“Còn người tôi mang đến sao rồi?”
Andrew tức giận nói, “Quân nhân đó phạm tội phải không?”
“Cứu được chưa?”
Andrew lắc đầu, “Không biết có thể qua được hay không.”
“Ý anh là sao?”
“Viên đạn trong bụng cậu ta rất sâu, ruột vỡ thành từng đoạn, chảy máu quá nhiều, không có nhiều máu để truyền cho cậu ta, tôi khâu lại mất năm tiếng, tìm một tiểu binh truyền 200cc mới miễn cưỡng giữ lại một mạng. Nhưng chức năng tim của cậu ta không tốt lắm, tôi không biết là do bẩm sinh hay là di chứng còn sót lại.”
“Vậy bây giờ thế nào?”
“Chưa qua giai đoạn nguy hiểm, qua được tối nay sẽ an toàn hơn chút.” Andrew lạnh lùng nhìn hắn, “Tốt nhất là cầu cho cho tim cậu ta đừng đột nhiên ngừng đập, nếu không thì có nhiều máu hơn nữa cũng không thể cung cấp kịp.”
Oleg gật đầu, “Cậu ta phạm tội phản quốc, sẽ bị đưa về tòa án quân sự.”
“Muốn trốn tội nên tự sát?”
Oleg lắc đầu, “Tôi không biết cậu ta đang nghĩ gì. Chờ cậu ta tỉnh dậy rồi xem xem.”
Andrew tuần tra một vòng và rời đi. Euler muốn đi lấy nước nóng, nhưng đi cả vòng cũng không tìm thấy bếp đun, cậu đến hỏi các y tá, những người này quá bận không rảnh tay nổi, mọi người đang cố hết sức để sơ cứu và bôi thuốc cho mấy người bị thương. Cậu đành phải đến căng tin tự mình tìm nồi sắt đun nước nóng mang về. Vết thương của Oleg cũng không nhẹ, viên đạn dưới xương quai xanh đã được gắp ra, nhưg bả vai tạm thời không thể cử động, nửa người cứng đờ, cộng với mất máu quá nhiều. Oleg cả ngày đều rơi vào trạng thái mê man. Khi Euler bước vào lều, hắn và Andrew vừa nói chuyện xong, ngồi một lúc lại cảm thấy hai mắt tối sầm, chỉ có thể nằm xuống.
Euler cầm thìa đút cho hắn từng ngụm nước, “Anh nằm đi, chờ Akaj tỉnh lại, em đi xem thay anh là được.”
Oleg đưa tay còn lại chạm vào mặt cậu, vuốt ve từng lọn tóc ngắn bên thái dương, ánh mắt trìu mên. Euler bị hắn nhìn đến phát ngượng, hơi đỏi mặt, “Làm gì?”
“Không có gì.” Giọng Oleg hơi khàn khàn, “Em rất đẹp. Ngay sau khi anh tức dậy và thấy em ngồi bên cạnh, anh cảm thấy sự sống sót của anh có ý nghĩa. Cưng à, thật tuyệt khi thấy em còn sống.”
Euler cảm thấy cay mũi, cậu nghiêng đầu khẽ cọ vào lòng bàn tay Oleg, “Em biết.”
“Anh yêu em.” Oleg nói.
Euler thì thầm, “Em cũng yêu anh.”
Hắn chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt đầy yêu thương, như thể chìm trong tấm lụa mềm mại, dưới cái nhìn chăm chú của Oleg, cậu hơi cúi xuống hôn lên đôi môi khô ráp của người yêu, cho đến khi chúng trở nên ấm áp và trơn trượt như cậu, mới rời đi, “Anh phải hứa với em, chúng mình sẽ cùng nhau trở về Liên Xô.”
Oleg gật đầu, “Được.”
Sau khi Oleg ngủ, Euler ôm đống quần áo bẩn hắn thay ra và đi giặt. Cậu xin một người lính cho một chậu gỗ và xà phòng, múc một chậu nước, rồi ngồi ở ngưỡng cửa căng tin giặt quần áo. Trước khi đến Afghanistan, cậu hầu như không giặt quần áo, cửa hành giặt là ở tầng dưới sẽ giúp cậu làm việc này. Khi cậu đến đây, tất cả kỹ năng sinh hoạt đều tự học lấy, hiện tại cậu đã biết nấu cơm giặt giũ, quét dọn sửa chữa, nếu nếu để cho cha mẹ thấy cảnh này, chắc họ sẽ ngạc nhiên lắm.
Vải quân phục vừa nặng vừa thô, Euler phải cố gắng hết sức mới chà sạch bụi bẩn và máu đông trên đó, nước trong chậu đen xì không thấy đấy. Sau đó cậu xách chậu gỗ đi thay nước, đi lại làm đổ nước khắp nơi, mặt mũi lấm lem, tóc dính vào mặt. Giặt quần áo xong, bản thân cậu bẩn đến khó coi.
Vậy mà, khoảnh sân nay y như Euler bây giờ, lầy lội và mệt mỏi. Điều kiện vệ sinh quá tệ, rác rưởi khắp nơi, hố nước thải lớn nhỏ cứ cách ba đến năm bước là có một cái, mùi nước khử trùng nồng nặc xộc lên trong không khí vẫn không thể đuổi hết đàn muỗi, chúng cứ lượn lờ trên đỉnh đầu. Một nữ chiến sĩ đnag ngồi trước căn lều dùng bếp than để khử trùng dụng cụ y tế, cô ấy nóng đến hai má ửng hồng, trên mái tóc khô xơ đầy côn trùng bay, dày đặc, chúng nó gặm nhấm da đầu cô, mà cô hoàn toàn không biết.
Thức ăn không sạch sẽ, một số người bị giun sáng, bụng phình to, gan bên trong sưng to, đầy ký sinh trùng. Andrew phải cắt bỏ một hoặc hai lá gan hoặc thận mỗi ngày, đây là cách điều trị dễ dàng nhất cho đến nay. Trước khi phẫu thuật, những người này thích yêu cầu Euler chụp ảnh cho họ, tất cả đều muốn lưu lại ảnh chụp. Khi rửa những tấm ảnh đó, người thì mặt vàng tóc đen, người thì hai tay sưng đỏ, người thì hấp hối, Euler nhìn không đành lòng, cậu nói dối phơi ảnh không thành công, không rửa được.
Vào mỗi ngày khi bình minh ló dạng, y tá tuần tra và đưa những người đã chết ra ngoài để hỏa táng và đốt. Bên cạnh sân có một cái hố lớn, ngọn lửa bốc lên còn cao hơn cả bức tường, lửa bùng lên gào thét cháy tanh tách. Euler bị âm thanh kia quấy nhiễu, chỉ khi ngủ cạnh Oleg thì mới cảm thấy yên bình chốc lát.
Cậu gấp quần áo đã được phơi nắng, đặt ngay ngắn bên gôi Oleg, giúp hắn cài huy chương lại, sau đó đến phòng ăn đun nước nóng và ăn điểm tâm tới chờ Oleg tỉnh lại. Buổi sáng hai người có thời gian tản bộ ngoài sân, nắng đẹp, cũng không quá nóng. Vào buổi chiều, Oleg trở lại văn phòng giải quyết hậu quả của cuộc bạo động, còn cậu sẽ ngồi bên cạnh viết bản thảo hoặc rửa ảnh.
Đến ngày thứ sáu, Akaj mới tỉnh dậy.
Khi Euler nhìn thấy cậu, cậu chỉ gắng sức mở mắt, nhưng vẫn còn ý thức. Cậu nhìn về phía Euler cười cười, gật đầu ý bảo cậu ngồi xuống. Euler ngồi xuống mép giường, mới thấy rõ sự tuyệt vọng cùng cực trong mắt cậu. Trên người Akaj mang khí chất xuất chúng mê hoặc, đó là thứ mang vẻ thần bí, cậu giống như ruộng vụ xuân[1] hoang vu, để lại chút phóng túng và liều lĩnh ngàn vàng, nhưng bên trong đã hao hết chất dinh dưỡng, lâu ngày không còn sức sống.
Euler biết sống sót không phải là kết quả cậu muốn, “Cảm thấy ổn không? Có khó chịu không?”
Akaj khẽ gật đầu, không nói gì.
Euler nói, “Oleg nói, đợi đến khi cậu khỏe lại chút sẽ bị áp giải về nhà và đưa đến tòa án quân sự. Any ấy nói, nếu cậu có thể thành thật nhận tội thì có lẽ sẽ không bị kết án tử hình, huống chi cậu còn cứu tôi, có thể lấy công chuộc tôi.”
“Cha mẹ và gia đình tôi đã bị liên lụy vì tôi, không trở về thì tốt hơn.”
“Cho nên cậu muốn tự sát?”
Akaj ngẩn người, “Người như tôi còn cần phải sống à?”
Euler không thể trả lời cậu, bầu không khí đột nhiên trở nên khó xử.
“Tôi chỉ muốn thua hoàn toàn.” Akaj thở dài, “Khi còn trẻ tôi luôn muốn giành thắng lợi, giờ đây tôi cảm thấy mệt rồi. Tại sao sống phải giảnh phần thắng? Tôi chỉ muốn thua một lần, cũng không nhất định là chuyện xấu.”
Euler nói đùa, “Trời không chiều lòng người, cậu thắng.”
Akaj cũng bật cười, thần sắc vừa suy sụp đã thêm hứng khởi, “Cũng tốt, tôi không quan tâm có bị tử hình hay không, chỉ cần có thể trở về quê hương thì đã vui lắm rồi. Cảm ơn Đảng và Nhà nước đã nhân từ với tôi.”
Euler do dự, “Tôi có thể hỏi một câu hỏi tương đối riêng tư không?”
“Được.”
“Nếu cho cậu một cơ hội khác, cậu có chọn yêu anh ta không? “
Akaj bật cười, “Ha ha ha…” Cậu ngửa đầu cười một lúc, cười đến nỗi mặt đỏ lên, “Tôi còn tưởng cậu muốn hỏi chuyện gì nên mới cần thận thế, tôi sẽ vậy.” Cậu hào hứng nói, “Tôi nói cho cậu biết, cậu không biết trước đây anh ta đẹp trai thế nào đâu, mặc vest, nói tiếng Nga cực chuẩn, biết opera hiểu văn học, chậc chậc, đúng là trai đẹp phong lưu. Đáng tiếc, có hơi biến thái, cho nên mới nói không có người nào hoàn hảo cả, dã tâm của gã không phải là con đường đúng đắn. Nhưng bây giờ ngẫm lại, tôi lại thấy mình giống gã, chậc, hai chúng tôi vẫn rất xứng đôi, phải không?”
Euler ngẩn người, “Tôi chỉ nghe Oleg nói ít chuyện phiếm thôi.”
“Đó là bởi vì hắn không nói cho cậu biết chi tiết. Nhưng mà hắn cũng không biết.” Akaj than thở, “Thực sự, giờ nghĩ lại, tôi đã từng rất tận hưởng cuộc sống bên cạnh gã. Gã biết tôi thích súng thích đạn, đi tìm đủ loại tiên tiến nhất cho tôi chơi. Lúc ấy chúng tôi có một sân huấn luyện riêng, do tôi quản lý, một gian phòng thất lớn, bên trong đều là trang bị mới nhất của châu Âu và Mỹ. Vào ngày sinh nhật gã sẽ tặng tôi một tên lửa vác vai, cậu có biết lúc đó thứ ấy đáng bao nhiêu tiền không? Đó là khi tôi nghĩ rằng mình là người hạnh phúc nhất trên thế giới.”
Euler lặng lẽ nghe cậu nói.
“Đương nhiên bây giờ tôi cảm thấy cái giá của sự hạnh phúc này quá nặng.” Akaj nói, “Nhưng sau tất cả, đó là điều tôi đã chọn và tôi không đổ lỗi cho người khác. Tôi vẫn còn hiểu bản thân mình, nếu làm lại một lần nữa tôi vẫn sẽ yêu hắn. Bây giờ tôi cũng yêu, không liên quan đến địa vị hay quốc gia. Tôi là người thích những điều đẹp đẽ và thú vị, cũng sẵn sàng trả giá vì hắn.”
“Tôi xin lỗi.” Euler hơi áy náy, “Đáng lẽ không nên hỏi cậu như vậy.”
“Không sao đâu, đôi khi tôi nghĩ nhiều hơn những gì cậu hỏi nữa,” Akaj hỏi, “Còn Oleg thì sao?”
“Anh ấy không sao.”
Akaj trêu chọc, “Mạng tên kia lớn thật, cậu biết không, chúng tôi mới biết nhau vào năm 84, hắn từng bị rách da đầu do mảnh đạn cắt trúng. Lúc được đưa đến trạm y tế còn tắt thở, cuối cùng cũng được cứu. Sau đó hắn luôn soi gương nói, sẹo để lại sau gáy không đẹp, muốn để tóc dài. Trong quân đội lại không cho hắn ở lại, tôi nhờ người lấy lấy cho hắn ít thuốc bản địa, dành cho phụ nữ Afghanistan che đi vết sẹo mang thai, đưa hắn bôi, bôi được nửa năm thì hết rồi.”
“Tôi không chú ý đến trên đầu anh ấy có sẹo.”
“Lần sau cậu thử nhìn kỹ chút, không chừng vẫn còn vết mờ mờ đấy.”
Euler cúi đầu, xoa xoa ngón tay, “Tôi còn không biết nhiều chuyện lắm, đôi khi tôi cũng không biết nên giúp anh ấy như thế nào.”
“Hắn có cần cậu giúp không?”
“Tôi…”
“Hắn ta đúng là ngốc có phúc của kẻ ngốc.” Akaj nói, “một là không bối cảnh hai là không có chỗ dựa vững chắc. Ngồi đực mặt ở tuyết đầu sáu năm vẫn chỉ là một đại đội trưởng. Nếu dựa vào chiến công của hắn, không nói đến hàm tướng, thì trẻo lên sư đoàn phó cũng không thành vấn đề. Người cùng hắn đến Afghanistan, kẻ không chết thì cũng về nước. Cậu bảo hắn thử đếm xem có mấy người ở lại như hắn? Hắn làm việc, công lao thì người khác hưởng, còn chưa chắc đã nhớ tới hắn, còn không phải là ngốc à?”
Euler cười nhẹ, “Anh ấy cũng chả giận, cậu giận thế làm gì.”
“Cho nên chỉ có con thỏ trắng như cậu mới cảm thấy hắn tốt, tôi chắc chắn không cần loại người này.”
“Anh ấy… Rất tốt.”
Akaj ra vẻ ghét bỏ, “Được rồi được rồi, chúc đôi vợ chồng nhỏ ân ái bên lâu, chúc các cậu trăm năm hạnh phúc.”
Khwaja ấn nút dừng máy ghi âm, cười cười, “Không tệ, nghe còn khỏe lắm.”
Thư ký lâu năm của gã cảm thấy tâm trạng sếp mình đang tốt, “Ngài yên tâm, cậu Akaj mỗi ngày tiếp xúc với ai, nói chuyện gì thì đều được thu lại và đưa tới cho ngài liền.”
“Mấy chuyện này chỉ là thứ yếu,” Khwaja khoát tay, “Tôi hiểu thân thể cậu ta, còn có thể làm nổi chuyện gì.”
“Nhưng bây giờ bên kia có binh sẽ canh gác ngày đêm, chỉ sợ không dễ ra tay. Nếu đón cậu Akaj về thì có đắc tội với người Liên Xô không?”
“Cậu ta cũng chẳng phải là nhân vật quan trọng. Còn từng là một thư ký.” Khwaja nói. Nếu không phải nhờ tôi, cậu ta sẽ ngồi ghi biên bản họp suốt đời. Liên Xô đã gửi 400.000 binh sĩ đến Afghanistan, còn không biết có bao nhiêu người phản bội. Còn có những nước giả danh nữa, âm thâm liên kết với du kích, Viktor không phải là một ví dụ sao? Tự mình đào mồ chôn không tính là phản quốc à? Giả danh kỹ nữ, ai sạch hơn ai?”
“Vậy tôi sẽ đi chuẩn bị.”
“Tôi viết mấy cái tên, anh đi liên lạc trước, xem họ có thời gian không.” Khwaja kéo tờ giấy, viết vài cái tên,”Sau khi hẹn xong thì nói với tôi, tôi sẽ cho anh biết cần phải chuẩn bị những gì, đến lúc đó tự tôi sẽ đi với anh.”
Thư ký gật đầu, “Vâng. Tôi sẽ làm ngay. Ngài còn dặn dò gì không?”
Khwaja rót một tách trà mới, “Cuộc bạo loạn xử lý thế nào?”
Thư ký hơi bối rối, “Kỳ thật tôi vẫn không rõ, những người tị nạn cuối cùng vẫn không có kết quả đáng kể, đúng không?”
“Sao lại không có kết quả?” Khwaja cười, “Cậu và Akaj đã hiểu sai rồi. Chúng tôi và những người tị nạn đều có chúng mục tiêu là muốn Liên Xô rút quân càng sớm càng tốt. Sẽ dễ dàng hơn nhiều nếu chúng ta khuấy động mọi thứ bên trong Afghanistan, buộc họ phải rời đi. Nhưng những người còn có gia đình ở ngoài kia thì không dễ khiến họ buông bỏ được. Đó là mục tiêu lớn nhất của chúng ta để Liên Xô từ bỏ tham vọng và kiểm soát Afghanistan.”
“Vâng, nhưng lần này…”
“Anh xem chuyện lần này sẽ bị quốc tế nói thế nào? Quân đội Liên Xô tàn sát dân thường Afghanistan một cách dã man, từ chối đàm phán, đàn áp bạo lực, người chết và bị thương nhiều vô số, đã thống kê được con số tử vong chưa? Có thể đưa ra con số cụ thể trong vòng một tuần không?” Khwaja cười lạnh, “Gorbachev không tuyên bố rút quân, sẽ bị cả thế giới này lên án chửi rủa.”
Thư ký đã hình dung ra, “Máy bay ném ra hơn chục nghìn kg thuốc nổ.”
“Tìm phóng viên chiến trường quốc tế viết, mặc kệ viết phóng đại đến mức nào, liên hệ với người viết chính, bảo nhanh gửi bản thảo đi. Chúng ta sẽ cung cấp tư liệu.”
“Vâng, vẫn còn rất nhiều phóng viên hy vọng có thể phỏng vấn ngài.”
“Phỏng vấn tôi để làm gì?”
“Họ tò mò về hoạt động của cục, tuy rằng ngài luôn kín tiếng, nhưng dù sao tên tuổi của ngài đã được công khai, nên thu hút rất nhiều sự chú ý. “
Khwaja vẫn là quý tộc từ trong xương tủy, cảm thấy chuyện phải xuất hiện là hạ thấp phẩm cấp, “Tôi không muốn nói chuyện với những người đó, có nói thì cũng toàn nói nhảm. Không nói nhảm thì cũng không thể nói với họ. Sau này cứ từ chối hết mấy chuyện này cho tôi.”
“Vâng.”[1] Ruộng vụ xuân: Vào mùa xuân, dự kiến cho vụ gieo cấy năm sau, bà con đốt ruộng, đốt sạch cỏ dại và hoa màu vụ trước để thuận lợi cho việc cày cấy vụ xuân mới