Kể từ khi chính thức làm việc, nhờ “vóc dáng” xuất chúng của mình (cũng có thể là vì trông nó rất dữ tợn) nên nó đã được phân công đến chỗ sếp đại.
Sếp đại người nhỏ và thấp, nhưng anh lại cứ thích nhét đế độn vô trong giày.
Vì thế nhiệm vụ khác của Gấu Rừng là theo sát bảo vệ sếp đại, phòng anh có thể bị té ngã bất cứ lúc nào.
Quả thế, hôm nay mới là ngày làm việc đầu tiên thôi mà sếp đại đã ngã vào lòng Gấu Rừng rồi.
Ngực của Gấu Rừng vừa săn chắc vừa cứng rắn khiến cho mũi của sếp đại đỏ lên.
“Cậu cậu cậu cậu cậu…” Sếp đại chỉ Gấu Rừng, mắt anh đỏ hoe, chắc là đau lắm đây.
Gấu Rừng nhớ đến lời nhắc nhở của tổng giám đốc khi giao nhiệm vụ cho nó: Sếp đại rất yếu đuối, vả lại tính tình anh cũng không tốt lắm. Khi cậu gặp chuyện khó thì cậu cứ quỳ xuống xin lỗi, tôi đảm bảo không sai đâu.
Vì thế Gấu Rừng quỳ một chân xuống trước mặt sếp đại, thuận tiện nâng mặt anh lên và cẩn thận kiểm tra xem mũi anh có bị gì không.
Sếp đại sợ hãi trước hành động to gan của Gấu Rừng.
Tên vệ sĩ này quá to gan!
Nhưng mà… trông cũng đẹp trai đấy…
Sếp đại lập tức đỏ mặt, vì thế anh chẳng thể nói ra câu trách móc nào. Anh kìm nén một lúc lâu rồi mới nói: “Cậu làm gì vậy?”
Muốn xem vết thương thì xem thôi, cần gì phải quỳ một chân vậy.
Gấu Rừng đến gần và thổi lên cái mũi đo đỏ của sếp đại: “Phù, cơn đau mau biến đi.”
Nó nói: “Thế này thì sẽ không đau nữa.”
Đây là cách mà trước đây bà Cây đã dạy nó, tiếc là năm ngoái bà Cây đã bị người ta chặt-mất-rồi.
Sếp đại bị nó mê hoặc đến mức mắt nổ đom dóm, lúc này anh hoàn toàn dựa vào ngực nó.