Hoài An nhìn Nhã Thi đến say đắm, lòng thầm cảm thán "cô ấy vẫn đẹp như ngày nào".
- Anh còn có việc gì nữa không?
"Ừm...nhà em gần đây à?"
- Phải!
"Nhã Thi này!"
- Anh nói đi...
"Đi dạo cùng anh có được không?"
Nhã Thi không lên tiếng, cô lặng lẽ đi bên cạnh Hoài An! Cô cũng không quên việc cô đã hút cạn linh hồn của điền chủ.
Thấy Nhã Thi im lặng nên Hoài An cũng không lên tiếng!
Cả hai cùng đi bên nhau suốt quãng đường dài nhưng mỗi người mang một suy nghĩ riêng.
Nhã Thi thầm buồn "nếu như một ngày nào đó Hoài An biết được cô đã hại chết cha của anh ta thì có lẽ anh ta sẽ không tha cho mình".
Hoài An buồn là vì sự lạnh nhạt và thờ ơ của Nhã Thi.
"Nhã Thi!"
- Hửm?
"Gả cho anh nhé!"
- Không, giữa hai chúng ta không thể nào! Vẫn nên dừng lại ở tình làng nghĩa xóm thì tốt hơn.
"Cho anh biết lý do!"
Nhã Thi thở dài "xin lỗi, tôi không yêu anh...tôi đã có người trong lòng".
Hoài An u buồn, anh tiếp tục bước về phía trước.
- Đến nơi rồi, tạm biệt!
Hoài An bất chợt nắm lấy đôi bàn tay của Nhã Thi "xin em đó, hãy gả cho anh".
Nhã Thi nhíu chặt mày "anh làm gì vậy? Nhanh buông tôi ra".
Hoài An có chút ngạc nhiên vì đôi tay của Nhã Thi lạnh đến mức khiến cho anh phải rùng mình "tay em sao lại lạnh đến thế?"
Nhã Thi vội vàng rụt tay lại "chắc là vì sương xuống nên lạnh".
Nói xong cô rẽ vào khu vườn hoang, cô thật sự không muốn dây dưa với Hoài An, cô biết giữa cô và Hoài An là vĩnh viễn không thể nào.
"Nhã Thi, anh thật lòng yêu thích em, hãy gả cho anh!"
Nhưng rất tiếc, Nhã Thi vốn vô cảm và lạnh lùng, mặc kệ cho Hoài An có yêu thích cô đến mức nào.
- Tôi nhắc lại, tôi đã có người trong lòng.
Hoài An lặng lẽ quay trở về nhà với tâm trạng vô cùng tồi tệ "Nhã Thi đã có người trong lòng, cô ấy đã từ chối tình cảm chân thành của mình!"
………
"Cậu ba mới về!"
Hoài An không để tâm đến lời chào hỏi của những người giúp việc, anh đi một mạch về phòng mình rồi khép lại cánh cửa, anh không muốn bị người khác làm phiền.
Lòng miên man nhớ đến bóng dáng yêu kiều của Nhã Thi "không được, anh sẽ không đánh mất Nhã Thi, anh yêu cô...anh không thể sống thiếu cô".
Hoài An nghĩ đến đây thì vội chạy ra khỏi nhà, anh men theo con đường mòn để tìm đến nhà của Nhã Thi, chân vừa đặt đến vùng đất hoang mà chiều nay anh thấy Nhã Thi rẽ vào, anh tìm loanh quanh khu vườn hoang, nhưng không thấy gì ngoài cỏ và cây.
Màn đêm buông xuống vườn hoang, cảnh vật trước mắt anh hoá nỗi điêu tàn, cây cối xung quanh như đã ngủ đêm nên xếp chặt những tầng lá xanh, trăng trên trời sáng lung linh soi xuống trần như tấm thảm vàng kim óng ánh.
Hoài An vừa đi vừa tận hưởng không khí trong lành, mấy khi mới được ngắm một khung cảnh thiên nhiên đẹp như tranh vẽ thế này, Hoài An ngắm nhìn cảnh vật đến si mê!
Gâu...gâu...gâu...
Những đêm trăng sáng thường xuất hiện rất nhiều tiếng chó sủa, người ta thường bảo "đó là tiếng chó sủa ma".
Tiếng chó sủa ma kéo tâm trạng đang si mê của Hoài An chợt tỉnh, mục đích của anh là tìm Nhã Thi chứ không phải ngắm cảnh.
Xào xạc...
Nghe có tiếng động, Hoài An đưa mắt nhìn quanh, thấy có vài người bẫy chim đang đi phía sau lưng mình.
'Ủa...cậu Hoài An, sao cậu lại ở đây?''
Hoài An nhìn người đàn ông cầm cây đuốc trên tay "Anh Khôi đấy à?"
'Là tôi, tôi cùng mấy người bạn đi bẫy vạc'
"Kiếm được khá chứ?"
'Cũng tạm cậu à! Khu vườn này khá nhiều chim vạc vì nó rất hoang tàn. Mà cậu đi đâu đây?'
Hoài An ấp úng "tôi..."
Anh Khôi cười khanh khách "tôi biết rồi, cậu đến tìm cô Nhã Thi à?"
Hoài An khẽ ừ!
Lúc này Anh Khôi mới nhớ đến chuyện Hoài An yêu thích Nhã Thi "sao rồi? Hai người tiến triển tốt chứ?"
Hoài An thở dài "nản lắm!"
Anh Khôi không muốn hỏi tiếp, anh không muốn xen vào chuyện của người khác..."vậy tôi không làm phiền cậu nữa, tôi bẫy thêm vài con vạc rồi về nghỉ ngơi sớm, khuya còn phải chạy đò".
"Không làm phiền!"
Anh Khôi đi được một đoạn xa, Hoài An mới chợt nhớ "Anh Khôi nhắc đến nhà Nhã Thi, vậy có nghĩa là Anh Khôi biết nhà cô ấy!"
"Này, Anh Khôi"
Nghe gọi tên, Anh Khôi đầu lại và lớn tiếng hỏi "còn có việc gì thế cậu Hoài An?"
"Anh có biết nhà của Nhã Thi ở đâu không?"
'À! Cậu đi thẳng về phía bờ sông sẽ gặp nhà cô Nhã Thi, vài trăm mét nữa thì tới nhà cô ấy rồi cậu!'
"Cảm ơn!"
Hoài An đi thẳng về phía bờ sông...
Vạc...vạc...vạc...
Đêm vắng, nghe tiếng vạc ăn đêm gọi đàn, khiến cho tâm trạng con người ta càng thêm ưu phiền.
Đi một đoạn khá xa, Hoài An nhìn thấy ngôi nhà nhỏ nằm hiu quạnh bên cạnh bờ sông. "Kia là nhà của Nhã Thi sao?"
Cốc...cốc...
Hoài An gõ cửa nhà nhưng không thấy ai ra mở cửa!
Cốc...cốc...
Vẫn không thấy ai, Hoài An mạo muội đẩy cửa bước vào nhà! Ánh trăng mờ ảo soi vào nhà qua ô cửa, anh đưa mắt tìm quanh nhưng không thấy ai, chỉ có cảm giác lạnh cứng sống lưng.
"Sao bỗng dưng không khí nơi này lại lạnh đến vậy chứ?"
A...a...
Một bóng trắng với mái tóc dài xõa xuống vừa lướt qua, khiến Hoài An giật bắn người!