Dần dần Bạch Nhất Hoàn chơi trò “bọn bắt cóc” ngày càng thuần thục, hạ lệnh vô cùng nhanh chóng không mơ hồ, đại khái nội dung chính là tôi muốn tự vá lỗ hổng* bằng cách thủ công rồi nâng cấp lên phiên bản 2.0, trò chơi này cần phải có hai người cùng nhau tiến hành.
(*raw: Bản vá đơn giản có nghĩa là vá các lỗ hổng hệ thống.)
Đến lúc này rồi mà Kim Trạch không cảm giác được chuyện gì nữa thì đoán chừng có lẽ không phải kẻ ngốc mà là thiểu năng trí tuệ đấy.
Cậu cúp điện thoại, vừa nghi hoặc vừa âm trầm nhìn chằm chằm điện thoại một lúc lâu, cuối cùng chậm rãi ngước mắt lên nhìn Cao Á Lâm bên cạnh bình thản như không có chuyện gì xảy ra.
Sau khi cảm ơn hàng xóm, Kim Trạch đi ra ngoài khoanh tay đứng ngoài sân sau tỏ vẻ nghi ngờ nhìn Cao Á Lâm.
Cao Á Lâm hỏi: “Kẻ bắt cóc gọi tới à? Anh ta nói gì?”
Kim Trạch không trả lời, chỉ nhìn hắn nói: “Những nơi lớn nhỏ của An Hòa cũng có thể coi như địa bàn của tôi, nếu người ngoài tới đây nhất định không trốn được đâu.
Ở nơi này, đứa nhỏ nhà ai nửa đêm nói mớ cái gì sáng hôm sau có thể bị lan truyền khắp cái An Hòa này rồi.”
Cao Á Lâm: “…”
Kim Trạch tiếp tục nói: “Cho nên anh nói bọn bắt có cơ sở ngầm? Anh ta có cơ sở ngầm hay không tôi không biết nhưng ở đây thì không thể đâu.”
Cao Á Lâm: “…”
Kim Trạch xoay người lại đối mặt với Cao Á Lâm, cậu hơi nheo mắt nói: “Sắp tới 24 tiếng rồi mà anh ta không hề đề cập đến mấy cái trừng phạt và phần kế tiếp mà chỉ nhắc tới chuyện hai người chúng ta phải ở cùng nhau.
Thực sự rất kỳ lạ đấy.”
Cao Á Lâm bình tĩnh nhìn Kim Trạch: “Ừ, quả thật rất kỳ lạ.”
Kim Trạch nói: “Anh Cao, lúc trước anh nói… Đây không phải là lần đầu tiên anh biết tôi.”
Cao Á Lâm ừ một tiếng, còn chưa kịp giải thích gì, Kim Trạch lại nói: “Bây giờ ngẫm lại, hình như anh rất hiểu tôi? Hoặc nên nói là, anh biết rõ chuyện của gia đình tôi? Tôi cẩn thận nhớ lại một chút, lúc mới về đến nhà, bác Lý hàng xóm đi ra chào hỏi tôi trước nhưng anh lại như biết bà ấy không phải người nhà tôi, hoàn toàn không có bất kỳ phản ứng nào.”
Kim Trạch chậm rãi đi về phía trước, Cao Á Lâm nhịn không được lui về phía sau dường như giờ phút này thân phận của hai người bị đảo lộn.
Cao Á Lâm đụng phải bức tường xám sau lưng, Kim Trạch gần như dán lên người hắn, ngón tay cậu nhẹ nhàng chọc lên ngực Cao Á Lâm.
Cơ bắp Cao Á Lâm thoáng chốc căng cứng.
“Anh Cao, tôi đột nhiên có một ý nghĩ.”
Ánh mắt Cao Á Lâm dừng trên môi Kim Trạch, hắn cứ như si mê nhìn chằm chằm không ngừng.
Kim Trạch đột nhiên bật cười, áp lại gần hắn hơn khiến hơi nóng phả vào mặt hắn, cậu hạ thấp âm thanh nhẹ nhàng nói: “Có phải anh quen biết mẹ tôi từ sớm không? Vậy có phải anh… Cũng quen kẻ bắt cóc không?”
Kim Trạch nói xong lại lui về phía sau một bước cẩn thận nhìn biểu cảm của Cao Á Lâm: “Trò chơi này vừa hay xảy ra vào trước ngày sinh nhật của tôi một ngày rồi lại dẫn tôi về quê, trên đời này sao có chuyện trùng hợp như vậy được? Anh nói đi?”
Yết hầu Cao Á Lâm chuyển động, hắn có cảm giác cả người như có một tia phấn khởi nào đó lướt qua không đúng lúc, ngay cả da đầu cũng bắt đầu tê dại.
Quả nhiên, một giây sau Kim Trạch vươn tay dò xét trong túi áo của hắn nhưng không sờ được điện thoại di động hay các công cụ liên lạc khác, cậu hơi nghiêng đầu, ngón tay từ từ trượt xuống trên người Cao Á Lâm, mang theo cảm giác khiêu khích bí hiểm, tay cậu trượt thẳng đến vị trí khóa kéo đũng quần.
“Hm, thứ xấu xa.” Dường như Kim Trạch dùng khí thanh* để nói chuyện, âm điệu tựa móc câu khiến cả người Cao Á Lâm mềm nhũn, tim đập cũng càng ngày càng nhanh, bởi vì không nhịn được mà mong đợi nên nơi đũng quần rõ ràng chậm rãi phồng lên.
(*气声: là một kiểu phát âm trong đó các nếp gấp thanh âm rung lên, giống như trong giọng nói bình thường, nhưng được điều chỉnh để không khí thoát ra nhiều hơn, tạo ra âm thanh giống như thở dài.)
Kim Trạch khẽ cười một tiếng, ngón tay không chút kiêng dè chạm nhẹ lên đó: “Giấu ở đâu? Hả?”
Cao Á Lâm suýt chút nữa rên rỉ ra tiếng, cái chạm kia của Kim Trạch quả thực giống như chạm vào điểm yếu của hắn, cả người hắn cứng đờ không thể động đậy, một nơi nào đó lại căng đến phát đau, trên gương mặt màu lúa mì chậm rãi hiện lên màu đỏ sậm, vành tai càng đỏ hơn.
Kim Trạch nheo mắt lại: “Còn không mau nói thật đi?! Mẹ nó anh thật sự coi tôi là thằng ngu đấy à?!”
Nói xong Kim Trạch liền đột nhiên lui về phía sau, cũng không thèm nhìn lại mà nhấc chân lên đạp thẳng luôn, cũng may trong lúc ngàn cân treo sợi tóc Cao Á Lâm kịp thời ngăn lại.
“Tôi sẽ phế cái chân này của anh.” Cao Á Lâm hít sâu một hơi.
“Tôi muốn phế cái thứ khốn nạn này đi!” Kim Trạch vô cùng tức giận*, cậu muốn treo Cao Á Lâm lên đánh cho mẹ hắn cũng không nhận ra!
(*gốc: 怒火冲天: một thành ngữ Trung Quốc, diễn tả sự tức giận tột độ không thể kiềm chế.
Nguồn: Baidu.)
“Rốt cuộc anh đang suy nghĩ cái gì? Tôi còn đang nói, bình thường trông anh cao ngạo lãnh đạm như vậy sao đột nhiên lại biến thân thành đại sư giảng đạo thế? Cảm tình của anh là đào mộ tổ tiên nhà tôi lên? Muốn thăm dò mười tám đời tổ tiên nhà tôi? Con mẹ anh…”
Cao Á Lâm ôm chặt Kim Trạch: “Suỵt, bình tĩnh, suỵt…”
“Suỵt con khỉ anh, mmp*, anh…”
(*“妈卖批”: ngôn ngữ mạng, nghĩa là cút đi, còn có nghĩa là mother fvcker.)
“Tôi cũng không muốn bị cậu nhìn thấu nhanh như vậy, tôi muốn xây dựng một mối quan hệ tốt với cậu.” Cao Á Lâm thở dài: “Cậu phản ứng quá nhanh.”
Kim Trạch: “???”
truyen boy love hay Hồi thời kỳ phản nghịch, cả ngày Kim Trạch chỉ biết chơi bời lêu lổng làm côn đồ, cũng từng đi đánh hội đồng, ẩu đả các thứ nên cậu cũng có kinh nghiệm đánh nhau này kia.
Lúc này đầu óc cậu như bị đoản mạch, một chân đột nhiên co lên hung ác giẫm một cái thật mạnh lên mu bàn chân Cao Á Lâm, thừa dịp đối phương đau đớn buông mình ra, đầu cậu húc lên cằm dưới Cao Á Lâm.
Cao Á Lâm a một tiếng, hàm răng cắn lên đầu lưỡi, trong chốc lát máu liền chảy ra.
Kim Trạch: “….”
Kim Trạch vừa nhìn thấy máu lập tức hơi sửng sốt, Cao Á Lâm che miệng nghiêng đầu sang bên cạnh nhổ một ngụm nước bọt, đúng lúc này Nghiêm Thị đi ra liền thấy Cao Á Lâm kêu lên một tiếng, lại nhìn bầu không khí giương cung bạt kiếm giữa hai người, lập tức nói: “Lộ quốc? Con đánh người ta đấy à?”
Kim Trạch cảm thấy mình bị oan, rõ ràng cậu bị người ta gài trước nhưng bây giờ nhìn thế nào cũng giống như lỗi là của mình.
Cục tức này cậu nuốt không trôi nhưng chỉ đành vòng qua Cao Á Lâm rời đi, ngón tay nắm chặt vào lòng bàn tay hiện rõ khớp xương trắng bệch.
Nghiêm Thị sợ gần chết, bà vội vàng chạy tới xem vết thương của Cao Á Lâm rồi liên tục xin lỗi, sau đó lại chạy qua nhà hàng xóm mượn bột thuốc trắng Vân Nam, kéo Cao Á Lâm vào ngồi trong phòng, bảo hắn mở miệng để bôi thuốc cho hắn.
Cao Á Lâm thầm nghĩ: Nếu lúc đó mà bị thương do Kim Trạch cắn khi hôn Kim Trạch thì cũng đáng.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Sóng Nước Venice
2.
Cuộc Hôn Nhân Lúc Bình Minh
3.
Đậu Hũ Hành Lá
4.
Về Trễ
=====================================
Nếu tiếng lòng này mà bị Kim Trạch nghe được, ước chừng còn phải hung ác đánh hắn thêm một đòn mạnh nữa.
Cao Á Lâm ậm ờ xua tay, ý bảo Nghiêm Thị không cần lo lắng.
“Là lỗi của cháu, cháu đã làm sai.” Cao Á Lâm nói mấy chữ liền “xì” một tiếng, hiển nhiên có chút cố hết sức.
Nghiêm Thị căng thẳng nắm chặt tay, nói: “Thằng bé, tính tình thằng bé không tốt lắm, trước kia cũng như vậy, nhưng, nhưng bụng dạ không xấu.
Chủ yếu là do cha ruột của thằng bé, cha ruột của thằng bé không phải thứ tốt đẹp gì, hại cô cũng hại thằng bé… Cháu, cháu không bắt Lộ Quốc đền tiền mà đúng không? Nhà cô, nhà cô không có tiền…”
Mấy ngày nay Nghiêm Thị bị tiền vây hãm, thần kinh căng thẳng đến cực hạn, lúc này bà sợ tới mức muốn khóc.
Cao Á Lâm vội vàng an ủi bà: “Không, cháu không bắt cậu ấy đền tiền đâu cô yên tâm đi.
Nếu cô không tin, cháu có thể viết chứng từ để đảm bảo mà.”
Nghe hắn nói vậy, cuối cùng Nghiêm Thị cũng yên lòng, lại lập tức nói: “Cô đi bảo thằng bé xin lỗi cháu!”
Cao Á Lâm đứng lên, ấn bả vai Nghiêm Thị bảo bà ngồi xuống: “Không sao đâu, cứ để cháu đi tìm cậu ấy, cháu nên đi xin lỗi cậu ấy.”
Vẻ mặt Nghiêm Thị mờ mịt, Cao Á Lâm quay người đi về phía phòng dành cho khách, cửa phòng dành cho khách đóng chặt, chắc do đau nên Cao Á Lâm nói hơi ngọng: “Kim Trạch, Kim Trạch, tôi sai rồi, tôi xin lỗi.
Kim Lộ Quốc?”
Kim Trạch đột nhiên mở cửa hét lớn: “Đừng gọi tên thật của tôi!”.