Chuyện Người Vợ Kế

Chương 10




67

Hạ Đường Tề không muốn ép Bạc Tu Tề xé vết thương cũ ra.

Mặc dù khi gặp vấn đề, cậu luôn quen nạo xương chữa thương* nhưng khi đối mặt với Bạc Tu Tề, cậu lại không biết phải làm sao.

*hiểu nôm na là giải quyết vấn đề bằng biện pháp cứng rắn thậm chí gây tổn thương đau đớn.

Thay vì đào bới tận gốc rễ những chuyện vốn đã đóng bụi, thì thà rằng cứ như lửa liu riu hầm canh, nước hầm nhừ nguyên liệu sẽ cho ra được hương vị đậm đà.

Họ cứ từ từ yêu nhau, ngoắc lấy ngón tay nhau trên đường về nhà, cùng nhau nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa, cùng nhau đi mua sắm vào ngày nghỉ, thỉnh thoảng hôn nhẹ, thậm chí chỉ cần một cái ôm bất ngờ cũng ngọt ngào như trộn đường mật.

Có thể dễ dàng nhận thấy các triệu chứng của Bạc Tu Tề đã thuyên giảm, anh vẫn sẽ khó chịu nhưng vẫn cố kiểm soát bản thân, cố gắng ôm được Đường Đường của mình một lúc.

"Anh cảm thấy có chút muốn nôn rồi." Bạc Tu Tề ôm lấy người trên sô pha, vùi vào cổ Hạ Đường Tề cọ cọ, "Nhưng dù sao anh cũng sắp nôn, ôm em một chút nữa rồi nôn luôn."

"Anh nói rất có lý nha." Hạ Đường Tề bị ôm vẫn thoải mái đổi kênh TV, "Dù sao cũng sẽ nôn, sao không hôn một cái rồi nôn luôn?"

"Không được." Bạc Tu Tề cau mày từ chối, còn xấu xa nói thêm "Anh sợ anh sẽ phun ra giữa chừng mất."

" Eo ơi."

Lời này khiến Hạ Đường Tề thấy ghê ghê, đánh anh một cái.

———————

"Lần kiểm tra lại này cho thấy tình trạng của cậu Bạc đã được cải thiện rõ ràng."

Khi nghe bác sĩ Liên nói, Hạ Đường Tề thở phào nhẹ nhõm.

"Hỗ trợ trị liệu của cậu rất hiệu quả." Bác sĩ Liên không nhịn được cười khi nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Hạ Đường Tề, "Sắp bình phục hoàn toàn rồi."

Bạc Tu Tề lại không phấn khởi bằng Hạ Đường Tề, kể từ khi yêu đương cùng Hạ Đường Tề, anh đã chìm đắm trong hạnh phúc vô bờ rồi, hiện tại cũng không phản ứng quá lớn với chuyện này.

Ra khỏi phòng khám, đúng lúc thời cơ phù hợp, Bạc Tu Tề nhịn không được nói lời hứa hẹn.

"Khi nào anh khỏi bệnh, chúng ta kết hôn được không?"

"Không được."

Hạ Đường Tề từ chối yêu cầu của Bạc Tu Tề ngay lập tức.

"Cho dù bệnh của anh có khỏi hay không, em vẫn sẽ kết hôn với anh."

Cậu bị alpha trước mặt mê hoặc đầu óc rồi, cũng muốn vì yêu mà điên cuồng một lần..

68

Họ dự định kết hôn vào mùa xuân tới.

Vì Bạc Tu Tề biết Hạ Đường Tề rất thích cái đẹp nên anh chọn lễ phục thiên về mỏng nhẹ.

Trong vài tháng qua, họ phải lựa chọn rất nhiều thứ, mỗi chuyện đều cần sắp xếp cẩn thận.

Hạ Đường Tề vô cùng thích thú khi chuẩn bị lễ cưới, ngay cả hoa cưới cột bằng loại ruy băng nào cũng phải cẩn thận xem xét chọn lựa.

Thỉnh thoảng cậu có nhớ lại đám cưới trước kia của mình.

Sau khi cậu quyết định kết hôn với Tịch Đương Điệt vào năm trước, cậu đã giao mọi việc cho công ty tổ chức tiệc cưới, cậu thậm chí còn không thử lễ phục trước, cậu không lo bất cứ chuyện gì cả, việc của cậu chỉ có một, đó là tới ngày thì đi tham dự lễ cưới.

Bạc Tu Tề là phù rể mà cậu chọn, vào ngày cưới, anh đứng bên cạnh cậu với tư cách là người đại diện phía họ hàng cho Hạ Đường Tề, đưa cậu vào lễ đường rồi đặt tay cậu vào tay Tịch Đương Điệt.

Bây giờ nghĩ lại, thật quá cẩu huyết và hoang đường.

Hạ Đường Tề đôi khi hối hận vì mình và Bạc Tu Tề đã bỏ lỡ nhau nhiều năm như vậy, cũng hối hận vì cuộc hôn nhân ngắn ngủi mà mình trải qua trong quá khứ.

Sự u buồn của cậu nhanh chóng bị Bạc Tu Tề nhận ra, sau đó anh vừa dỗ vừa lừa cậu nói ra suy nghĩ trong lòng.

"Đều là tại anh quá hèn nhát." Bạc Tu Tề đã có thể ôm lấy cậu an ủi, "Nếu như anh không tự ti vì khiếm khuyết cơ thể mà cố ý đẩy em ra xa, thì em đã không phải làm phẫu thuật rồi."

Hạ Đường Tề không thích nghe Bạc Tu Tề nói mấy lời như vậy: "Em chưa bao giờ nghĩ anh có bất kỳ khuyết điểm nào... Tu Tề, nếu giữa em và anh chỉ là tình yêu plato* thì có sao? Tình cảm giữa chúng ta luôn không thay đổi, hơn nữa, nói đi cũng phải nói lại, em là một omega đã bị đánh dấu rồi xóa dấu hiệu, chẳng phải alpha các anh thường coi omega như vậy là bị vấy bẩn rồi sao."

*là một loại tình yêu trong đó ham muốn tình dục hoặc các đặc điểm lãng mạn không tồn tại hoặc đã bị kìm nén hoặc thăng hoa, nhưng nó có ý nghĩa hơn cả tình bạn đơn thuần

"Đừng nghe mấy lời nhảm nhí đó, em luôn giữ mình trong sạch, tôn trọng từng mối quan hệ, không bao giờ lăng nhăng, rõ ràng là omega trong sạch nhất thế giới. Anh không phải kiểu phong kiến chui từ đất lên, đầu óc cũng không chứa mấy cái khuôn khổ cổ hủ đó ...." Bạc Tu Tề có để tâm chứ, nhưng chưa bao giờ anh ái ngại việc Hạ Đường Tề đã từng kết hôn, điều anh quan tâm là cuộc hôn nhân thất bại đó đã làm tổn thương người anh yêu như thế nào , "Bây giờ anh vô cùng hối hận, nếu anh có thể can đảm nói với em rõ ràng ngay từ đầu, có lẽ chúng ta không phải đợi đến bây giờ mới được ở bên nhau, em cũng không phải chịu khổ."

Hạ Đường Tề nhịn không được hôn lên khóe miệng anh, nhìn bộ dạng xen lẫn vui vẻ và áy náy của anh thì cười nói "Vậy thì tính chúng ta huề nhau, 50-50, mọi chuyện trước kia dừng lại ở đây đi. Thời gian chúng ta bên nhau sau này còn dài."

Là khoảng thời gian bên nhau rất đáng giá.

69

Hạ Đường Tề hôm nay đi bệnh viện để kiểm tra sức khỏe.

Lúc đầu, Bạc Tu Tề muốn đi cùng cậu, nhưng đột ngột có khách hàng đến ngỏ ý bàn chuyện hợp tác, cũng không thể tùy tiện đuổi người được, nên đành để Hạ Đường Tề tự mình đi.

Tuy nhiên, Bạc Tu Tề đã vội vàng hoàn thành công việc, gọi điện thoại cho Hạ Đường Tề, nói rằng anh sẽ đến đón cậu ngay sau khi tan làm rồi cùng nhau về nhà.

"Được, em biết rồi." Hạ Đường Tề cầm điện thoại, cười nói , "Anh lái xe chậm thôi, em chờ anh ở sảnh tầng một."

Hạ Đường Tề tìm một chỗ ngồi xuống, bây giờ tâm trạng của cậu vô cùng tốt, tốt đến mức cả người đều muốn phát sáng rồi.

Lúc trước cậu làm phẫu thuật xóa dấu hiệu tạm thời và hiện tại cậu đã bình phục hoàn toàn rồi. Bác sĩ còn nói sau này cậu có thể sinh con giống mọi omega bình thường khác, không có việc gì phải lo lắng cả. Thật lòng cậu cũng không quá tha thiết chuyện sinh con, nhưng nếu là con của cậu và Bạc Tu Tề thì cậu cũng mong chờ lắm.

Trong bệnh viện người người qua lại, nhưng Hạ Đường Tề lại không bị quấy rầy, chỉ đắm chìm trong thế giới của riêng mình, cậu chợt thấy mình hơi ngốc ngốc, ngồi xem tin nhắn nói chuyện phiếm giữa mình và Bạc Tu Tề cũng có thể cười cả ngày.

"Bác sĩ! Bác sĩ, cứu với!"

Hạ Đường Tề nghe thấy tiếng kêu thì sửng sốt, cậu đặt điện thoại xuống rồi nhìn qua, liền thấy Tảo Khang đầy lo lắng đứng ở cửa phòng cấp cứu, dìu một người vào trong.

Cậu liền đứng dậy đi tới, thấy Tảo Khang đang loay hoay đứng trước máy đăng ký tự động.

"Cậu muốn đăng ký hả?"

Cậu cũng không đến mức khoanh tay đứng nhìn.

70

Người bị thương là một omega trẻ gầy yếu, y và Tảo Khang làm cùng một công trường, vì sức yếu nên chỉ có thể làm một số công việc nhẹ nhàng như đi chợ, dọn dẹp và nấu ăn. Vì cùng là omega với nhau nên khá hợp tính với Tảo Khang, họ đều giống nhau là cùng đi làm để hỗ trợ thêm kinh tế gia đình.

Hôm nay thật xui xẻo, trên đường đi làm về họ bị một chiếc xe ba gác chở rác tông phải. Tảo Khang tránh được nhanh nên chỉ bị ngã một cú hơi hoảng thôi, nhưng đồng nghiệp của cậu ấy không may mắn như vậy, y bị hất văng ra xa ba mét, gãy chân đến lòi xương, không biết phải tốn bao nhiêu tiền mới chữa khỏi.

"Cảm ơn, anh Hạ." Tảo Khang nhìn Hạ Đường Tề rồi lúng túng gãi đầu "Thật may vì hôm nay gặp được anh, nếu không tôi cũng không biết phải làm gì. Lục Trà bị thương nặng như vậy, nếu không chữa trị kịp thời, nhất định chân cũng phế mất..."

"Cậu nói bạn của cậu tên gì?" Hạ Đường Tề nhướng mày khó tin, "Lục Trà à? Tôi gặp cậu ta chút được không?"

"Tất nhiên là được rồi." Tảo Khang rối rít nói, "Cậu ấy còn chưa trực tiếp cảm ơn anh, anh chịu gặp cậu ấy thì tốt quá."

———————

"Lục Trà, cậu đỡ hơn chưa?" Tảo Khang đưa Hạ Đường Tề đến bên giường bệnh, "Vừa rồi bác sĩ nói thế nào? Cậu cần nằm viện bao lâu?"

"Có thể nói với bác sĩ là để tôi nẹp chân thôi được không? Không cần nhập viện, tôi có thể tự mình về dưỡng thương được..." Vì đau mà omega gầy yếu đổ mồ hôi lạnh mái tóc bết dính lại, trông rất chật vật.

"Không được đâu, xương của cậu đều lòi ra ngoài rồi, làm sao cậu tự dưỡng thương được." Tảo Khang chợt nhớ ra có Hạ Đường Tề bên cạnh, vội vàng giới thiệu, "À đúng rồi, Lục Trà, chúng ta phải cảm ơn anh này, hôm nay nếu không có anh ấy giúp đỡ thì chúng ta không có tiền cấp cứu ngay được."

"Cảm ơn..."

Vừa thấy Hạ Đường Tề thì cả người Lục Trà cứng đờ.

"Đường... Đường Tề?"

"Thật sự là cậu à." Hạ Đường Tề không khỏi thở dài.

Thế giới này đúng là nhỏ bé.

71

Hạ Đường Tề trước giờ không có nhiều bạn bè.

Tính cách của cậu không phải kiểu sẽ nhiệt tình kết bạn bốn phương.

Thời đại học, cậu là sinh viên giỏi, nhưng tính cách lại lạnh lùng, bảo thủ.

Cậu có mối quan hệ tốt với mọi người trong lớp, nhưng chỉ dừng lại ở đó mà thôi. Không ai bắt nạt cậu, cũng không ai quá thân thiết với cậu, tất nhiên là ngoại trừ Bạc Tu Tề, một đứa bạn học kỳ lạ mà ngay cả lúc đi vệ sinh giữa giờ cũng phải kéo cậu đi cùng, dù bị người khác trêu chọc vẫn cứ mặc kệ mà làm theo ý mình.

Khi mấy người alpha tụ họp tiệc tùng, Bạc Tu Tề luôn sẵn sàng đưa cậu đi cùng, nhưng Hạ Đường Tề cũng lắm lúc cảm thấy nhàm chán.

Mặc dù cậu trông có vẻ lạnh lùng, nhưng không phải là bài xích xa lánh tất cả mọi người, cậu vẫn nói chuyện với một vài người bạn chí cốt.

Lục Trà là một trong những người bạn hiếm hoi đó.

Nhìn omega yếu ớt nằm trên giường bệnh, Hạ Đường Tề cố gắng lục tìm vài thông tin hữu ích trong trí nhớ mơ hồ của mình.

Thành tích của Lục Trà không tệ, được chủ nhiệm lớp trung học phân ngồi cùng bàn với cậu, 3 người ngồi một bàn, Hạ Đường Tề ngồi giữa, Bạc Tu Tề trước giờ vẫn dính lấy cậu ngồi bên trái, còn Lục Trà hình như ngồi bên phải.

Sau khi dần dần quen biết, cậu và Lục Trà ngày càng thân thiết, hình như còn hứa với nhau mãi mãi là bạn thân. Nhưng Hạ Đường Tề lúc này lại cảm thấy khó hiểu, trước đây bọn họ thân thiết như vậy, tại sao sau này lại xa cách? Với xuất phát điểm của Lục Trà, cậu ta rõ ràng có thể vào được một trường đại học tốt, nhưng bây giờ tại sao lại làm cùng chỗ với một người không có bằng cấp như Tảo Khang...

Và điều quan trọng nhất là——

Rõ ràng đây là cuộc hội ngộ giữa bạn cũ với nhau, Hạ Đường Tề có thể hiểu được việc Lục Trà ngạc nhiên.

Nhưng cậu lại không hiểu được những biểu cảm của Lục Trà.

Giả sử vì thấy bạn học cũ của mình sáng sủa thành đạt trong khi bản thân mình lại sống khổ sở, nên cậu ta thất vọng, khó chịu hoặc thậm chí tức giận đố kỵ thì Hạ Đường Tề đều hiểu được.

Nhưng ánh mắt của Lục Trà lại là lảng tránh.

Cậu ta đang sợ hãi, là vì hoảng hốt, hay là áy náy?

72

"Thật xin lỗi, vừa rồi xảy ra chút chuyện nên em ra trễ chút." Hạ Đường Tề lên xe, nhìn Bạc Tu Tề cười cười, "Không để Bạc tổng đợi lâu chứ."

" Vậy thì cũng đã đợi lâu rồi, giờ phải làm sao đây?" Bạc Tu Tề nhìn cậu, nhếch khỏe miệng, "Đền bù cho anh thế nào đây hả?"

"Đền bù cho anh một cái tát nhé." Hạ Đường Tề khoa trương vươn tay đặt bên mặt Bạc Tu Tề, giả bộ đẩy nhẹ một cái rồi nói "Em ở bệnh viện gặp được Lục Trà, anh có nhớ cậu ta không?"

Bàn tay của Bạc Tu Tề chợt cứng đờ.

"Là người bạn cùng bàn suốt ngày quấn lấy em hồi trước..." Bạc Tu Tề vội vàng điều chỉnh sắc mặt, trêu chọc: "Sao anh không nhớ được, năm đó cậu ta toàn giành em với anh..."

"Anh có hơi ghét cậu ta hả?" Hạ Đường Tề cẩn thận quan sát vẻ mặt của Bạc Tu Tề, cố gắng từ đó tìm ra một ít manh mối.

"Không tính tới chuyện đó thì cũng đã nhiều năm không gặp gỡ gì, đều thành người xa lạ rồi." Bạc Tu Tề lên tiếng phủ nhận, nhưng lại vô thức gật đầu, "Tóm lại, tránh xa cậu ta ra, nếu không anh sẽ ghen đó !"

"Em biết rồi."

Hạ Đường Tề cười đáp lại, nhưng khi nhìn ra cửa xe, khóe miệng cậu lại nhếch lên.

Lục Trà hẳn là có liên quan đến bệnh của Bạc Tu Tề.

73

Mọi chuyện trên đời này, một khi đã làm thì nhất định sẽ để lại dấu vết. Ngay cả khi Bạc Tu Tề không bao giờ nhắc đến bất cứ chuyện gì về quá khứ, nhưng không có nghĩa là có thể giấu Hạ Đường Tề mãi được.

Hạ Đường Tề luôn tin rằng mọi sự việc đều có sự liên kết logic.

Lục Trà hiện đang sống trong cảnh nghèo túng, nhưng khi nhìn thấy cậu, cậu ta không ghen tị, đố kị hay u sầu, mà là vẻ mặt đầy sợ hãi bất an, chắc chắn trong đó có vấn đề. Huống chi, khi Bạc Tu Tề đề cập đến Lục Trà thì trong vô thức hiện lên sự bài xích rõ ràng.

Hạ Đường Tề mạnh dạn đoán rằng Lục Trà là chìa khóa để giải trừ vấn đề rắc rối của Bạc Tu Tề.

Vì thế, Hạ Đường Tề thừa dịp Bạc Tu Tề bận rộn công việc để trở về ngôi nhà cha mẹ cậu từng sống.

Nhắc đến thì cũng lạ, trong cuộc hôn nhân trước, cậu không hề cảm thấy nơi cậu và Tịch Đương Điệt sống chung là nhà, dù cậu cũng cố gắng làm một omega hiền lương thục đức chăm lo gia đình nhưng trong thâm tâm chỉ coi nơi mình từng sống với cha mẹ là ngôi nhà thực sự. Nhưng bây giờ, cậu cùng Bạc Tu Tề mới ở chung với nhau một thời gian ngắn, cậu đã xem nơi đó như nhà của mình rồi.

Mặc dù duyên phận giữa cậu và cha mẹ không sâu nhưng trong khoảng thời gian hơn hai mươi năm ngắn ngủi, cậu luôn được yêu thương và chiều chuộng.

Có lẽ vì tuổi đã cao rồi mới có con trai nên cha mẹ cậu rất trân trọng thời gian ở bên con. Ngay cả những đồ dùng nho nhỏ mà cậu tiện tay vứt đi cũng sẽ được họ giữ gìn cẩn thận để làm kỷ niệm.

Nhưng hiện tại, dù Hạ Đường Tề đã lục tung hết các hộp đựng đồ từ thời trung học của mình, cũng không tìm được bất cứ "bằng chứng" nào có giá trị, ngược lại còn tìm được rất nhiều dấu vết "liếc mắt đưa tình" của mình với Bạc Tu Tề.

Bây giờ nhìn lại, những ngây thơ thuở ban đầu thật dễ thương và đáng quý.

Nếu như không có những biến cố này, cậu và Tu Tề cũng không bỏ lỡ nhau nhiều năm như vậy.

74

Dạo này Bạc Tu Tề ngày càng thích về nhà.

So với người nghiện công việc, thiếu điều muốn sống luôn trong công ty trước đây, thì giờ anh quả thật là một kẻ lười biếng.

Vừa tan làm, anh đã vội vã chạy về nhà, đi trên đường thì tràn đầy mong ngóng, còn ngâm nga hát trong vô thức, ngay cả mấy đứa trẻ gặp anh trên đường cũng phải thì thầm to nhỏ với nhau.

"Chú này trông yêu đời quá đi."

Bạc Tu Tề nghe được thì rất sửng sốt.

Anh quả thật rất hạnh phúc, vì cục cưng của anh đã quay về bên anh, hạnh phúc như thể trong giấc mơ vậy.

Mỗi ngày trở về nhà là một niềm vui lớn.

Vừa mở cửa ra, mùi thơm của thức ăn trong phòng đã bay vào mũi Bạc Tu Tề.

"Em làm món gì vậy? Mùi thơm quá."

Anh thay giày, cởi áo khoác, treo lên móc ở cửa ra vào, hít một hơi thật mạnh.

"Cá mú hấp." Hạ Đường Tề ngồi ở trên sô pha, nhìn đối phương trở về, đáp: "Anh làm việc vất vả rồi, mau rửa tay đi rồi ăn cơm."

Bạc Tu Tề rửa tay xong lại sáp tới chỗ Hạ Đường Tề "Em đang xem cái gì vậy?"

Hạ Đường Tề huơ cuốn sách trong tay, nói: "Em vừa về nhà cũ lấy một số quần áo dày đó, tình cờ tìm được sách giáo khoa chúng ta từng học hồi cấp ba này, em thấy hay hay nên cầm về."

Bạc Tu Tề nhìn cậu cười: "Hồi ức thanh xuân đó nha..."

"Anh bớt tào lao lại đi, rửa tay xong rồi thì đi ăn cơm, đồ ăn em vẫn đang để trong lò vi sóng..." Hạ Đường Tề đặt sách xuống định đứng dậy thì bị Bạc Tu Tề ôm lại.

"Để anh xem thử thanh xuân của Đường Đường nhà ta có dấu chân của anh trong đó không."

Bạc Tu Tề giờ đã tiến bộ rất nhiều, một cái ôm đơn giản không còn gây khó chịu nữa, anh vui vẻ ôm Hạ Đường Tề hồi lâu, rồi y như trẻ con nắm chặt tay cậu đi ăn cơm.

Alpha cao lớn này suy nghĩ cũng trẻ con nốt

——trời ơi, anh thật may mắn mà.