Chuyện Hằng Ngày Của Nhà Mộc Tử

Chuyện Hằng Ngày Của Nhà Mộc Tử - Chương 17: Gặp lại người xưa




"Tôi có một người bạn, chúng tôi học chung với nhau từ sơ trung đến cao trung."



Dứt lời, A Mộc Mộc lại ngẩn người nhìn trần nhà, đến khi Mộc Tử Quân điên tiết ngắt nhéo cánh tay cậu, cậu mới chịu kể tiếp: "Lúc đó tính cách của tôi không tốt lắm, chẳng ai chịu chơi với tôi cả."



Mộc Tử Quân: "Phụt!" Làm như bây giờ tính cách của cậu tốt lắm không bằng!



A Mộc Mộc tròn mắt nhìn sang: "?"



Mộc Tử Quân một tay bụm miệng nín cười, một tay ra hiệu: "Không có gì đâu. Chỉ có người bạn đó chịu chơi với cậu thôi phải không?"



A Mộc Mộc gật đầu: "Tuy cậu ta rất kiệm lời, nhưng chúng tôi thực sự hợp nhau."



Mộc Tử Quân giơ tay phát biểu: "Một tên ít nói đi với một kẻ kiệm lời, hai người các cậu giao tiếp với nhau bằng sóng điện não hả?"



A Mộc Mộc cười cười: "Không nhất thiết phải dùng lời nói." Cậu bắt chước thói quen của Mộc Tử Quân, dịu dàng xoa đầu anh, "Đôi khi chỉ cần một ánh mắt, một cử chỉ là đủ hiểu đối phương muốn gì rồi."



"Hứ." Mộc Tử Quân bắt đầu thấy chua chua rồi đó, "Không thèm nghe nữa!"



Ngày nọ, A Mộc Mộc nhận được một lá thư: "A Mộc, lâu không gặp, dạo này cậu sao rồi? Tớ mới về nước hôm qua, hôm nay vừa đến thành phố C, tối mai cậu rảnh không, chúng ta cùng đi ăn một bữa? Đúng rồi, tháng sau tớ sẽ kết hôn đó..."



Chiều hôm sau, A Mộc Mộc bảo muốn dẫn Mộc Tử Quân đi ăn tối với một người bạn. Lấy kinh nghiệm nhiều năm nghiên cứu các tình tiết máu chó trong phim truyền hình 7 giờ, nghĩ bằng đầu ngón chân Mộc Tử Quân cũng thừa biết "người bạn" này là ai.



"Ê, xem giúp tôi cái coi, màu sắc của cái mũ này hình như không hợp với quần nhỉ?"



"Con lạy ông, ông đi ăn hay là đi trình diễn thời trang đấy?!!" Mặc Quân bất lực nhìn trời.



"Phải mặc như vầy mới dằn mặt tình địch tiềm ẩn được chứ." Mộc Tử Quân ngắm mình trong gương, "Nghe bảo tên đó mới từ Thụy Điển về, tôi có nên học thêm vài câu tiếng Thụy Điển thông dụng không ta?"



Mặc Quân nhảy dựng lên: "Não cậu bị úng nước rồi hả?! Đi gặp tình địch tiềm ẩn, cậu nên ăn mặc càng bần càng tốt!"



Mộc Tử Quân ngơ ngác: "Là sao?"



Mặc Quân xoa tay: "Cậu nghĩ thử đi, nếu bạn trai cũ của cậu có người yêu mới tốt hơn cậu, có phải cậu sẽ nghĩ thế này: Gã đó có tài cáng gì mà có thể tìm được người hoàn hảo hơn mình? Chẳng lẽ gã có gì đó mà mình chưa phát hiện ra sao? Phải chăng bây giờ gã đã trở nên ưu tú hơn? Thế là, từ thắc mắc này đến thắc mắc khác, đồ cũ trong mắt cậu lại trở thành một miền đất mới. Cậu sẽ thấy tràn ngập hứng thú, thậm chí nổi lên ham muốn quay lại với người yêu cũ, cậu nói có phải không?"



Thấy Mộc Tử Quân gật đầu, Mặc Quân lại nói tiếp: "Nhưng nếu người yêu mới của người yêu cũ kém hơn cậu về mọi mặt, cậu sẽ nghĩ thế nào?"



Môc Tử Quân lập tức khinh bỉ nói: "Hoá ra anh cũng chỉ có vậy thôi!"



Mặc Quân: "BINGO!"



A Mộc Mộc thấy tạo hình của Mộc Tử Quân, không khỏi phì cười.



Mộc Tử Quân trừng cậu: "Bộ xấu lắm sao?"



A Mộc Mộc lắc đầu, ân cần cài hết nút áo trên cái áo bông xám to oạch Mộc Tử Quân đang mặc: "Trời lạnh lắm, cẩn thận kẻo cảm."



Mộc Tử Quân: "Xe tôi hỏng rồi, gọi taxi đi." Vì để giữ cậu, tôi đành chấp nhận ủy khuất bản thân vậy.




A Mộc Mộc: "Gần lắm, đi bộ một chốc là tới liền à."



"Không được!" Mộc Tử Quân đá A Mộc Mộc, "Tôi... Tôi lạnh!" Nếu bị người quen nhìn thấy là mặt mũi tôi đem đi quét rác hết đó!



A Mộc Mộc hớn hở: "Vậy chúng ta chạy bộ tới đi, chạy sẽ bớt lạnh hơn đó. Với lại cũng sắp tới giờ hẹn rồi, nhanh kẻo trễ." Nói rồi liền co giò chạy biến.



Mộc Tử Quân tức xì khói, vừa đuổi đánh vừa gân họng mắng: "Đồ ngốc kinh niên này!!!!!"



Chạy tới cửa nhà hàng, con gà giò Mộc Tử Quân đã mệt sắp tắt thở, phải nhờ A Mộc Mộc dìu vào bàn. Anh ngồi phịch xuống ghế, vớ lấy cốc nước tu ừng ực, đoạn oán giận: "Tôi ghét nhất là chạy bộ đó... Một đêm bảy lần cũng chẳng mệt như thế!"



"Ha", phía đối diện truyền đến một tiếng cười trầm thấp, "Chưa chắc."



Mộc Tử Quân ngẩng đầu, nháy mắt bị sét đánh đến ngoài cháy trong mềm: Đừng bảo gã đàn ông tà mị cuồng luyến đến mức phi thực tế này là tình địch của mình đấy nhá?!!!!



Qua ba tuần rượu, Mộc Tử Quân liếc gã đàn ông tà mị cuồng luyến đến mức phi thực tế với nụ cười giả dối nham hiểm ngồi đối diện mình, lại liếc sang cậu trai trẻ thanh tú ngồi đối diện A Mộc Mộc, lần thứ hai cảm tạ thần linh vì đã không gửi một tên khó xơi xuống làm tình địch của anh.



"Bân Bân, đã trễ rồi đó." Gã đàn ông đặt tay lên tay cậu trai trẻ bên cạnh, hai chiếc nhẫn giống nhau như đúc trên ngón tay hai người khẽ loé lên dưới ánh đèn phòng ấm áp.



A Bân gật đầu, nói với A Mộc Mộc: "Tớ phải đi rồi."



A Mộc Mộc sửng sốt, "Ừm." Sau đó, cậu lôi một con rô bốt nhỏ từ ba lô ra, đưa cho A Bân.



A Bân nhận lấy con rô bốt, mỉm cười, nhét nó vào ngực áo của chồng sắp cưới, rồi cũng lấy ra một con rô bốt, chỉ vào Mộc Tử Quân, hỏi A Mộc Mộc: "Tớ tặng cho anh ấy nhé?"




A Mộc Mộc gật đầu, sau đó Mộc Tử Quân thuận lý thành chương nhận một món lễ vật kỳ lạ. Anh với gã nam nhân kia tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, cả hai đều thấy được trong mắt nhau cả bầu trời chấm hỏi.



Về đến nhà, Mộc Tử Quân lại đè A Mộc Mộc xuống ghế sô pha: "Cậu kể tiếp chuyện hôm qua cho tôi nghe đi."



A Mộc Mộc không kịp phản ứng: "Gì cơ?"



Mộc Tử Quân vỗ nhẹ một cái lên trán cậu: "Thì hôm cậu kể đến khúc không cần nói cũng hiểu được đối phương á, sau đó thì sao?"



A Mộc Mộc ợ chua: "Không phải anh không muốn nghe sao?"



Mộc Tử Quân hừ một tiếng: "Giờ tôi muốn nghe đó, cậu có kể không!" Biết tôi không muốn nghe, hôm qua cậu còn kể hăng hái như vậy!



"Sau đó..." A Mộc Mộc lại nhìn trần nhà, nhớ lại những ký ức đã phủ bụi: "Tôi lên đại học."



"Chuyện đó ai chẳng biết!" Mộc Tử Quân quen chân đạp cậu một cái, "Cái tôi muốn nghe là chuyện của hai người cơ!"



A Mộc Mộc: "Không có chuyện gì hết."



Mộc Tử Quân phun lửa: "Cái gì mà không có chuyện gì hết?! Cậu đã tỏ tình chưa? Cậu ta có biết tình cảm của cậu không? Cậu ta có thích cậu không? Tại sao hai người lại không thành một đôi? Tại sao cậu ta lại xuất ngoại? Sau đó hai người còn giữ liên lạc không? Hiện tại cậu còn thích cậu ta hay không?"



Hai mắt A Mộc Mộc xoay vòng vòng: "Có thể hỏi từng câu một không? @@"




Mộc Tử Quân độ lượng gật đầu, hỏi câu quan trọng nhất: "Cậu còn thích cậu ta không?"



A Mộc Mộc ngơ ngác nhìn Mộc Tử Quân: "Hiện tại không phải tôi đang thích anh sao?"



Lời tỏ tình đột ngột khiến cao thủ tình trường như Mộc Tử Quân cũng không khỏi đỏ mặt, "Thế, thế lúc đó cậu có tỏ tình không?"



A Mộc Mộc quả quyết: "Không có."



Môc Tử Quân ngạc nhiên: "Tại sao? Dù cơ hội thành công rất thấp, nhưng ít nhất cũng phải thử một lần chứ."



A Mộc Mộc xoa đầu Mộc Tử Quân, chậm rãi nói: "Lúc ấy, tôi không biết loại cảm giác tôi dành cho cậu ấy là "thích"."



"Ồ?" Mộc Tử Quân thoải mái rúc vào lòng A Mộc Mộc, cọ cọ cằm cậu: "Thế sao giờ cậu lại biết?"



Gò má bị tóc Mộc Tử Quân quét qua có hơi ngứa, A Mộc Mộc bèn thổi chúng sang một bên, trầm mặc một hồi lâu mới đáp: "Bởi vì, tôi thích anh."



"Cái gì cơ?" Mộc Tử Quân cắn nhẹ lên cằm A Mộc Mộc, mặt hơi nong nóng: "Sao uống rượu vào rồi, miệng lưỡi cậu lại ngọt như đường thế?"



A Mộc Mộc nở nụ cười: "Cảm giác của tôi với cậu ấy hồi đó giống y hệt cảm giác của tôi đối với anh bây giờ."



Tim Mộc Tử Quân đập trật một nhịp. Anh cười khẽ, hôn A Mộc Mộc một cái: "Trẫm thích đáp án này."



Tai A Mộc Mộc lại đỏ lên, cậu ngượng ngùng quay mặt đi. Mộc Tử Quân day cắn vành tai cậu, đôi mắt ngậm ý cười: "Ái phi, đêm đã khuya rồi, chúng ta đến tẩm cung có được không?"



A Mộc Mộc trợn to mắt, lắp bắp: "Tôi, tôi say, say rồi."



Mộc Tử Quân xoay mặt cậu qua, thái hai gò má đỏ bừng và biểu cảm kinh hoảng của A Mộc Mộc, anh không khỏi phì cười: "Vậy thì tốt, say rượu loạn tính đi!"



A Mộc Mộc nhìn mặt Mộc Tử Quân càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, cậu chớp chớp mắt, sau đó nhắm tịt mắt lại: "A, tôi say quá rồi, ngủ đây. Khò khò."



Mộc Tử Quân: "..."



Sau đó, dù Mộc Tử Quân có giở đủ mọi chiêu véo cắn đấm đá, A Mộc Mộc vẫn nằm im như chết, thậm chí không buồn đổi tư thế lấy một lần. Mộc Tử Quân đờ đẫn nhìn khúc gỗ A Mộc Mộc, một cơn gió rét thổi qua, cuốn đi tiếng rít gào tuyệt vọng: "A Mộc Mộc cậu được lắm!!!!!!"



Một tuần lễ sau, tại một hôn lễ ở Thụy Điển, phù dâu ôm trong lòng một con rô bốt nhỏ ăn mặc kiểu phù rể, hộ tống chú rể nhỏ bước vào lễ đường, nơi chú rể lớn đang chờ.



[Nhật ký chồng chồng]



Nhật ký của Mộc Tử Quân:



Được được được! A Mộc Mộc, ngộ sẽ báo chù!!!



Nhật ký của A Mộc Mộc:



Tôi say thật mà.