Thi cuối kỳ trong mong đợi của các bạn học cuối cùng cũng hoan hỉ tới.
"Sắp tới giờ thi, mấy đứa kiểm tra lại dụng cụ học tập đi. Còn nữa, tuyệt đối không được đem phao, điện thoại cũng tắt nguồn đi nhé."
Có học sinh căng thẳng giơ tay xin: "Thầy...Em muốn đi WC."
Lê Thanh Tuyền đồng cảm nhìn cậu ta.
Không căng thẳng cũng lạ, trong phòng ba giám thị, ngoài hành lang một giám thị, đừng nói phát huy tình anh em cột chèo, kết bạn bốn phương càng không trót lọt. (7)
Phòng thi hai mươi thí sinh, thành tích từ cao đến thấp, Lê Thanh Tuyền vừa vặn hạng hai mươi toàn khối, ngồi bàn cuối trong góc.
Giám thị thân thiện nhắc nhở: "Đi vệ sinh thì tranh thủ, còn hai phút nữa phát đê."
Nam sinh lùi về chỗ ngồi: ".." Còn hai phút, quần chưa kịp kéo nữa là.
Lê Thanh Tuyền nhìn ba giám thị hết hai người là người quen, đưa mắt cá chết nhìn vị thầy giáo ngồi bên cạnh mình, thở mạnh một miếng cũng không dám.
Đối với Việt Nam chỉ có hai mùa mưa nắng, nhưng thời tiết tháng 11 bởi vì mưa bão cũng lạnh đi, đối phương vẫn phong cách thu đông đen toàn thân, vừa anh tuấn vừa âm hiểm.
Thiếu cây liềm.
"Trò nghĩ lần này mình được hạng mấy?"
Được Ức Phong chủ động bắt chuyện, Lê Thanh Tuyền lễ phép đáp: "Trò nghĩ mình được hạng hai mươi thưa thầy
Ức Phong: ".." Cũng không cần quá có lễ phép như vậy.
Mặc dù Nghiêm Cửu Tiêu đã nói anh ta đã được bài trừ ra khỏi danh sách hiềm nghi, còn nhiệt tình hợp tác phá án, là người tốt. Dù vậy Lê Thanh Tuyền vẫn không dám bất kính với vị này.
"Bắt đầu tính giờ làm bài!"
Bạn nam ngồi bàn trên chuyền đề thi xuống cho Lê Thanh Tuyền, cậu dè chừng nhìn Ức Phong mấy lần mới vươn tay nhéo giấy.
Giám thị ngồi kế bên, thử hỏi ai không căng thẳng?
Ức Phong rất tò mò sự sợ hãi của Lê Thanh Tuyền đến từ đâu. Anh ta ngụy trang thành thầy giáo nhiệt huyết với nghề rất tốt, không có bạn học nào ghét, anh ta càng không giết người trước mặt cậu.
Trong mắt của cậu bạn nhỏ, anh trở thành kẻ giết người hàng loạt lúc nào không hay.
Lê Thanh Tuyền cũng thú vị ngang ngửa Liễu Thanh Ti.
"Trò đừng nhìn thầy, nhìn đề kìa"
Ức Phong nhịn không được mà cười, đứng lên, vỗ nhẹ đầu tóc Lê Thanh Tuyền: "Làm bài cho tốt, môn thầy mà làm tệ, phạt trò đấy."
.." Tr-Trừng phạt á?
Lê Thanh Tuyền đơ cái mặt ra, xịt keo luôn.
Không phải cậu mê trai thời kỳ cuối, mà Ức Phong cười tự nhiên đẹp hơn, cuốn hút hơn cười giả tạo nhiều.
Thầy ta nay ngộ à nhe....
"Em bàn cuối, tập trung thi cử đi!"
Bàn cuối họ Lê tên Tuyền: "
Đề toán không khó, Lê Thanh Tuyền chỉ cần tính bằng máy tính cũng đã ra kết quả, không tới bốn mươi lăm phút đã xong đề. Đến khi thi môn vật lý, cậu càng dùng 120% sức mạnh giải đề, không dám có sai sót.
Lê Thanh Tuyền nộp bài thi trước khi rời đi lo lắng liếc mắt nhìn Nghiêm Trạch ngồi ở bàn đầu. Bình thường cậu ta luôn là người nộp bài trước nhất, lần này hiếm thấy mà vẫn ngồi làm.
Chắc là do chuyện hôm nọ.
Nếu là Nghiêm Trạch, cậu cũng sẽ suy sụp tinh thần một thời gian.
Lê Thanh Tuyền biết, thật ra Nghiêm Trạch rất thương cô em gái này, nếu không cũng không thay mặt Nghiêm Linh xin lỗi cậu. Nghiêm Cửu Tiêu và Nghiêm Tước cũng vậy, cho dù không mấy hài lòng với cô ta nhưng chưa bao giờ nói nặng nửa lời.
Tự cho là đúng mà xen vào chuyện nhà người ta rất thiển cận, cậu chỉ im lặng quan tâm Nghiêm Trạch, khi nào cần thiết mới ra mặt.
Cậu chỉ là kẻ ngoài cuộc, mãi mãi cũng không thể đứng từ góc độ của người trong cuộc, cảm nhận và suy nghĩ.
Một đứa trong nhóm suy, dẫn đến mấy đứa khác trong nhóm cũng buồn buồn theo.
Chiều nay thời tiết không tốt lắm.
Tất cả các môn thi xong phải kể đến ba ngày sau. Cần thêm hai ngày nữa để giáo viên chấm bài thi, một khi có kết quả, các bạn học phải bận rộn dọn nhà.
Những tiết học đổi thành tự học, các học sinh tốp năm tốp ba tụ lại cùng nhau sửa bài, so đáp án.
Lê Thanh Tuyền cũng vậy, cùng Mặc Nhiên đối chiếu đáp án.
Mặc Nhiên tinh ý, nhận thấy được cậu có hơi buồn, sửa bài cũng không tích cực, như hoa thiếu nắng, sợi tóc cũng bẹp xuống. Mặc dù chẳng có lúc nào cậu tích cực ngoài chuyện hóng hớt.
Chữ cậu viết đã xấu, nay còn gà bới hơn, Mặc Nhiên nhìn B thành D, C cũng thành D, sửa mãi cũng thấy không khớp nhau: "... Muốn hủy diệt thế giới, xóa nạn mù chữ.
Anh xoa tay cầm bút, có chút bất đắc dĩ: "Lê Thanh Tuyền, đọc đáp án đi."
Lê Thanh Tuyền không cao hứng là vì không có trà sữa uống, chứ không phải không đầu óc: "Chúng ta không cùng một mã đề." (T
Cậu suy tư: "Để tôi gọi tụi Xuyên đến cùng dò đáp án, chắc có đứa trùng mã đề với cậu. Thấy sao?"
Mặc Nhiên kinh ngạc: "...Cậu đang hỏi ý kiến của tôi? Vậy nếu tôi không muốn thì sao?"
Lê Thanh Tuyền khó hiểu: "Sao cậu lại không muốn?" Đỡ mất thời gian hơn còn gì.
"Tôi thích đơn độc ở cùng cậu." Chỉ tôi và cậu thôi.
Mặc Nhiên cười mỉm.
"Đỡ ồn ào."