Chuyện Này Quá Sức Rồi

Chương 112




Dịch: LTLT

Bây giờ là trung tuần tháng năm, đầu hạ.

Thiệu Trạm đã vô cùng hiểu rõ cơ thể của Hứa Thịnh, hắn từng dùng hai cách khác nhau để tiến vào, biết chỗ nhạy cảm của cậu ở đâu, chỗ nào không thể đụng vào, chỗ nào vừa đụng đã khàn giọng bảo hắn cút.

Trên trán đổ một lớp mồ hôi mỏng, rơi xuống với nhiệt độ nóng hổi.

Lúc này Hứa Thịnh mới nhận ra rõ ràng rằng mùa đông tràn ngập các buổi ôn tập và thi đầu vào, được tạo nên từ vô số bức vẽ và đoạn audio truyền đến qua tai nghe lúc thi đầu vào đã trôi qua.

Lần này xuống sân trường, học sinh Lục trung đều thay áo khoác mùa Thu, mặt trời chiếu lên trên người khiến cả người nóng lên.

Bởi vì bây giờ Thiệu Trạm là học sinh 12, đang là thời khắc quan trọng nên học sinh đại diện phát biểu vào buổi chào cờ thứ hai mỗi tuần được đổi sang học sinh lớp 11: “Xin mời em học sinh xxx khối 11 lên sân khấu phát biểu chào cờ…”

Cố Diêm Vương ở bên cạnh bục cờ, chắp tay sau lưng, nhìn xung quanh, có ý tuần tra khu vực, nhỏ giọng nói: “Bức tường bên kia sân bị sao vậy? Sao lại dơ thành thế này? Hôm nào tìm người quét lại, không ra thể thống gì…”

Bức tường mà Cố Diêm Vương nói là bức tường rào đối diện với bục chào cờ, bên trên một đường đen một đường xám, đều là dấu banh.

Hứa Thịnh đến trễ 10 phút, cậu trốn giáo viên, sau khi bình tĩnh vòng từ hàng cuối sân đi vào, chưa đứng bao lâu thì cậu đã đưa tay lên đỡ eo: “… Đệt.”

Dáng người của hai cậu đều cao, Thiệu Trạm đứng đằng sau Hứa Thịnh, thấy động tác nhỏ này của cậu bèn đưa tay đặt lên bên hông cậu: “Tối qua không nỡ làm cậu mà cũng đau à?”

Còn hơn một tháng nữa là thi đại học, đều đang bận rộn ôn tập nên cuối cùng Thiệu Trạm thật sự không có giày vò cậu.

Hứa Thịnh: “Cấn ở mép bàn.”

Học sinh lớp 12-6 bên cạnh vô thức nhìn thoáng qua bên lớp 12-7, ánh mắt này đúng lúc nhìn thấy tay học thần vẫn chưa rút về lại: “…”

Vẻ mặt hắn lạnh lùng, bàn tay đặt lên trên eo người trước mặt, đồng phục trường vốn đã rộng rãi, cũng có thể là đại ca Hứa quá gầy nên sau khi tay đặt eo thì rõ ràng bị hõm vào, nếp nhăn áo uốn lượn.

Người kia vội vàng dời mắt đi.

… Hình như cậu ta đã nhìn thấy thứ không nên thấy rồi.

Nội dung chào cờ không khác gì trước đó, sau khi đại diện học sinh phát biểu xoay quanh chủ đề “đọc nhiều sách, đọc sách hay” thì đại diện giáo viên tổ Thể dục lên bục cờ thông báo chuyện liên quan đến “cuộc thi bóng rổ”, chỉ có khối 10 với khối 11 tham gia thi đấu, sau khi thông báo xong thì toàn thể học sinh giải tán tại chỗ.

Khối 12 thờ dài thườn thượt, Hầu Tuấn vừa về đến lớp thì đã chống bàn lắc đầu nói: “Haiz, học sinh 12 không có nhân quyền mà…”

“Ai nói không đúng chứ?” Đàm Khải bước vào lớp, “Vậy mà ngay cả quyền tham gia thi đấu bóng rổ cũng không có, năm ngoái trận đầu tiên đã thua rồi, tui còn muốn năm nay thắng lại để bọn họ thấy phong thái của lớp 12-7.”

“Năm ngoái lớp chúng ta có tham gia à?” Hứa Thịnh rẽ vào quầy bán đồ ăn vặt mua nước, cầm nước về lớp, đưa cho nhóm Khưu Thu mấy cây kẹo que mà cậu tiện tay mua ở cạnh quầy thu ngân, vừa vặn nghe thấy câu này, “Sao tui không có ấn tượng?”

Lớp 11-7 quả thực từng thi đấu một lần, lúc đó Hứa Thịnh vẫn còn là “anh đại” mới nghe tiếng đã sợ mất mật, đương nhiên không được mời tham gia, Thiệu Trạm thì khỏi nói, cả ngày giải đề trong nhóm thi giải, càng không ai dám tìm.”

Hầu Tuấn nói: “Từng tham gia, lúc đó có lẽ ông cúp học rồi, suốt ngày bận chạy ở biên giới vi phạm nội quy trường.”

Câu nói này của Hầu Tuấn có lý lẽ, có chứng cứ, Hứa Thịnh không thể phản bác: “…”

Hầu Tuấn đang nói thì ánh mắt nhìn vào trong cổ áo của Hứa Thịnh: “Anh Thịnh, ông…”

Trên xương quai xanh của cậu có một dấu vết không rõ ràng lắm.

Hứa Thịnh nhân lúc Thiệu Trạm không có ở đây ngồi xuống chỗ của hắn tìm bài thi, cái ghế lung lay hơi ngửa ra đằng sau: “Sao hả?”

Hầu Tuấn nói ngắn gọn: “Phòng tui có nước hoa, nếu ông cần thì có thể đến tìm tui mượn.”

Hứa Thịnh: “?”

Chuyện khối 12 không thể tham gia thi đấu bóng rổ đã khiến bầu không khí lớp trầm hẳn, cộng thêm kì thi thử tuần trước cũng sắp có kết quả, thứ hạng của lần thi thử này là xếp hạng toàn thành phố A, có thể nhìn thấy bản thân mình đang ở vị trí nào một cách trực quan hơn. Mỗi lần có kết quả đều là vài người buồn vài người vui, nếu như thi tốt thì cũng không có gì, thi không tốt thì sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến tâm trạng trước khi thi, tâm trạng không tốt thì lúc này sẽ suy sụp hoàn toàn.

Đàm Khải là ví dụ điển hình, trước đây ở trên lớp, cậu ta với Hầu Tuấn luôn giống như hai người tấu nói, lúc này Hầu Tuấn nói gì cậu ta đều không tiếp lời, cắm đầu viết.

Hứa Thịnh có ý an ủi nhưng không hiệu quả, thế là kéo Thiệu Trạm đến.

Thiệu Trạm: “Tôi đi thì có ích gì?”

“Chẳng phải cậu là học thần sao?” Hứa Thịnh nói, “Đàm Khải đã hâm mộ cậu từ hồi lớp 10 rồi, cậu nói mấy câu không chừng có tác dụng.”

Nếu là Thiệu Trạm trước dây thì có nghĩ thế nào cũng sẽ không ngờ rằng có ngày mình chủ động đứng trước mặt bạn cùng lớp, nhưng mà hắn lạnh lùng nói, một câu “đề thi thử lần này rất đơn giản” không an ủi được Đàm Khải chút nào.

“Đề thi thử lần này rất đơn giản.” Thiệu Trạm nói đến đây lại ngừng một lát, “Theo lý mà nói thì không nên có nhiều chỗ mất điểm như vậy.”

Hứa Thịnh: “…”

Đàm Khải: “…” Tui khóc rất to đó, có tin tui khóc cho ông xem không?

Hầu Tuấn đang an ủi Đàm Khải: “…”

“Làm phiền rồi.” Hứa Thịnh đặt tay lên vai bạn trai, định đẩy hắn đi, “Mấy ông tiếp tục, coi như cậu ta không tồn tại đi.”

Bầu không khí ngột ngạt trong lớp 12-7 kéo dài đến tiết tự học buổi tối. Các lớp tham gia giải bóng rổ của mấy khối khác đang luyện tập trên sân. Sau khi tan học, sân bóng vắng vẻ yên tĩnh, âm thanh truyền vào trong tòa nhà dạy học thông qua cửa sổ sau.

Hứa Thịnh làm xong đề thi, cầm bút xoay một vòng, hỏi một câu chấn động lòng người: “Có ai muốn xuống chơi bóng không?”

“…?”

Không ai lên tiếng.

Hứa Thịnh: “Nghe không hiểu à? Tui nhắc lại lần nữa nhé?”

“Không phải, nghe hiểu.” Đàm Khải bị câu nói của Hứa Thịnh làm cho giật mình mở mic, “Nhưng mà chẳng phải bây giờ đang học tự học sao? Sao xuống chơi bóng được?”

Thiệu Trạm mơ hồ nhận ra câu tiếp theo Hứa Thịnh định nói gì.

Quả nhiên, Hứa Thịnh dựa ra sau, nói tự nhiên: “… Cúp học thôi.”

“Chẳng lẽ mấy ông lớn như này rồi chưa từng cúp học à?” Hứa Thịnh lại cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, sau khi xem thời gian thì nói, “Cố Diêm Vương với lão Mạnh chắc đang họp, bây giờ chuồn xuống còn có thể chơi nửa tiếng.”

Hứa Thịnh mở miệng nói bậy: “Chuyện học hành phải chú ý kết hợp giữa việc học và việc nghỉ ngơi, tạm thời thả lỏng là để sau này có thể học tập tốt hơn. Giơ tay đi, ai muốn đi với tui?”

Tất cả mọi người đều muốn thử xem sao, nhưng trong lúc nhất thời không ai dám nhúc nhích. Cho đến khi trong lớp học yên tĩnh vang lên một tiếng kéo ghế rất khẽ.

Thiệu Trạm đứng lên đi đến cửa sau lớp học, quay đầu lại nhìn Hứa Thịnh: “Không đi à?”

Thiệu Trạm hành động quá nhanh, dứt khoát gọn gàng, không cho người ta chút thời gian phản ứng, mới nói cúp học thì giây tiếp theo đã đi ra khỏi lớp học rồi.

Việc này đã trấn an những người khác.

Học thần cũng đã trốn học thì bọn họ có gì mà không dám!

“Đi.” Hầu Tuấn đổi sang giày chơi bóng, “Cúp thì cúp, còn ngồi trong lớp nữa thì tui điên mất.”

Ngay cả Khưu Thu cũng ném bút: “Thiếu đội cổ vũ không?”

Đàm Khải bước ra khỏi tự kỉ: “Chị Khưu, lát nữa hô bốn chữ “anh Khải đinh vãi” ba lần!”

Còn hơn một trăm ngày nữa là thi đại học, lớp 12-7 cúp học tập thể.

Lúc lớp 12-7 đi xuống đúng lúc gặp khối 11 đang đấu tập.

Trên sân có một lớp chưa hẹn được người, chỉ có thể tự luyện ném rổ, bóng đập vào trên khung rổ, bay thẳng ra bên ngoài sân, giây tiếp theo lại “bịch” một tiếng, một bàn tay khớp xương rõ ràng đỡ bóng, ngay sau đó cổ tay xoay một cái, bóng rơi xuống đất.

Ống tay áo đồng phục của Thiệu Trạm được xắn lên mấy cái, cổ tay mảnh khảnh, những người khác ở lớp 12-7 chưa từng thấy hắn chơi bóng, hắn ném bóng về lại, hỏi đội trưởng lớp 11: “Chơi không?”

Mặt mũi hắn lạnh lùng, lời nói ra càng lạnh hơn khiến đối phương một lúc lâu vẫn chưa lên tiếng.

“Anh này.” Hứa Thịnh thường xuyên cảm thấy ngạc nhiên với khả năng giao tiếp xã hội của Thiệu Trạm, cậu thở dài nói: “Giọng điệu này với cách diễn tả của anh nghe giống như muốn tìm người ta đánh lộn vậy.”

Thiệu Trạm: “…”

Cuối cùng trận đấu tập này cũng được hẹn xong, lần đầu tiên Hứa Thịnh chơi bóng với Thiệu Trạm, tiết thể dục trước đây bọn họ chỉ chơi đánh cầu lông với nhóm Khưu Thu, còn không dám đánh mạnh quá, cứ nhường cho Khưu Thu, không có chút trải nghiệm gì.

Học sinh lớp 12-7 nhanh chóng phát hiện hai vị này đều là kiểu nhanh và chính xác. Bình thường Hứa Thịnh nói rất nhiều, nhưng Hầu Tuấn là người từng cùng cậu đánh lộn, biết cậu một khi đã nghiêm túc thì sẽ nói rất ít, quả nhiên, Hứa Thịnh khom người, đưa tay lên kéo cổ áo ra, tiến lên cướp bóng của đối phương.

Sau khi Thiệu Trạm nhận bóng thì giành được một điểm, hai người phối hợp rất ăn ý, bóng không lệch một chút nào, đập thẳng vào chính giữa khung rổ rơi xuống.

Tiếng huýt sáo trên sân vang lên bốn phía.

“Anh Trạm, bóng đẹp!” Hầu Tuấn vừa lau mồ hôi vừa nói.

Thực ra kỹ thuật chơi bóng của Đàm Khải rất tệ, tệ đến mức Khưu Thu ở bên ngoài quan sát cũng tìm không được từ thích hợp để khen cậu ta, nhưng bản thân cậu ta lại không nghĩ như thế: “Động tác vừa rồi của tui có ai chú ý không? Không ai khen tui sao?”

Hứa Thịnh: “…?”

Cậu im lặng một hồi, miễn cưỡng khen cậu ta: “Động tá suýt nữa đập bóng vào trong tay đối phương vừa rồi của ông rất chi tiết.”

“Động tác ném sai khung rổ của cậu.” Thiệu Trạm nói, “Cũng rất chi tiết.”

Đàm Khải: “…”

Thiếu niên trên sân vừa nhiệt huyết vừa khoa trương, nhóm Khưu Thu ngồi bên ngoài trông quần áo giùm bọn họ, cô chưa từng nghĩ rằng thi đại học sắp đến gần rồi còn có thể làm ra chuyện cúp học xem bạn chơi bóng rổ.

Khoảng thời gian này tất cả mọi người đều có áp lực lớn, thay vì nói là áp lực không bằng nói là hoang mang về tương lai, đã từng nghĩ đến kỳ thi đại học rất nhiều lần nhưng sắp đi đến trước kỳ thi quan trọng nhất trong đời người thật thì lại không kìm được mà sợ hãi.

Nhưng mà lúc này, tất cả mọi cảm xúc đều bị quên đi sạch sẽ.

Nhưng sợi dây căng chặt trong đầu bị một câu “cúp học thôi” đánh tan, trước giờ bọn họ luôn gò bó theo quy củ, trong cuộc sống ngoại trừ giải đề thì là giải đề, mấy lần vi phạm hình như đều có liên quan đến Hứa Thịnh.

Khưu Thu hét lên “12-7 cố lên”.

Trong tiếng câu cổ vũ của Khưu Thu còn trộn lẫn giọng nói tức hổn hển của Cố Diêm Vương: “Lớp 12-7! Mấy em làm gì đó?”

Bóng trong tay Hầu Tuấn suýt nữa bay ra ngoài, phản ứng này giống như đang lén chơi game ở nhà thì cuối cùng mẹ đẩy cửa bước vào: “Đậu má?”

“Chẳng phải Cố Diêm Vương đang họp sao?

Cố Diêm Vương đang họp thật, cửa sổ sau của phòng họp vừa vặn đối diện với sân bóng rổ. Tất cả mọi người đều nheo mắt nhìn về phía tòa nhà dạy học, lúc này ở một cửa sổ nào đó trên tầng ba, bọn họ nhìn thấy đầu của Cố Diêm Vương đang thò ra ngoài cửa sổ, người đàn ông trung niên với mái tóc thưa thớt, vẻ mặt giận dữ: “Ranh con! Đừng chạy! Thầy xuống ngay bây giờ, không học hành đàng hoàng mà xuống sân bóng làm gì?”

Bóng trong tay Hầu Tuấn bị Hứa Thịnh đánh bay.

Hứa Thịnh: “Ngây ra đó làm gì, chạy đi.”

Học sinh lớp 12-7 chạy về như ong vỡ tổ.

Khưu Thu chạy chậm nhất, Hứa Thịnh chạy chậm lại kéo cô, tiện thể gọi Thiệu Trạm: “Bạn cùng bàn, lát nữa cậu cũng kéo một người chạy.”

Thế là Thiệu Trạm chạy chậm lại dựa vào lưới sắt của sân bóng chờ bọn họ.

Khưu Thư được người khác kéo chạy, tiếng gió thổi qua bên tai, cô chợt cảm thấy có lẽ không phải vì câu “cúp học thôi” mà là cô phát hiện các thiếu niên trên sân mãi mãi nhiệt huyết, mãi mãi tiến về trước… Cô cũng như thế.