Chuyện Lãng Mạn Của An Nhiên

Chương 1: Nhận Nhầm Người




Bầu trời hôm nay đặc biệt trong xanh, những tia nắng dịu dàng xuyên qua ô cửa sổ, khiến căn phòng nhỏ của An Nhiên càng thêm ấm áp. Gió hôm nay cũng có phần tử tế hơn, thay vì thổi vù vù vào mặt thì chỉ nhẹ nhàng lướt qua, trêu đùa mái tóc cô nàng.

An Nhiên cả người vẫn còn mặt quần áo ngủ, ngẩn ngơ nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ. Thời tiết hôm nay đẹp như vậy, phải chăng là báo hiệu một ngày bắt đầu công việc thuận lợi?

Gọi là bắt đầu, nhưng thật ra đây đã là tháng thứ hai cô đi làm. Nhớ một tháng trước chân ướt chân ráo bước vào công ty lớn làm việc, cảm xúc có hồi hợp, có nôn nao nhưng vẫn còn đỡ hơn nhiều so với bây giờ.

An Nhiên đóng cửa sổ lại, đi đến tủ quần áo chọn một bộ thật chỉnh tề rồi vào nhà vệ sinh để tắm rửa.

Mới hôm qua thôi, khi mà cuộc họp cuối tháng của phòng kế hoạch diễn ra, trưởng phòng Quỳnh Chi bất ngờ dõng dạc biểu dương cô, cái miệng lanh lợi của chị ta ra sức khen ngợi. Và trước con mắt bất ngờ của mọi người, bao gồm cả An Nhiên, chị Chi đưa ra một thông báo: Thư kí của tổng giám đốc được điều đến chi nhánh khác làm việc, Huỳnh An Nhiên sẽ là người thay thế vị trí này.

Trước sự thăng tiến nhanh đến khó tin này, chính chủ cảm thấy hoang mang nhiều hơn là vui mừng. Vì vậy, chiều hôm đó khi ra về, An Nhiên bày ra vẻ mặt cảm kích, ngỏ ý mời trưởng phòng của mình đi ăn tối.

Bữa ăn vỏn vẹn chỉ có nửa tiếng, hai người phụ nữ lại không chút ngại ngần dành hơn phân nửa thời gian để tâm sự, thay vì thưởng thức món ăn. An Nhiên vào công ty làm mới được một tháng, cơ hội tiếp xúc với trưởng phòng không được tính là nhiều, nhưng bản thân cô thành thật, lại chăm chỉ nên cũng xem như được lòng chị ta.

Quỳnh Chi nhiệt tình chỉ dẫn cho đàn em, từng chút từng chút cụ thể. Trong lòng chị cũng rất hoài nghi, liệu cô gái này thân thế có gì đặc biệt mà lại lọt vào mắt xanh của vị kia. Mà cho dù có thật sự là "con ông, cháu cha", thì với một người nghiêm khắc như tổng giám đốc, nếu không có năng lực cũng sẽ không trụ lại lâu.

Đương nhiên những gì trưởng phòng nghĩ An Nhiên không hề hay biết. Cô đinh ninh bản thân mình được ưu ái là do Quỳnh Chi tốt bụng đề bạt, bởi lẽ lúc họp chị ta đã dành không ít lời khen cho cô. Chỉ là nghe nói sếp mới của cô rất nguyên tắc, ngày tháng sau này chắc chắn không dễ dàng.

Kể lại thì lâu, nhưng thật ra màn hồi tưởng của An Nhiên diễn ra rất nhanh. Cô lúc này quần áo đã tươm tất, chuẩn bị xuống bếp để ăn sáng. Mẹ Hoa hôm nay lại nấu bánh canh tôm thịt, An Nhiên không mấy hào hứng nhưng cũng cố ăn hết tô. Mẹ nhìn thái độ con gái, cằn nhằn:

- Ăn ở nhà cho vệ sinh! Ra tiệm ăn có ngon cũng không chất lượng bằng đồ mẹ nấu đâu.

Cô con gái không dám cãi, liên tục "dạ" cho qua chuyện. Chất lượng thì đúng là chất lượng, nhưng cứ bánh canh miết như vậy thì đúng là chịu không nổi. An Nhiên thầm nghĩ, trong lòng không ngừng oán trách ba Vũ, ai bảo ba thích nhất là bánh canh tôm thịt chi.

Phòng giám đốc nằm ở tầng chín, An Nhiên lần đầu tiên trong đời nhấn nút đi lên tầng cao nhất của công ty. Thang máy chưa kịp đóng lại, một người thanh niên nhanh chóng chen chân vào, sau khi ổn định vị trí, anh lịch sự cười với An Nhiên.

Lúc này cô mới nhìn rõ người bên cạnh, mặt mũi sáng sủa, thân hình cao ráo, tuổi tác chừng ba mươi là cùng. Cô cười đáp lại anh chàng kia, lẳng lặng quan sát thì phát hiện anh ta không hề nhấn nút chọn tầng khác. An Nhiên nuốt nước bọt, ra vẻ tự nhiên hỏi:

- Anh cũng lên tầng chín đúng không anh?

Chàng trai mỉm cười, điềm đạm trả lời:

- Đúng vậy! Em là Thư kí mới phải không? Nghe nói lúc ở phòng kế hoạch em được đánh giá cao lắm hả?

An Nhiên chột dạ, đỏ mặt nói:

- Em may mắn được mọi người trong phòng giúp đỡ, vả lại còn có chị Chi dạy bảo nên mới hoàn thành công việc tốt được, chứ em đâu có tài cán gì!

Người kia không nói gì, chỉ cười cười quay đi. An Nhiên đưa mắt len lén đánh giá, bộ vest trên người anh ta không một nếp nhăn, đầu tóc gọn gàng, đến đôi giày cũng bóng loáng, nhìn chung chỉnh chu vô cùng. Cảm giác anh này mang lại rất giống với một người mà cô đã nghe tả qua: Vẻ ngoài rất ổn, chiều cao lí tưởng, khoảng ba mươi tuổi và đặc biệt là cực kì nghiêm túc trong mọi việc.

Ý nghĩ vừa thoáng qua, An Nhiên liền rùng mình, người kia thì vẫn đang thản nhiên nhìn thẳng về phía trước, dường như không phát giác ra ánh mắt lén lút của cô. An Nhiên lấy hết can đảm, cười thật tươi nhìn sang chàng trai và bắt chuyện:

- Anh làm việc ở tầng chín luôn hả anh?

- Đúng rồi em! Anh làm cũng được hai năm rồi!

An Nhiên "dạ" một tiếng, bắt đầu lục lọi lại trong trí nhớ, nghe đâu tổng giám đốc nhậm chức tính đến nay cũng được hai năm.

Đang lúc cô nàng vẫn còn nghĩ ngợi, thang máy "ting" một tiếng, sau đó mở ra. Cô theo chân anh chàng kia bước ra, mắt nhìn quanh để xác định vị trí. Người thanh niên rất nhiệt tình, anh không đi tiếp mà dừng lại hướng dẫn cho cô, anh nói:

- Theo anh!

Dù rằng như vậy rất tiện, nhưng An Nhiên cảm thấy nên khách sáo một chút, cô vờ lên tiếng từ chối:

- Anh chỉ hướng, em tự đi được rồi! Phiền anh dẫn đi lỡ anh trễ giờ thì sao?

Câu này thì có phần thật lòng. Cả buổi sáng cô vì chuyện bất ngờ được thăng chức mà phải loay hoay sắp xếp lại đầu óc, nên không tránh khỏi đi làm muộn. Mà người kia không hơn gì cô, cũng trong tình trạng tương tự. Chàng trai nghe An Nhiên nói xong liền cười tươi, thoải mái nói:

- Tiện đường thôi! Anh cũng đang muốn đến phòng tổng giám đốc mà!

Trong lòng An Nhiên đã chắc được 70% người này chính là tổng giám đốc Quân. Cô vui mừng nhận thấy sếp mới của cô dù có hơi cầu toàn nhưng lại rất thân thiện, còn chủ động trêu cô nữa chứ. Nghĩ thế, cô nàng ngây thơ mỉm cười, theo chân người kia đi một vòng và cuối cùng dừng lại trước một căn phòng lớn có treo bảng "Phòng Tổng Giám Đốc".

Chàng trai gõ lên cửa mấy cái, khi thấy bên trong im lặng, anh mới mở cửa bước vào. An Nhiên có hơi thắc mắc trước hành động của anh ta, nhưng cũng không tiện hỏi nhiều.

Căn phòng hết sức sạch sẽ, mọi thứ đều được sắp xếp ngăn nắp, gọn gàng. Phảng phất trong không khí là một mùi thơm nhàn nhạt vờn qua vờn lại trên cánh mũi, An Nhiên tham lam hít lấy, tâm tình cũng thả lỏng đi ít nhiều. Người kia thấy dáng vẻ hưởng thụ của cô thì chỉ tay về bàn làm việc trong góc phòng, cười nói:

- Từ giờ đây là nơi em làm việc! Cố lên nha!

Tầm mắt An Nhiên nhìn theo tay của anh chàng nọ, liền thấy chiếc bàn nhỏ xinh đặt ở một góc phòng. Cô mang cặp tài liệu đặt lên bàn rồi nhìn về phía người thanh niên, vui vẻ nói:

- Cảm ơn sếp nhiều! Phòng làm việc của sếp là ở bên trong đúng không sếp?

An Nhiên hướng mắt về phía phòng nhỏ nằm gọn trong căn phòng của giám đốc. Phòng nhỏ này được làm bằng kính mờ, cản trở ánh nhìn của cô nàng. Chàng trai mà cô vừa cảm ơn trố mắt nhìn cô, ngạc nhiên hỏi lại:

- Em vừa gọi anh là sếp hả? Trời! Em đề cao anh quá rồi! Anh là thư kí cũ, tên Khải Minh! Hôm nay đến để bàn giao công việc cho em thôi! - Anh ta nhã nhặn nói, nụ cười vẫn giữ vững trên môi, rồi như chẳng hề nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của An Nhiên, anh thấp giọng nói tiếp:

- Sếp đang ở phòng trong, em nhận tài liệu anh đem đến rồi vào chào sếp nha!

Cô gái khẽ cắn môi, ngượng ngùng cúi đầu, trong lòng thầm mắng mình quá hấp tấp. Bản thân ngu ngốc mà cứ tự cho là thông minh, nhìn thấu sự đời nên mới bị mất mặt như vậy. An Nhiên thở dài, tự nhủ đây chính là bài học để đời của cô.

Khải Minh nhìn vẻ mặt xấu hổ của cô gái đối diện mà không nhịn được nhe răng cười, nhưng ngay sau đó anh nhanh chóng kiềm chế, trở lại vẻ lịch thiệp hằng ngày. Anh hướng dẫn cho cô một số công việc còn đang dang dở, thậm chí còn có lòng cho cô email, căn dặn nếu có gì thắc mắc thì cứ tìm anh để hỏi.

Xong đâu đó, anh ra hiệu cho An Nhiên đi theo mình, rồi bước đến phòng nhỏ, gõ cửa hỏi:

- Dạ sếp! Em vào được không sếp?

- Vào đi!

Phía trong vốn im lìm giờ đã có hồi âm, Khải Minh khéo léo mở cửa, nụ cười chực sẵn trên môi:

- Dạ sếp! Em đã bàn giao cho người mới xong rồi, giờ em qua chi nhánh kia luôn nha! Cảm ơn sếp thời gian qua đã chỉ dạy em nhiều việc, em rất cảm kích..

Chàng trai xả ra một tràng, còn muốn tiếp tục tâng bốc nữa nhưng đã bị ông chủ của mình ngắt ngang:

- Được rồi! Mau đi đi, lề mề nữa là trễ thêm đó. Qua đó cố gắng làm nhiều, nói ít là tốt rồi.

Khải Minh lập tức vâng dạ rồi chào An Nhiên để đi. Nãy giờ vị sếp kia vẫn luôn cúi đầu nhìn chằm chằm vào xấp giấy ở trên bàn, An Nhiên đứng ở cửa phòng vốn không biết hắn ta đang xem gì. Chỉ là thái độ lạnh nhạt của người này khiến cô mất tự nhiên, khó khăn lắm mới chào hỏi được một câu ra hồn:

- Dạ em chào sếp! Em là An Nhiên, thư kí mới.. Sếp có gì căn dặn không sếp?

Người kia không ngẩng đầu, chỉ lật xem những tờ giấy trên bàn, không chút biểu cảm nói:

- Mới vào làm được một tháng, thành tích cũng ổn, không có gì nổi bật, ngày đầu làm việc cho tôi đã đi trễ. Phía dưới trước nay chọn người rất nghiêm khắc, em có gì đặc biệt mà họ đưa em đến đây vậy?

An Nhiên sửng sốt, không ngờ lúc người ít nói chịu nói nhiều thì lời nói lại khó nghe như vậy. Cô biết bản thân đi trễ là có lỗi nên bị trách là đáng, cũng biết thăng tiến nhanh như vậy là rất kì lạ nhưng việc này chính cô cũng không rõ nguyên do. Vì vậy, cô thành thật nói:

- Ngày đầu đã đi trễ là lỗi của em, sau này nhất định không tái phạm nữa. Mong sếp bỏ qua cho! Còn về lí do được làm thư kí cho sếp, nói thật em cũng thắc mắc lắm! Nhưng mà may mắn có cơ hội phát triển, em đâu có dám nhiều lời.

Vĩnh Quân nghe xong cảm thấy hơi bất ngờ, giọng điệu người này chân thật như vậy, xem ra quả thật không biết gì. Hắn gấp tập hồ sơ của An Nhiên lại, ngẩng đầu lên nhìn cô nàng. Khoảnh khắc hai mắt chạm nhau, cả hai đều nhất thời cứng họng.