hội được đạo thuật có tên Thiên Địa Hấp Khí.
Người ta bảo đạo pháp này rất khó học, tu luyện chục năm trời chưa chắc có tiến triển.
Thế nhưng với Bảo Long lại rất nhẹ nhàng, có thể là do ngộ tính tên này rất cao chăng?
Dù sao tàn quyển thứ hai về tay rồi, hắn vẵn là nên hảo hảo tu luyện rồi mua nốt một cái tàn quyển nữa là đầy đủ tầng một.