Thời gian cứ thế trôi qua, đứa bé càng ngày càng lớn khôn. Nhưng mỗi đêm trăng tròn, nhà điền chủ phải có đến mấy mạng người chết oan.
Hoài An quyết tìm ra sự thật, đôi khi anh còn nghĩ là do Nhã Thi đã gây ra.
Ầm...
Thấy Hoài An mang theo sát khí bước vào phòng của mình, Nhã Thi có chút sợ hãi, cô không biết rồi đây Hoài An sẽ lại lên cơn điên gì nữa. Cô lết thụt lùi về sau, trong mấy tháng qua Hoài An đã hành hạ cô không ít.
Hoài An bước đến gần Nhã Thi, nhìn cô ánh mắt sắc bén như dao.
Anh lại muốn thế nào?
Hoài An lại lấy dao ra khứa vào tay Nhã Thi, đây chắc hẳn là vết dao thứ một trăm.
Tôi thật không ngờ anh lại đối xử với tôi tàn nhẫn đến như vậy!
"Đúng là loại yêu ma xảo quyệt, cô đã giết chết biết bao nhiêu hầu gái trong nhà tôi. Hôm nay, tôi quyết sẽ không bao giờ để mặc cho cô lộng hành!"
Nhã Thi ngơ ngác nhìn Hoài An, cô hoàn toàn không hay biết gì về chuyện này "anh vừa nói gì?"
"Cô biết cách giả vờ quá rồi đó, đừng nói với tôi là cô không liên quan đến việc hàng chục hầu gái trong nhà tôi chết đột ngột, bọn họ đều bị hút cạn máu mà chết...nếu không phải do loại yêu ma quỷ quái như cô ra tay thì còn ai vào đây?"
Nhã Thi trầm tư, cô cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, rõ ràng là cô bị nhốt ở trong chính căn phòng này suốt mấy tháng qua, đừng nói là ra ngoài hại người...cô hít thở còn không thông nữa là.
Anh tin tôi hay không cũng được, nhưng tôi nói với anh là không phải tôi làm.
Hoài An đương nhiên là không tin những gì Nhã Thi vừa nói, nhưng nhìn vào đôi mắt trong veo không chút vẩn đục của cô...một điều gì đó đã khiến cho Hoài An cảm thấy tin tưởng cô!
"Tôi sẽ điều tra rõ chuyện này, nếu như có liên quan đến cô thì cô đừng có trách tôi! Mấy chục mạng người chết oan chứ không phải chỉ một hoặc hai".
Nhã Thi khẽ cười "vậy nếu như không phải là tôi thì sao?"
"Hửm?"
Anh có thể cho tôi được gặp mặt con không?
"Đương nhiên là không thể!"
Hoài An, tôi xin anh.
"Vô ích thôi! Tốt nhất là cô nên tránh xa con trai tôi ra, con trai tôi đã có mẹ...mẹ nó là một người phụ nữ hiền lành và xinh đẹp".
Nhã Thi, chân lảo đảo, cô không thể đứng vững nữa, cơ thể yếu ớt mặt mày tái nhợt, cô quỳ trước mặt Hoài An và tha thiết van xin "xin anh, hãy cho tôi được gặp mặt con trai...dù chỉ một khắc ngắn ngủi thôi cũng được, anh đừng bao giờ quên...tôi chính là mẹ ruột của thằng bé!"
Hoài An lạnh lùng lên tiếng "không được!"
Xin anh, tôi hứa với anh là sẽ đứng từ xa để nhìn con, mấy tháng trôi qua rồi nhưng chưa một lần được gặp con, tôi rất nhớ con".
Thấy Nhã Thi thành khẩn đến đáng thương, Hoài An thật sự không thể nào từ chối được nữa "Nhã Thi nói không sai, cô mới là mẹ ruột của con trai anh".
Hoài An bỏ con dao trên tay xuống và lẳng lặng rời khỏi phòng Nhã Thi, anh mang cả một tâm trạng nặng nề rời theo.
'Điền chủ không được vui sao?'
Hoài An nghe giọng nói ngọt ngào của Dương Ngọc thì ngoáy đầu nhìn lại nhưng không hề lên tiếng, anh tiếp tục đi về phòng.
Dương Ngọc vẫn lặng lẽ theo sao!
Hoài An thấy Dương Ngọc cứ cuối đầu đi sau lưng mình thì nhíu mày, vừa đến phòng của mình, Hoài An nhàn nhạt lên tiếng..."tôi muốn được yên tĩnh".
Chân Dương Ngọc chợt khựng lại, cô đứng cúi đầu trước cửa phòng Hoài An, đứng thật lâu...
Hoài An ngồi bên trong phòng, người bên ngoài đứng bao lâu thì anh cũng ngồi đó bấy lâu, anh không biết Dương Ngọc muốn gì, nhưng riêng bản thân anh lại không thích tiếp xúc với cô. Hàng ngày, anh luôn tỏ ra lạnh nhạt với cô, cô cũng luôn né tránh anh...không hiểu sao đêm nay cô lại đứng lì trước cửa phòng anh.
Két...
Hoài An vừa đẩy cửa bước ra, Dương Ngọc liền ngã xuống đất...
"Dương Ngọc, cô sao rồi?"
"Dương Ngọc..."
Hoài An liền bế Dương Ngọc về phòng!
"Cô có chuyện gì thì cứ nói ra đi!".
||||| Truyện đề cử: Em Thật Tốt |||||
Dương Ngọc quỳ trước Hoài An "điền chủ, có phải Dương Ngọc đã làm điều gì khiến cho ngài chán ghét?"
"Sao cô lại hỏi thế?"
'Kể từ ngày được gả đến đây cho tới bây giờ...điền chủ chưa một lần để mắt đến Dương Ngọc'.
Dương Ngọc vừa nói vừa khóc nức nở!
Ngay thời khắc này, Hoài An nhìn thấy Dương Ngọc vô cùng đáng thương, anh ôm lấy Dương Ngọc vào lòng và khẽ an ủi "được rồi, đừng khóc nữa, ta sai rồi!"
'Điền chủ!'
Nhìn vẻ mặt yêu kiều của Dương Ngọc mà trái tim Hoài An có chút xao động, đây là lần đầu tiên anh nhìn ngắm gương mặt xinh đẹp này của cô kỹ càng hơn.
Cũng kể từ đêm ấy, Hoài An bắt đầu để Dương Ngọc và cũng quan tâm đến cô nhiều hơn.
Hoài An đã bắt đầu quên đi cái tên Nhã Thi!
Một thời gian sau Dương Ngọc mang thai, Hoài An càng nuông chiều cô nhiều hơn. Tuy nhiên thì vẫn không ai có thể thay thế được con trai của anh, đứa bé càng lớn càng khôi ngô anh tuấn, nhìn rất giống Nhã Thi, nhất là đôi mắt.
Mỗi đêm trăng tròn, trong nhà lại có không ít xác chết của hầu gái, Hoài An đã cố hết sức để điều tra nhưng mãi vẫn chưa ra sự thật!
Hoài An luôn cho rằng Nhã Thi là kẻ sát nhân máu lạnh.