Chuyên Gia Chữa Trị

Chuyên Gia Chữa Trị - Chương 18




Trong nháy mắt, Văn Thố đã hoàn toàn đốt cháy không khí trong phòng, giống như đột nhiên dấy lên một bầu trời lửa, ngồi trong đó sẽ bị đốt cháy thành tro.



Văn Thố mỉm cười, thoải mái trở về chỗ cũ. Tầm mắt của cô vẫn không rời khỏi Lục Viễn.



Lục Viễn cũng dừng lại nhìn Văn Thố, phút chốc cũng không dời đi. Hai người cứ duy trì trạng thái "ánh mắt đưa tình" một hồi lâu.



Bên cạnh, đám sinh viên nhiệt tình chen nhau tới, đưa Lục Viễn vào trung tâm.



Mọi người sôi nổi hô lớn, trách mắng anh cứ "ân ái" nhìn Văn Thố, nhất định phải phạt Lục Viễn uống rượu.



Vẻ mặt Văn Thố hả hê nhìn Lục Viễn, sau đó Lục Viễn cũng không có biểu cảm gì.



Đang bị đám học trò xô đẩy ra giữa, Lục Viễn không biết nghĩ gì, đột nhiên nở nụ cười với Văn Thố.



Khóe miệng hơi giương lên, còn mang theo vết máu chưa khô, hồng đến bất thường. Giống như một ẩn ý vô hình, khiến nhịp tim Văn Thố đập loạn lên. Trong đầu chợt không ngừng nghĩ về cái hôn kia. Lục Viễn ngừng hô hấp, Văn Thố hôn mạnh, răng va chạm nhau, tạo ra một cảm giác đau nhẹ.



Văn Thố thấy Lục Viễn uống rượu liên tục, anh không hề dừng lại, cũng không giả bộ, uống từng ly. Sau đó liền bỏ cuộc.



Học trò của anh rốt cuộc cũng bỏ qua cho anh, một nhóm tiếp tục trò chơi. Bởi vì Lục Viễn đã uống khá say, tựa vào ghế salon nghỉ ngơi.



Văn Thố nhìn anh thật sự không thoải mái, gọi một ly mật ong nóng cho Lục Viễn. Lục Viễn nhận lấy cốc nước mật ong, uống một hơi cạn sạch, cuối cùng nói tiếng "Cám ơn" với Văn Thố.



Một đêm ầm ĩ đã kết thúc. Văn Thố đỡ Lục Viễn cứ xiên xiên vẹo vẹo ngồi lên taxi.



Vốn nghĩ là Lục Viễn đã say quá rồi, ai ngờ vừa mới cách xa đám sinh viên kia, Lục Viễn liền "tỉnh" luôn.



Văn Thố nhìn bộ dạng tiền hậu bất nhất của anh, không nhịn được châm chọc: "Anh giả say à?



(Tiền hậu bất nhất : đầu đến cuối không giống nhau)



Lục Viễn vuốt nhẹ ấn đường, không thể làm gì khác, nói: "Không giả say thì những đứa kia sẽ không bỏ qua cho tôi."



"Ở đây nhìn anh khác hẳn với trước mặt đám học trò kia, không có vẻ kiêu ngạo."



Lục Viễn cười: "Vốn coi như là tiền bối của họ. Trong đám nghiên cứu sinh còn có người lớn hơn tôi."



"Hèn gì."



Văn Thố hơi kinh ngạc, nhất thời cảm thấy nóng mặt: "Ở chỗ của tôi cũng chơi trò như vậy."



"Ừ." Lục Viễn nói: "Tôi không hiểu lầm, cô là muốn hôn tôi, cố ý viện lý do thôi."



"Tôi nhổ vào." Văn Thố kích động bác bỏ: "Đừng có nói hươu nói vượn được không?"



"Ừ, những người háo sắc đều như vậy." Lục Viễn khoanh tay trước ngực, bộ dạng thông cảm nói: "Quả nhiên xinh đẹp là vạn ác chi nguyên."



(Vạn ác chi nguyên là cực kỳ độc ác, gian ác)



Văn Thố liếc mắt, không muốn nói với Lục Viễn.



Về đến nhà Văn Thố, cô không nói gì, trực tiếp xuống xe. Lục Viễn biết là cô đang tức giận, vội vàng xuống xe đuổi theo.



Lục Viễn vốn cao lớn nên đuổi kịp được Văn Thố. Anh nắm cánh tay Văn Thố không để cho cô đi, hơi tức giận hỏi cô: "Vậy cô nói xem không phải là cô thấy tôi rất đẹp trai, sao đột nhiên lại hôn tôi?"



Văn Thố nhất thời cứng họng, chợt thấy ngượng ngùng. Đồ bác sĩ mọt sách thô lỗ và thối tha này, thật là ngu ngốc, cái gì cũng phải có logic và có nguyên nhân hậu quả, dù gì cũng phải nói chuyện rõ ràng, hoàn toàn không hiểu có một số việc chỉ được cảm nhận mơ hồ.





Văn Thố ngẩng đầu lên, nói rất phũ phàng: "Tôi uống nhiều quá rồi, không được sao?"



Đột nhiên Lục Viễn cười toét miệng, dần dần cười ngây ngốc.



Văn Thố bị anh cười đến sợ hãi: "Anh cười cái gì?"



"Không có gì." Lục Viễn phất tay: "Hôm nay chơi rất vui."



"Thần kinh." Văn Thố châm chọc một câu. Không suy nghĩ liền xoay người đi.



Vừa đi chưa được mấy bước, đột nhiên Lục Viễn ở đằng sau hô lên một tiếng: "Văn Thố."



Văn Thố kinh ngạc quay đầu lại.



Lục Viễn đứng dưới một gốc cây ngô đồng, trên đất rơi đầy lá cây ngô đồng khô. Ánh sáng của trăng chiếu rọi xuống, làm cho bối cảnh rất tự nhiên và đậm chất nghệ thuật. Lục Viễn mặc đồ rất bình thường, ác khoác xám, trên cổ có đeo một khăn quàng cổ màu đen, nhìn qua rất giống như nam chính trong phim Hàn.



Oh, không, là người đi đường bên cạnh nam chính.




Khoảng cách giữa hai người rất xa. Đột nhiên Lục Viễn phất phất tay với Văn Thố.



"Văn Thố, thiếu gia đây phê chuẩn cô thích tôi rồi."



Văn Thố cảm thấy thời gian như ngừng lại mấy giây, từ đỉnh đầu xuống lòng bàn chân chợt trở nên ấm áp. Cô thấy vẻ mặt cười khúc khích của anh, mạnh miệng nói: "Anh cũng uống nhiều rồi sao?"



Lục Viễn thẳng thắn gật đầu: "Đúng vậy, giống cô, uống nhiều quá."



Văn Thố không biết là mình chột dạ hay thế nào, cảm giác anh nói những lời này có ngụ ý gì đó.



"Nói chuyện với người say thật là không thể hiểu được." Văn Thố xoay người đi. Cũng muốn chạy trốn khỏi Lục Viễn.



Cô không muốn thừa nhận, trên mặt mình giống như có lửa vậy.



Sau khi tỉnh rượu, hai người đều đã quên mất chuyện xảy ra đêm trước. Văn Thố giống như đà điểu, lại đưa chính mình vào bên trong nỗi đau kia.



Khi rảnh rỗi lại đi với Lục Viễn, cũng không cố ý gọi cho anh. Gặp gỡ Lục Viễn càng ngày càng không minh bạch, khiến Văn Thố cảm thấy mơ màng và áy náy.



Thật ra thì cõi đời này không thể giải thích được duyên phận. Nếu nói là trùng hợp, vừa bắt đầu có thể là xác suất càng về sau phân nửa là có một người cố ý lảng tránh.



Nếu như hai người đều không duy trì xác suất này, khoảng cách như vậy sẽ kéo hai người ra xa nhau.



Tỉnh dậy, Văn Thố đảo mắt nhìn cuốn album ảnh rất lâu, nhìn lại quá khứ mình và Vạn Lý vừa buồn vừa vui.



Tình cảm giữa cô và Vạn Lý là sáu năm làm sao có thể vì quen biết Lục Viễn mấy tháng mà thay thế được? Nêu như yêu một người dễ dàng như vậy, Vạn Lý qua đời ba năm rồi, cô đã gặp qua rất nhiều người đàn ông như vậy, tại sao chưa bao giờ động lòng với bất kỳ người nào?



Cùng với Lục Viễn, đa phần là bởi vì hợp tính cho nên mới thân thiết hơn.



Văn Thố đóng album ảnh lại, thay quần áo đi ra cửa.



Văn Thố cũng không xa lạ gì với bệnh viện, trước khi vào viện, Văn Thố mua một bó hoa bách hợp rất đẹp.



Khoa u bướu bệnh viện hàng đầu Giang Bắc rất bận rộn và yên tĩnh. Qua lại chỉ có ý tá bận rộn với vẻ mặt mệt mỏi và người thân bệnh nhân.



Cô đến khu vực của y tá để trực tiếp hỏi phòng bệnh.




Vu Lôi Lôi, bạn bè mười mấy năm của Vạn Lý, hai người cùng nhau lớn lên, không đơn thuần chỉ là anh em bình thường.



Bốn năm trước bị chẩn đoán ung thư phổi. Khi Vạn Lý còn sống luôn đi thăm anh ta, mỗi lần đi đều mang một ít tiền.



Đã đến giai đoạn bốn của bệnh, phải trải qua xạ trị, trị bệnh bằng hóa chất, bác sĩ nói rằng sẽ chết, chỉ có thể sống một đến hai năm, nhưng kỳ tích là đã sống được bốn năm rồi.



Trên đời này tất cả đều không thể diễn tả được. Người bệnh lâu năm nay lại có kỳ tích như vậy, mà thân thể khỏe mạnh như Vạn Lý, bởi vì ngoài ý muốn mà lại chết sớm.



Văn Thố vẫn không dám đối mặt với Lôi Lôi. Vừa nhìn thấy anh ta, Văn Thố không nhịn được lại nhớ tới Vạn Lý, cho nên sau khi Vạn Lý ra đi, Văn Thố không hề đến bệnh viện một lần nào.



Văn Thố phải lấy hết dũng khí để đi vào phòng bệnh. Cô cầm bó hoa và món quà mới chuẩn bị đứng ngẩn ngơ ở cửa phòng.



Lôi Lôi đang trò chuyện cùng với người chung phòng, liếc mắt thấy Văn Thố, cũng sững sờ mấy giây giống Văn Thố. Sau một lúc, hai người không hẹn mà cùng rơi nước mắt.



Bệnh tật đã hành hạ Lôi Lôi trở thành một con người khác. Vốn là một người cao 1m76 khỏe mạnh, lại bị bệnh tật làm cho gầy trơ cả xương, chỉ còn da bọc xương, đầu trọc, một sợi tóc cũng không có, vùng mắt thâm quầng, như già đi mấy chục tuổi.



Văn Thố nhìn dáng vẻ kia, trong lòng khó chịu như bị kim châm vào.



Văn Thố đưa quà tặng cho Lôi Lôi: "Đây là quà tặng sinh nhật anh..."



Lôi Lôi yên lặng vài giây: "Năm nay không chuẩn bị sinh nhật nữa rồi." Lôi Lôi nói: "Tháng trước đối diện phòng bệnh có một người phụ nữ ngoài bốn mươi bị ung thư tuyến vú tổ chức sinh nhật ở trong phòng bệnh, tất cả mọi người đều ăn bánh ngọt. Ngày đó tinh thần của bà ấy rất tốt, nói là bệnh tình có chuyển biến tốt."



Ánh mắt Lôi Lôi tràn đầy sự mệt mỏi và không cam lòng: "Ngày hôm sau bà ấy ra đi, không có dấu hiệu nào đột nhiên bệnh trở nặng, trong một buổi tối không thể cứu chữa được. Sau đó mọi người nghĩ là sinh nhật, nói chính là do mê tín thôi."



Trong lòng Văn Thố vô cùng chua xót: "Bốn năm vẫn chống đỡ được, nhất định là sẽ tốt thôi."



Lôi Lôi cười cười: "Mỗi ngày tôi đều nghĩ những lời này đều là thật, nếu căn bản không chống đỡ thì đã chết rồi."



Văn Thố là người rất tình cảm, nghe thấy lời nói của Lôi Lôi, khóe mắt chợt ửng hồng.



Lôi Lôi vẫn rất lạc quan và cười: "Vạn Lý ra đi rồi tôi mới hiểu được, con người chung quy đều phải chết, nếu còn sống, mỗi một ngày đều phải thật vui vẻ, vậy mới không uổng phí tính mạng của mình."



Mắt Lôi Lôi hõm sâu vào, cười một lúc cũng không còn hơi sức. Văn Thố thật sự không đành lòng, đỡ anh nằm xuống, ngồi bên giường nói chuyện cùng anh.



"Bác gái đâu rồi?" Văn Thố hỏi.




Lôi Lôi ngước đầu nhìn lên trần nhà: "Năm đầu tiên bị bệnh, mọi người đều rất quan tâm, bạn gái thường tới thăm. Năm thứ hai và ba, người bên cạnh đều dần dần vô cảm, bạn gái thấy không có tương lai, cũng bỏ đi rồi. Ba mẹ tôi còn phải sống, kiếm tiền chữa trị cho tôi, không thể nào ở đây mãi được, mỗi ngày đều đưa cơm tới đây, một ngày hai bữa. Dù sao ăn cũng không nuốt nổi."



"Năm thứ tư, cuộc sống cũng không khác biệt lắm." Lôi Lôi nói: "Có lúc cũng muốn buông tay, gần tới cái chết rồi, nhưng lại có cảm giác sợ hãi."



Lôi Lôi liếc mắt nhìn chuỗi vòng đeo tay của Văn Thố, những vết sẹo xấu xí ẩn hiện. Anh nói sâu xa: "Văn Thố, đừng uổng phí tính mạng mình như vậy, cô có biết là cô muốn buông tay, ở nơi này mỗi người liều mạng tiêu hết gia tài cũng không chữa được không?"



"..."



Thời điểm rời khỏi phòng bệnh của Lôi Lôi, Văn Thố cảm thấy trong lòng giống như gặp phải một trận bão cấp mười. Trước kia tạo ra nhiều thứ, cũng bị chà đạp ngổn ngang, lúc ấy vô hình có cái gì che mất ý chí của cô.



Đột nhiên cô nhớ lại Lục Viễn đã từng nói với cô: sinh mạng chỉ có một lần, nếu lãng phí như vậy, sẽ làm cho những khổ cực mình đã từng trải qua trong mấy chục năm trở nên vô dụng.



Khi đó cô nghĩ, mấy chục năm đã khổ cực như vậy, tiếp tục không phải càng thêm khổ sở sao?



Nhưng hôm nay cô nhìn thấy nhiều người khổ cực như vậy chỉ vì vẫn còn sống, đột nhiên cảm thấy hơi dao động, có lẽ cô cũng không nên lãng phí như vậy.



Văn Thố vừa nghĩ tới tâm sự, vừa cúi đầu đi ra ngoài bệnh viện.




Đi tới đi lui, đột nhiên một bàn tay ấm áp đột ngột khoác lên vai Văn Thố.



Văn Thố bị giật mình, ý thức tự đề phòng. Mặc dù Lục Viễn đã phản ứng rất nhanh, nhưng né tránh không kịp, Văn Thố tát lên cằm anh.



Lục Viễn vừa vuốt cằm vừa trách móc: "Sao lại bạo lực như vậy chứ, động một chút là động thủ thế hả?"



Văn Thố vốn là còn thấy áy náy một chút, nghe anh nói như vậy, lập tức lớn tiếng: "Ai bảo anh làm tôi sợ chứ?"



"Ai hù dọa cô, tôi gọi cô từ xa rồi, cô không để ý tới tôi đấy chứ."



"Không nghe thấy." Văn Thố thật sự không nghe thấy.



"Nghĩ cái gì mà chăm chú như vậy?" Lục Viễn hỏi.



Văn Thố ngẩng đầu nhìn Lục Viễn, không trực tiếp trả lời vấn đề của anh. Văn Thố thấy trên tay anh cầm mấy tờ giấy kiểm tra A4, tò mò hỏi anh: "Anh bị bệnh?"



Lục Viễn nhìn cô: "Không có gì. Chỉ là đi kiểm tra sức khỏe bản thân mà thôi."



"Có tật xấu gì à?" Văn Thố đảo mắt hỏi: "Kiểm tra nguyên nhân bất lực sao?"



Lục Viễn trợn to mắt đang chuẩn bị nói một câu thô tục, liền bị sặc một ngụm nước miếng, ho mãi, không nhịn được châm chọc: "Cái người này, nói chuyện không hề có chút xấu hổ nào sao?" Lục Viễn trừng mắt nhìn cô: "Tôi nâng rất tốt, cô mới bất lực!"



Văn Thố vừa nhìn thấy bộ dạng hổn hển này của Lục Viễn, vốn có hơi lo lắng, trong nháy mắt, trong đầu liền nghĩ đến những thứ ngổn ngang kia cũng trở thành hư không, cô nói thẳng thừng : "Tôi vốn là không có thứ ấy để nâng."



Lục Viễn vỗ đầu mình một cái: "Tôi điên rồi sao? Sao lại có thể thảo luận cái này với cô chứ?" Trước mặt Văn Thố, Lục Viễn luôn mất thế thượng phong, cũng không muốn tranh cãi với cô: "Tôi đi đây."



Nói xong, không quay đầu lại liền sải bước đi.



Văn Thố biết lúc này đã đùa giỡn quá trớn rồi, vội vàng nhắm mắt theo đuôi: "Thần nâng, tiên nâng, bá vương nâng, bác sĩ nâng, đừng nóng giận mà...."



Lục Viễn bị cô nói càng đi nhanh hơn. Văn Thố đi theo bước chân của anh cũng đã mệt: "Anh chạy trốn hả?"



"Cũng không phải là sợ cô sao?"



Lục Viễn chợt ngừng lại, đột nhiên xoay người, Văn Thố không kịp dừng bước, đụng vào lồng ngực của Lục Viễn.



Văn Thố bị đụng phải, mắt nổ đom đóm. Lục Viễn thấy bộ dạng kia của cô, khẽ thở dài một hơi, thô lỗ lấy tay đặt lên đầu cô. Sức lực không nặng không nhẹ, tư thái bình tĩnh.



Văn Thố quen là Lục Viễn rất dịu dàng, nói đùa: "Vừa rồi tôi không phải rất giống Zidane sao? Tôi rủa anh đấy!"



Lục Viễn nhíu mày: "Cô..."



Anh đang chuẩn bị mắng cô. Liền có một giọng nói xa xa ngắt lời.



"Lục Viễn?" Một giọng nữ dịu dàng không xa không gần truyền tới.



Lục Viễn và Văn Thố đồng thời ngẩng đầu lên nhìn nơi phát ra giọng nói kia. Cuối cùng tầm mắt Lục Viễn dừng ở ngay phía trước.



Văn Thố nhìn theo tầm mắt của Lục Viễn, hướng mười hai giờ, một người phụ nữ tóc xoăn dài trẻ tuổi đang đi đến. Làn da trắng trẻo thuần khiết, phong thái tao nhã, mặc áo khoác kaki, rất thời thượng. Nét mặt của cô có chút phức tạp, nhìn Lục Viễn với ánh mắt nóng bỏng và dây dưa, giống như có ý nghĩa không cần nói ra.



Bốn mắt nhìn nhau, chân mày hơi nhíu lại, do dự mấy giây, Lục Viễn suy nghĩ rồi lên tiếng: "Giang San?"