Chuyện Hoang Đường

Chương 7




Lễ cưới được tổ chức oanh oanh liệt liệt, cả trong và ngoài giáo đường đều chật kín người, chen chúc nhau không còn chỗ trống, những ánh đèn nháy ra từ máy chụp ảnh loé ra không dứt để bắt kịp những hình ảnh của lễ cưới đưa lên truyền thông. Diệp Tuấn mặc lễ phục là bộ Âu phục màu trắng, đứng nghiêm trước bục mục sư đọc Thánh kinh, người đàn ông đứng bên cạnh nắm thật chặc tay cậu, có thể cảm nhận được tâm tình anh đang kích động vì thân thể anh đang khẽ run.

Bầu không khí rất nghiêm trang, Diệp Tuấn lại không có cảm giác gì, cứ như người kết hôn không phải là mình, mà giống như một vị khách đến xem lễ cưới. Cậu hờ hững nhìn tất cả những thứ đang xảy ra, nhưng không hề có cảm giác gì, lòng không chút gợn sóng.

Lúc đưa ra lời tuyên thệ, Diệp Tuấn giống như người máy mà nói ra ba chữ kia: “Tôi đồng ý”. Con người sống trên đời có thể có bao nhiêu lần cơ hội được đứng trước Chúa mà nói ra ba chữ thần thánh này chứ? Có người chỉ có một lần, bất hạnh hơn thì hai lần ba lần. Mà Diệp Tuấn, ngay cả lần đầu tiên nói ra cũng không phải xuất phát từ ý muốn của chính mình. Trong lòng cậu bỗng cảm thấy bi ai, nhưng không cách nào nói ra, dù sao nếu cậu không muốn cũng không ai ép buộc được.

Vưu Diệc Thanh bên cạnh lại có vẻ kích động đặc biệt. Lúc mục sư tuyên bố có thể hôn môi anh liền ôm lấy Diệp Tuấn hôn môi cuồng nhiệt. Xung quanh vang đầy tiếng huýt sáo, Diệp Tuấn vẫn còn có chút không quen, nên dứt khoát nhắm mắt lại, giống như nhắm chặt mắt rồi sẽ không nhìn thấy không nghe thấy những thứ đang xảy ra.

Repost là con chó ăn cứt

Sau khi kết thúc nghi thức chính là tiệc cưới. Bên Diệp Tuấn chỉ có người thân bạn bè thân thiết trong gia tộc, mà bên Vưu Diệc Thanh tuy quan hệ gia đình đơn giản, nhưng khách hàng lại chiếm mười mấy bàn. Một bàn lại một bàn đến chúc rượu, dù phần lớn rượu đã được Vưu Diệc Thanh chắn cho, nhưng Diệp Tuấn vẫn cảm thấy say choáng.

Mà những người nhìn cậu với ánh mắt kỳ quái ánh dò xét cũng làm Diệp Tuấn rất không thoải mái, bốn phía vừa ầm ĩ vừa nhốn nháo, cậu không thể làm gì khác hơn là miễn cưỡng nặn ra nụ cười đáp lại khi những người khác trêu đùa. Tất cả đều làm Diệp Tuấn cảm thấy phức tạp, gần như muốn cứ như vậy mà phất tay áo bỏ đi, nhưng lại không thể không cố nhịn xuống.

Cuối cùng vẫn là Vưu Diệc Thanh nhìn ra cậu không đúng, nói xin lỗi với những khác người rằng thân thể Diệp Tuấn không khỏe để Diệp Tuấn trở về phòng khách sạn nghỉ ngơi.

Tiệc cưới tổ chức ở khách sạn, nơi nghỉ ngơi tất nhiên cũng ở khách sạn. Căn phòng được trang trí đậm chất phòng tân hôn với chiếc giường chữ nhật đỏ thẫm, gối đỏ, khắp nơi dán đầy hình trái tim đỏ thẫm, đầu giường dán một chữ hỷ thật to, có chút chói mắt. Diệp Tuấn rất mệt mỏi, chưa từng mệt mỏi như vậy.

Người ta bảo kết hôn là chuyện mệt nhất đời người, đúng thật! Đối mặt với những chuyện rườm rà thế này cậu không có sự vui sướng của kẻ lần đầu kết hôn, mà chỉ theo bản năng mà đáp lại một cách máy móc. Cậu muốn nằm trên giường ngủ một giấc, nhưng mùi rượu trên người lại làm cậu vô cùng không thoải mái, không thể làm gì khác hơn là nhận mệnh đi vào phòng tắm.

Lúc đi ra, Vưu Diệc Thanh cũng đang ở bên ngoài, trên bàn bày một ít món ăn thanh đạm, anh cười nhìn cậu. Diệp Tuấn dường như nhịn đói cả ngày. Tuy trước khi tiệc cưới diễn ra, Vưu Diệc Thanh để cậu ăn chút thức ăn lót dạ, nhưng lúc này bụng thật sự đã đói cồn cào. Trong lòng Diệp Tuấn có chút cảm kích đi tới, nhưng đi được vài bước đã lảo đảo. Không để ý một chút đã vấp phải ghế tựa, ngã về phía trước.

Vưu Diệc Thanh bị doạ sợ hết hồn, nhanh chóng bước lên đỡ lấy cậu. Thế là, Diệp Tuấn ngã vào trong ngực anh, sắc mặt ửng hồng lạ. Tim Vưu Diệc Thanh Tâm đập loạn một cái, dường như có chút không kìm chế được bản thân. Lúc này Diệp Tuấn đang bọc chiếc áo tắm, ngực lộ ra làn da trắng nõn, thân thể mềm nhũn nằm trong ngực anh, giống như chú dê nhỏ yếu đuối, không hề cảnh giác. Trong đầu Vưu Diệc Thanh thật có một ý nghĩ loé nhanh qua, nhưng lại nhanh chóng dẹp bỏ. Anh không cách nào bảo đảm, mình hôn rồi có thể dừng lại không, sau đó sẽ có hậu quả thế nào.

Diệp Tuấn nằm trong lồng ngực Vưu Diệc Thanh, miễn cưỡng đứng thẳng, vịn lấy người Vưu Diệc Thanh đi tới bên cạnh bàn. Bình thường, cậu xem nhạc cũng hay quên ăn cơm, lâu dần cũng bệnh đau dạ dày. Lúc này, dạ dày đã thoáng kháng nghị, cậu sờ sờ dạ dày đang đau, có chút khó chịu.

Vưu Diệc Thanh thấy thế, trong lòng thầm tự trách. Cầm lấy bát mút cho cậu một bát canh nóng, cúi đầu nhìn Diệp Tuấn nói: “Uống chút canh nóng trước cho ấm áp dạ dày đi. Mọi người về gần hết rồi, sẽ không ai đến náo động phòng đâu. Ăn rồi nghỉ ngơi đi, hôm nay em vất vả rồi”.

Diệp Tuấn có chút khó hiều  nhìn Vưu Diệc Thanh, không hiểu người này tại sao bỗng giống như thay đổi thành một người khác, nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ cúi đầu uống canh. Cậu cúi đầu xuống nên không thấy rõ vẻ mặt, lông mi thật dài hơi cong lên, trong mắt có một mảng bóng mờ nhỏ, có vẻ hơi yếu đuối. Vưu Diệc Thanh có chút đau lòng, nhìn cậu đang từ từ ăn cơm, trong lòng dần nổi lên cảm giác thỏa mãn.

Diệp Tuấn ăn xong thì lên giường nằm ngay. Cậu thực quá buồn ngủ rồi, đã không nghĩ tới chuyện đêm nay sẽ xảy ra theo lý thuyết.

Vưu Diệc Thanh nhìn bóng lưng của cậu, muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng ngừng lại. Bên ngoài còn có vài chuyện chờ anh xử lý, lần đầu tiên anh vì cảm thấy hối hận khi tổ chức lễ cưới lớn như vậy, Giờ phút này, anh hận không thể cứ như vậy mà đuổi hết đám người bên ngoài đi, sau đó trở lại bên Diệp Tuấn.

Repost là con chó ăn cứt

Nhưng khi Vưu Diệc Thanh trở lại phòng lần nữa thì Diệp Tuấn đã ngủ say, anh đành bất đắc dĩ thở dài, cầm quần áo đi vào phòng tắm. Sau khi ra ngoài thì cẩn thận bò lên giường, từ phía sau ôm lấy người có vẻ hơi gầy yếu.

Anh tựa đầu lên hõm vai Diệp Tuấn, mê luyến hít sâu một hơi, dường như muốn khóc. Người làm mình ngày đêm nhung nhớ ao ước, giờ phút này rốt cục đang ở bên cạnh mình, có thể chạm vào da thịt em, có thể ngửi được hương vị trên người em, có thể nhìn thấy khuôn mặt ngủ say của em, không còn là hình ảnh huyền ảo vừa chạm vào đã vỡ tan. Em là chân thật, xúc cảm chân thật, hương vị chân thật, hình ảnh chân thật.

Vưu Diệc Thanh vén chăn lên, ôm chặt lấy cơ thể ấm áp kia, nhắm mắt lại, nhẫn nhịn tâm lý và sinh lý đang cuồng dâng như sóng triều. Nhưng anh biết, bây giờ còn chưa phải lúc. Trái tim cậu còn đang ở nơi rất xa, không nhìn, cũng chạm không tới. Thậm chí, ngay cả đường vào trái tim cậu, anh còn chưa tìm ra được. Nhưng anh cũng tin chắc, một ngày nào đó cậu sẽ thuộc về anh.

Đường phía trước còn lắm chông gai, nhưng Vưu Diệc Thanh cũng không e ngại. Anh hơn mười tuổi đã bắt đầu ra ngoài lang bạt, trải qua rất nhiều sóng gió, nhưng cuối cùng cũng vượt qua. Về mặt tình cảm, có lẽ anh còn ngớ ngẩn, nhưng tất cả đường trên đời từ từ đi cũng tới đích, không phải sao?

Repost là con chó ăn cứt

Đêm đông mang theo chút cảm giác mát mẻ. Ánh trăng chênh chếch chiếu lên giường, càng thêm phần mát mẻ. Vưu Diệc Thanh đắp chặt chăn cho Diệp Tuấn, kéo người ôm vào lòng, trong quyết tâm và kích động mà an nhiên nhắm hai mắt lại.

Lúc này Diệp Tuấn thoáng cảm thấy có chút lạnh, co người lại, có vẻ sau lưng quá mức ấm áp, nên hơi nhích gần về phía sau, tìm tư thế thoải mái ngủ tiếp.

Bên ngoài, gió bắc gào thét. Bên trong, Vưu Diệc Thanh ôm chân thật người mình yêu, trên mặt mang ý cười, không hay không biết ngủ say. Có lẽ, những người yêu nhau bên nhau nhiều năm, dù đêm đông có lạnh mấy cũng nhiễm phải một tia ấm áp, hoà cùng đèn bàn đầu giường toả ra ánh đèn màu da cam càng thêm ấm áp.