Chuyển Đổi Chú Phải Yêu Tôi

Chương 12: Về Ăn Cơm (1)




Buổi tối hôm đó khi ăn uống tắm rửa xong xui thì Nguyễn Ái Ngọc và Bách Lý Tuyên bắt đầu phân chia chỗ ngủ, Nguyễn Ái Ngọc tự động ôm gối xuống dưới ngủ nhường giường cho Bách Lý Tuyên ngủ nhưng chủ yếu là không muốn ngủ chung giường với Bách Lý Tuyên.

Dù hơi bất ngờ nhưng Bách Lý Tuyên cũng không thèm để ý mà nằm ngủ trên giường thẳng một giấc luôn, hai người dù đã kết hôn nhưng bây giờ sống giống như ly thân, chỉ diễn trước mặt hai bên gia đình.

[Ngày hôm sau]

Nguyễn Ái Ngọc và Bách Lý Tuyên đã cùng nhau đứng trước cửa nhà ba mẹ của Nguyễn Ái Ngọc, Bách Lý Tuyên sửa soạn lại quần áo rồi đưa tay ra để Nguyễn Ái Ngọc nắm lấy cô còn khó hiểu không biết là gì nhìn anh hỏi.

“Đưa tay ra làm gì muốn tôi dẫn chú vào sao chú đâu phải còn nhỏ nhoi gì làm chuyện trẻ con.”

“Não cô bị vô nước hay là có vấn đề hả, nghĩ sao tôi kêu cô đưa tôi vào vậy tôi có chân tự đi được, nắm tay dù không còn tình mà trước giờ cũng không có, nói chung là chúng ta sắp ly hôn nhưng cũng không thể nào để cho ba mẹ biết bây giờ hai đứa đã không hòa hợp được tất cả diễn thôi.”

Nguyễn Ái Ngọc nghe Bách Lý Tuyên nói thì thấy cũng có phần đúng nên đưa tay ra nắm lấy tay anh còn nói kèm theo một câu.

“Được diễn thì diễn nhưng mà đừng thấy tôi diễn hay quá lại ganh tị đó nha.”

Bách Lý Tuyên không thể để những lời Nguyễn Ái Ngọc nói vào lọt trong tai nỗi nên nhanh chóng nắm tay cô đi vào bên trong nhà.

“Chị dâu.” Vừa vào trong thì Bách Tiêu Tiêu từ bên trong nhà đã chạy một phát nhào vào lòng Nguyễn Ái Ngọc khiến cô mất thăng bằng kéo cả Bách Lý Tuyên cùng té ngã xuống.

Nguyễn Ái Ngọc té ngã ngây vào lòng của Bách Lý Tuyên bốn mắt chạm nhau Bách Lý Tuyên ôm Nguyễn Ái Ngọc rất chặt hai người cứ nhìn nhau mãi cho đến khi Bách Tiêu Tiêu lên tiếng hỏi.



“Hai anh chị nhìn nhau xong chưa ạ.”

Nguyễn Ái Ngọc và Bách Lý Tuyên nghe Bách Tiêu Tiêu hỏi thì hai người nhanh chóng ngồi dậy mặt ai nấy đều ngại ngùng ửng đỏ lúng túng cả lên.

“Tiêu Tiêu con làm gì vậy, chị dâu con mới xuất viện lỡ té như vậy đập đầu xuống đâu nữa rồi sao tính lôi nhoi không bao giờ bỏ mau lại đây.”

“Nè hai vợ chồng con nữa mau lại đây ngồi đi đồ ăn mới được bê ra còn nóng hổi luôn nè lại ăn đi không thôi nguội bây giờ.”

Nghe mẹ mình la nên Bách Tiêu Tiêu biết lỗi nên mặt ấm ức quay qua ôm lấy tay của Nguyễn Ái Ngọc rồi mặt nũng nịu nói lời xin lỗi.

“Em xin lỗi chị...em quên là chị mới xuất viện em sẽ không làm chị té như lúc nãy nữa đâu ạ, em không cố ý đâu xin lỗi chị ạ.”

“Thôi không sao đâu, chị không sao hết lại ăn thôi đừng để ba mẹ phải đợi ha.”

“Mẹ ơi mẹ đừng la Tiêu Tiêu ấy nữa em ấy biết lỗi rồi mà.”

Nguyễn Ái Ngọc nói xong thì cũng cùng nhau đi với Bách Tiêu Tiêu đi đến bàn ăn, Bách Lý Tuyên cũng đi theo ngây phía sau tim của anh vẫn chưa ngừng đập thình thịch, thình thịch như muốn thoát ra bên ngoài.

Hai người đến bàn thì lễ phép chào hỏi ba mẹ hai bên, Bách Lý Tuyên còn ân cần kéo ghế ra cho Nguyễn Ái Ngọc ngồi xuống ba mẹ hai bên thấy như vậy thì rất là hài lòng chỉ có Bách Tiêu Tiêu biết hết hoàn toàn mọi chuyện đang xảy ra giữa hai người nên thấy hai người họ ân cần như vậy thì chề môi nói.