Năm cô 9 tuổi, anh 19 tuổi.
“Ê Triều ơi! Ngủ dậy chưa?”
Đám trẻ Li Tâm, Nhạc Viện, Thục Uyên kéo nhau sang nhà Hoàng Triều gõ cửa vào buổi sáng sớm.
Cô nhóc nhỏ đang nằm ngủ, ngáy khò khò trong phòng liền bị tiếng gõ cửa ầm ầm của lũ bạn báo đời làm cho thức giấc.
Hoàng Triều với bộ đồ ngủ xộc xệch, mặt còn chưa tỉnh ngủ, na bộ dạng mơ mơ màng màng ra mở cửa.
“Giờ mới là mấy giờ chứ?”
“Mấy người các cậu không ngủ cũng không muốn để yên cho tớ ngủ à?”
Hoàng Triều với thân hình nhỏ nhắn mang chút mủm mỉm đứng trước cửa, tay dụi dụi mắt, tay còn còn lại cầm gấu bông mà hỏi đám bạn.
“Giờ này còn ngủ nghê cái gì nữa?”
“Có biết hôm nay là ngày gì không?”
“Mau mau mở con mắt ra mà theo tụi tớ ra đầu ngõ nhanh lên!”
Li Tâm, Thục Uyên, Nhạc Viện mỗi người một câu khiến cô nhóc chưa kịp tỉnh ngủ đã ong ong hết cả đầu, khó hiểu hỏi lại:
“Có chuyện gì vậy?”
“Anh Minh Trí về rồi! Thủ khoa hồi hương đấy!” Li Tâm hơn hở.
Cảm thấy có gì đó hơi cấn cấn ở đây...
Nhạc Viện huých tay Li Tâm: “Dùng từ Hán Việt sai rồi! Mẹ tớ dạy là trạng nguyên vinh quang bái tổ, nhưng đó là của người Trung Quốc. Chúng ta là trạng nguyên về làng!”
Li Tâm mới lườm lại: “Sao cậu thích bắt bẻ thế nhỉ? Chắc tớ không theo mẹ cậu học chữ đâu nhỉ? Hồi hương hay về làng gì mà chả thế?!”
Thục Uyên chen ngang: “Thôi các cậu cứ cãi tiếp đi! Hoàng Triều mau theo tớ!”
Nói rồi cô ấy liền nhanh chóng kéo tay nhỏ đang ngủ gậc chạy đi mất, bỏ lại hai cô bé mặt như con nai vàng ngơ ngác giữa rừng thu.
...
Đầu ngõ của xóm nhà lá náo nhiệt.
Mọi người đều vây quanh bốn chàng trai khôi ngô tuấn tú, sinh viên năm nhất với danh hiệu thủ khoa kì thi đại học của từng trường.
Vì là tân binh nên Tết ai cũng không được về quê, chỉ có dịp hè hiếm hoi này thi xong nên được nghỉ một tháng.
Thần Huy là thần tượng tiềm năng đang chờ được debut. Tấn Phát cũng là tân bác sĩ thiên tài của đại học y Hà Nội. Thanh Quý cùng Minh Trí đều là kẻ tám lạng người nữa cân của học viện cảnh sát.
Những nụ cười rạng rỡ của bốn thiếu niên trưởng thành vừa cao ráo vừa đẹp trai khiến mấy cô mấy thím mấy chị đều siêu lòng.
Phía xa xa có bốn cô nhóc đang chạy lon ton đến với khuôn mặt hớn hở, chỉ có Hoàng Triều là không tình nguyện mà cũng chả hiểu chuyện gì đang xẩy ra.
Thục Uyên nhìn thấy Minh Trí thì liền reo lên: “Anh Minh Trí!”
Ai cũng tưởng cô ấy sẽ kéo Hoàng Triều cùng nhào vào lòng con nhà người ta. Nhưng nào ngờ lại phanh gấp vào phút cuối rồi quăng thẳng bé nhỏ chưa kịp tỉnh ngủ đến khiến ai cũng ngớ người.
Minh Trí cũng không vì thế mà kinh ngạc, anh vui vẻ đón lấy cô, ôm vào lòng rồi bế bổng lên, nhỏ giọng hỏi:
“Một năm không gặp, bé Triều có nhớ anh không?”
Mặt Hoàng Triều ngơ ngác nhìn anh với đôi mắt quay cuồng:
“Anh... anh là ai?”
Câu này thốt ra khiến cả làng đứng hình tập thể. Nhóc con bám người không chừa giây phút nào như cô ấy vậy mà lại thật sự quên anh rồi ư?
Bởi lúc trước ai cũng mong cô sẽ quên đi những chuyện bông đùa của tuổi thơ mà tiếp tục phát triển. Vì cả hai người có tuổi tác chênh lệch khá lớn nên việc đó có thể ít ai chấp nhận.
Nhưng mà cái này quay xe cũng nhanh thật đấy!
Mới bốn năm trước còn đặc cọc, một năm trước còn quấn như sam không cho người ta đi thế mà giờ... quên rồi!
Minh Trí mặt nghệch ra nhìn cô:
“Em... em đang nói gì thế?”
“Anh là ai? Có thể bỏ em xuống được không? Em muốn về nhà ngủ!”
“Anh Minh Trí của em đây! Em không nhớ anh sao?”
Minh Trí hoảng thật rồi. Chờ ngày ngóng đêm để được về quê thăm bé Triều hay bám người, thế mà giờ đây bị người ta quên sạch thì cũng thật là thảm.
“Anh Minh Trí nào của em cơ?”
“Người mà bốn năm trước được em mang năm ngàn sính lễ sang đặc cọc với phụ huynh đấy!”
“À...”
“Em nhớ ra rồi sao?” Minh Trí mặt rạng rỡ hỏi.
“Nhớ ra rồi! Nhưng mà chẳng phải anh bảo em quên những chuyện đó đi sao? Thế anh còn nhắc lại làm gì? Rồi còn chị dâu mà anh bảo dẫn về ra mắt đâu? Tại sao em không thấy?”
Hoàng Triều lúc này đã tỉnh ngủ hẳn, cô lức láo tìm kiếm người chị dâu trong miệng anh ngày ấy khiến Minh Trí hóa đá.
Vốn lúc đầu còn lo bò trắng răng, giờ thì hay rồi, cô đã ngoan ngoãn mà nghe theo lời anh dặn lúc trước khi đi khiến tên nhóc nào đó thở phào nhẹ nhõm.
Minh Phương từ đâu đi đến, nhoẻn miệng cười một cách thách thức nhìn anh trai mình:
“Anh có thể bỏ “bảo bối” em xuống được chưa?”
“Hả?”
Minh Trí đơ lần hai, mọi người ai nấy cũng yên lặng ăn dưa của đám trẻ.
Hoàng Triều tụt xuống khỏi người anh, Minh Phương liền đi đến kéo cô về nhà.
“Cậu ấy vẫn còn ngủ chưa đủ giấc, làm phiền anh hôm khác hẳn gặp mặt.”
Bỏ lại một câu khiến tập thể ngỡ ngàng, ngơ ngác đến bật ngửa. Tất nhiên người sốc nhất ở đây chính là Minh Trí.
Anh không ngờ em trai mình ngày đó nói những lời kiên định như thế ấy vậy mà lại làm thật.
Mặc dù lúc đó đã đồng ý với Minh Phương nhưng khi đi đại học anh mới thật sự ngộ ra một điều...
Thiếu bóng Hoàng Triều, anh sẽ không có cảm giác vui vẻ!
Sau khi Minh Phương và Hoàng Triều rời đi thì không khí lại náo nhiệt như cũ, chỉ có Minh Trí là cảm giác có chút mất mát trong lòng nên không được vui.
...
Nhà Minh Trí.
Vì Tấn Phát và Thanh Quý không phải người ở đây nên đành phải chia ra ngủ nhờ nhà Minh Trí và Thần Huy.
Trên chiếc giường nệm êm ái vào nữa đêm, hai vị thiếu niên trưởng thành khó ngủ, gác tay sau đầu nhìn lên trần nhà mà than thở.
“Haiz!”
Đồng loạt thở dài rồi đồng loạt nhìn nhau. Minh Trí hỏi:
“Mày thở dài cái gì vậy?”
“Xóm mày có mấy nhóc quậy quá, mới một ngày mà hành tao muốn chết dở sống dở rồi đây.”
“Ai? Chắc không phải Hoàng Triều đấy chứ?”
“Mày với con nhóc đó có yêu hận tình thù gì à? Sao thấy cái mùi không được bình thường ở đây vậy?”
“Mày còn chưa trả lời câu hỏi của tao!”
“Li Tâm!”
Nghe tên Li Tâm khiến Minh Trí phụt cười ha hả. Hai đứa kia còn được chứ Li Tâm thì Thanh Quý còn bị đày dài dài.
Li Tâm nổi tiếng nhây và dai còn hơn cả đỉa, đã thế còn rất tò mà và thích cảm giác mạnh. Ở đây Hoàng Triều số hai thì vị trí nữ vương là của cô ấy.
Cười xong anh liền xoay người, đắp chăn đi ngủ, bỏ mặt Thanh Quý đang sa sầm đến đáng sợ ở phía sau lưng.
...
Hôm sau, nhà Hoàng Triều.
Mấy đứa nhóc đang chơi cùng nhau thì bốn ông anh lớn liền không nể nang gì mà bước chân vào, ngồi xen kẽ đám trẻ.
“Mấy đứa đang chơi gì đấy? Có thể cho tụi anh tham gia với được không?”
Bộ trưởng bộ ngoại giao Thần Huy đã lên tiếng thì ai mà có thể từ chối được đây?
Thế nhưng vẫn bị Hoàng Triều lạnh nhạt bắt chặn:
“Chẳng phải các anh đã tham gia rồi đấy sao?”
Tấn Phát cứu rỗi nụ cười gượng gạo của Thần Huy:
“Xin lỗi các em vì không được sự cho phép mà đã tự ý ngồi vào, tụi anh sẽ tự mình bồi tội sau nhé!”
Mắt thấy Hoàng Triều định nói tiếp thì đã bị Thục Uyên cướp lời:
“Bồi tội thì tính sau đi! Giờ chơi đã rồi tính!”
Thục Uyên cười tươi nhìn bọn họ khiến cái lườm của Hoàng Triều trở nên vô tác dụng.
Trò mà đám nhóc học lớp ba này đang chơi là “thật hay thách” hót hòn họt bên xứ Trung, với hình thức là quay chai, nắp chĩa vào ai thì người đó dính.
Đúng là số mệnh đen đuổi, mới vòng đầu mà đã dính phải Minh Trí rồi.
Li Tâm ngồi ở đối diện liền ra điều kiện:
“Anh Minh Trí chọn thật hay thách?”
“Thách!”
Nghe vậy cả bọn đều nở nụ cười gian như đã âm thầm bàn bạc trước với nhau vậy. Điều này khiến ba người Trí, Triều, Phương đều có cảm giác bất an.
“Thấy trên tiktok dạo này có một trend rất hot nhạc Trung Quốc, không biết anh có thể thực hiện được không?”
“Trend gì?”
“Xoay qua, mặt đối mặt với người bên tay phải hát bài Bảo bối đang làm gì đó! Và nhớ là phải gọi bảo bối từ giờ đến lúc đi!”
Người bên tay phải Minh Trí là Hoàng Triều.
Yêu cầu này khiến cả ba đều ngớ người, chau mày tỏ vẻ không đồng ý. Nhưng mà một khi đã chơi thì phải chịu. Anh cũng không còn cách nào khác bằng chấp nhận thử thách.
Khi giọng hát anh cất lên cùng khuôn mặt đa dạng biểu cảm theo lời thì khiến tất cả đều ôm bụng nhịn cười. Lòng thầm mắng con nhóc này thật là thâm!
Bảo bối đang làm gì đó? Có đó không? Ngủ rồi sao?
Bảo bối em đang làm gì? Vì sao lại không rep?
Bảo bối đang làm gì? Tin nhắn toàn thả emoji...
Bảo bối làm gì đấy? Phản hồi đi nào, cãi nhau cũng được!
Quả thực lúc học đại học thì đây chính là tình trạng của anh và cô. Vì câu nói ngày ấy thêm việc anh bận luyện tậm mà quên mất trò chuyện với cô nên đã bị cho ăn “bơ” như thế.
Không ngờ chuyện đó ấy vậy mà lại bị đám nhóc tâm cơ này biết được, đã thế bên Trung còn có bài hát này nữa thì đúng là ngược anh tận mạng rồi.
Vừa kết thúc bài hát anh liền cuối người, ghé sát tai Hoàng Triều mà thủ thỉ:
“Cho anh xin lỗi nhé, bé Triều của anh ơi!”
Ôi thánh thần ơi cái giọng trầm nhưng âm điệu ngọt ngào như thế này thì kẻ mê trai như cô làm sao có thể cưỡng lại được?!
Phải đồng ý gấp thôi!
Ấy thế nhưng cũng không thể làm mất hình tượng lạnh lùng đã xây dựng được, băng mà tan nhanh quá thì hỏng.
Tuy cô không đáp lại nhưng cũng đã âm thầm nở nụ cười bâng quơ và trò chơi vẫn tiếp tục.
...
“Bảo bối đang làm gì đó? Có đó không? Ngủ rồi sao?”
“Ngủ rồi!”
Hoàng Triều nghe giọng Minh Trí bên ngoài cửa thì liền nhảy lên giường, quấn chăn và thẳng thừng đáp lại như vậy.
Anh ở bên ngoài cười khổ. Mới có 8h mà cô đã ngủ rồi sao? Chắc là vẫn còn chưa hết dỗi đây mà.
...
“Bảo bối, anh có nấu mấy món mà em thích đây, lát nữa sang nhà anh ăn trưa nhé!”
Hoàng Triều nhìn tin nhắn trên máy tính cùng những bức ảnh hấp dẫn lòng người. Lại nhìn gói mì trên tay và chiếc bụng kêu ọt ọt thì âm thầm nuốt nước bọt.
Tuy bản thân đang đói vì ở nhà một mình, ba mẹ đi công tác. Nhưng vẫn giận là giận, thế nên vẫn kiên quyết không đi!
Anh thấy sao lâu vậy mà cô vẫn không hồi âm liền gửi thêm một tin nhắn nữa.
“Bảo bối, em đang làm gì? Vì sao lại không rep?”
“Đang ăn!”
Cô lấy mấy tấm ảnh đồ ăn ngon trên mạng gửi qua cho anh, Minh trí bất lực.
...
“Bảo bối đang làm gì? Tin nhắn toàn thả emoji...”
Mặc dù hai nhà đối diện nhau thế nhưng cô đang giận nên không thích nói chuyện với anh. Cả hai ngồi nhắn tin mà giống như anh đang nói chuyện một mình vậy.
Vì Hoàng Triều chỉ xem và thả cảm xúc chứ không hề rep.
...
“Bảo bối làm gì đấy? Phản hồi đi nào, cãi nhau cũng được!”
Mới sáng sớm anh đã gọi cô dậy đi đánh quyền thế nhưng lại không nhận được phản hồi nào, chỉ thấy đã xem và truy cập 5’ trước.
Hoàng Triều đọc xong thì gõ ba chấm gửi đi. Cô rời ghế, bước đến cửa sổ kéo rèm ra, hướng cửa sổ nhà đối diện mà hét lớn.
“Em không thích trả lời tin nhắn đấy thì làm sao?”
Minh Trí nghe tiếng hét thì giật mình, vội chạy ra mở cửa sổ vọng qua.
“Thế thì anh sẽ sang đó thực hiện nốt nghi lễ!”
“Nghi lễ gì? Em không hiểu?”
“Nghi lễ đính hôn!”
Đám người ở dưới đường đang tập thể dục buổi sáng, nghe được lời này của anh thì tỉnh luôn cả ngủ.
Minh Phương vội vàng chạy lên phòng anh rồi hét to:
“Anh bị mộng du à? Mới sáng sớm không để ai yên là sao?”
Miệng thì nói vậy nhưng thực ra lời trong lòng của cậu lại là ý khác.
Minh Trí nở một nụ cười ngộ nghĩnh nhìn em trai:
“Chào buổi sáng!”
Cứ như thế, tháng đầu hè này cả xóm trãi qua trong sự bất ổn vì ngày nào cũng phải nghe cặp đôi lệch tuổi Minh Trí, Hoàng Triều oan oản như chó với mèo qua cửa sổ.
Và cái kết là trong một tháng cả hai đã phải đến gặp bác sĩ gần chục lần vì bị tắt tiếng.
...
Ngày bốn thanh niên trở lại trường đại học.
Minh Trí, Hoàng Triều đều nhìn nhau chằm chằm, giao tiếp bằng biểu cảm gương mặt.
“Tạm biệt em, quỷ nhỏ!”
“Ai là quỷ nhỏ? Anh phải gọi là bảo bối!”
“Anh không thích rồi em làm gì anh?”
“Chặn anh!”
“Hứ!” cả hai đồng loạt quay đầu, không ai vừa ai. Mọi người thấy cách giao tiếp này thì cũng mệt ngang đành cười trừ.
Giận thì giận nhưng thật ra cô đã chuẩn bị một dòng chữ thật lớn dành cho anh rồi.
Nhưng mà chỉ khi anh bước chân lên xe xong quay lại nhìn thì mới nhận được, vì nó được dán ở trần xe hàng ghế sau.
“Hè năm sau nhớ về nhé anh Minh Trí! Bảo bối đợi anh!”
#phongvy