Ngày cưới!
Nhã Thi xinh đẹp trong trang phục cưới truyền thống...cô được trang điểm lộng lẫy. Ngồi trước gương, lòng chợt buồn phiền "nhan sắc này tuy tuyệt mỹ nhưng rất tiếc nó không phải của chính mình, cô đặc biệt không thích nhìn nó chút nào".
Nghĩ rồi lại thôi, buồn phiền cũng chẳng được gì...cứ gửi gió cuốn trôi theo mây trời vậy, ở đời không có gì là hoàn mỹ cả, mình được sống lại một kiếp xem như đã may mắn lắm rồi. Thân xác này là chiếm lấy của người khác, vậy nên mình phải cố gắng trân trọng.
Nhã Thi nhìn vào gương thêm một lúc rồi mới bước qua giường ngồi, cũng sắp đến giờ đón dâu rồi.
…………
/Tiểu thư, nhà trai đã đến đón dâu, đang chờ cô bên ngoài.
Nhã Thi được người hầu dìu ra ngoài...
Hoài An nhìn Nhã Thi xinh đẹp trong trang phục cưới truyền thống, anh không hề chớp mắt, lòng thầm cảm thán "không ngờ cô ấy lại xinh đẹp đến như vậy, đặc biệt là đôi mắt...đôi mắt kia sao lại quen thuộc đến thế, mình đã gặp được ở đâu rồi thì phải!"
Hoài An nhìn ngơ ngẩn "đôi mắt này..."
Nhã Thi mỉm cười "điền chủ, ngài có hài lòng với phu nhân của mình không?"
Hoài An không trả lời, chỉ lạnh lùng quay mặt đi. Tuy anh không muốn nhìn vào sự thật, nhưng anh chưa từng thấy ai xinh đẹp hơn Nhã Thi, ngay cả người vợ trước mặt mình.
……………
Đêm tân hôn!
'Trả thể xác lại cho tôi...'
Âm thanh rùn rợn đến lạnh người!
Nhã Thi bước xuống giường và nhẹ nhàng đi đến bên cửa sổ, thấy Lan Chi mang vẻ mặt hung tợn nhìn mình. Nhã Thi lạnh lùng quay mặt đi...
Trong tức khắc có đôi tay dài bóp chặt chiếc cổ mảnh khảnh của Nhã Thi và kéo ngược về phía sau, đôi tay lạnh lẽo ấy càng lúc càng siết chặt hơn.
Khụ...khụ...
Nhã Thi cố gắng hết sức để vùng vẫy nhưng càng vùng vẫy càng bị siết chặt hơn.
'Trả thể xác lại cho tôi, người phụ nữ nham hiểm...trả thể xác lại cho tôi!'
Trong hơi thở đứt quãng, Nhã Thi lạnh lùng thốt lên "cô đừng hòng!"
'Vậy thì đi chết đi...'
Cảm giác được Lan Chi quyết tâm muốn đoạt lấy mạng mình, Nhã Thi dùng hết sức để chống trả nhưng đôi tay ấy như có sức mạnh vô hình, khiến Nhã Thi không tài nào thoát khỏi.
Rầm...
Một tiếng động lớn vang lên giữa đêm tối. Khiến cho cả nhà điền chủ, ai nấy đều giật mình bật dậy giữa đêm khuya.
Hoài An vội vã chạy sang phòng Nhã Thi, thấy cô nằm dài dưới sàn nhà, tuy ngọn đèn chong cóc phát ra ánh sáng mờ mờ ảo ảo nhưng anh vẫn cảm nhận được xung quanh cô là máu tươi, anh khẽ nhíu mày "là kẻ nào...lại dám ra tay với phu nhân của Hoài An ta".
"Nhanh cho người đi gọi thầy lang!"
//Cậu chủ...
Hoài An nghe tiếng gọi thất thanh của gia đinh thì nhìn vào góc tối...thấy Hoài Thi nằm yên bất động trong góc, anh hốt hoảng "con trai...con sao rồi?"
Bế Nhã Thi lên giường xong, Hoài An vội chạy đến bế con trai đặt bên cạnh Nhã Thi.
Hoài An lo lắng đi đi lại lại giữa căn phòng rộng lớn...
//Thầy lang đến!
Hoài An ngồi dịch sang một bên, nhường chỗ cho thầy lang thăm khám.
Qua một hồi thăm khám thì thầy lang lắc đầu và thở dài "điền chủ...phu nhân không ổn rồi!"
"Nói...cô ấy thế nào rồi?"
Thầy lang ôn tồn lên tiếng "phu nhân sẽ không thể qua khỏi, vòm họng đã bị vỡ nát".
"Không thể nào, sao lại như vậy?"
'Tôi cũng không biết được nguyên nhân, nhưng vòm họng đã không còn nguyên vẹn!'
Hoài An siết chặt tay "cuối cùng thì đã xảy ra chuyện gì?"
Thầy lang rời vị trí đứng lên và bước đến bên cạnh Hoài Thi...
………
"Còn con trai tôi thì thế nào rồi?"
'Cậu nhà không sao, kê vài đơn thuốc sẽ khỏi!'
Hoài An thở phào "may mà thằng bé không sao?"