Chuyển Công Thành Thủ

Chương 26




Đường Văn Minh đẩy đẩy Phương Dịch đang đè trên người mình, nói: “Dậy, tôi muốn đi tắm.”

Phương Dịch ngậm vành tai hắn, hàm hồ đáp: “Tôi cũng đi…”

Đường Văn Minh từ chối cho ý kiến, Phương Dịch kéo hắn đứng dậy, Đường Văn Minh bỗng nhiên hưng trí bừng bừng nói với anh: “Ôm tôi qua !”

Phương Dịch bất đắc dĩ nhìn hắn, cuối cùng đành cam chịu ôm ngang đối phương lên, hai người trong phòng tắm lại triền miên một phen, đến lúc đi ra đã quá giờ ăn sáng.

Sau khi tắm rửa thoải mái xong, Đường Văn Minh bỗng nhiên nhớ ra một chuyện, hỏi Phương Dịch: “Ví tiền với di động của tôi đâu?”

Phương Dịch ánh mắt chợt lóe, biểu tình có phần cứng đờ. Đường Văn Minh hoàn toàn không nhận ra điểm khác thường ấy, anh lập tức đáp: “Còn ở chỗ Vạn Ngạn Dân, chắc anh ta quên thôi, để tôi gọi điện kêu đem lại đây.”

Đường Văn Minh nghĩ nghĩ, nói: “Hay là mời ảnh ăn bữa cơm đi, tiện thể cám ơn ảnh giúp đỡ.”

Phương Dịch cười nhìn hắn, nói: “Ừ… Cũng được, bây giờ còn biết ngoại giao với bạn tôi nữa cơ đấy.”

Đường Văn Minh không rõ ràng cho lắm, nhìn Phương Dịch: “Anh không thích tôi tiếp xúc với bạn bè anh? Không thành vấn đề, tôi đưa anh tiền, anh mời Vạn Ngạn Dân ăn cơm xem như giúp tôi cám ơn đi.”

Phương Dịch thấy Đường Văn Minh hiểu lầm ý mình, vội vàng giải thích: “Tôi không có ý đấy, chỉ là cao hứng vì em nguyện ý hòa nhập vào sinh hoạt của tôi thôi, đây là một bước tiến tình cảm lớn của mình.”

Đường Văn Minh biểu tình nhất thời không được tự nhiên, ánh mắt né tránh, cuối cùng cười ngượng ngùng nói: “Dù sao anh cũng quen Tống Kiến Quốc …”

Phương Dịch thấy hắn có phản ứng này thì cười thầm trong lòng nhưng không biểu hiện ra mặt, gật đầu đáp: “Đúng vậy, hay là hẹn hai người đó đi ăn cho mọi người làm quen với nhau, kết giao bằng hữu.”

“Được đó !” Đường Văn Minh lập tức đáp ứng, cảm giác xấu hổ trong lòng bỗng chốc tiêu biến hết.

“Vậy đến quán cơm của tôi đi, dù sao em cũng chưa đến bao giờ.”

Đề nghị của Phương Dịch lập tức khơi dậy hứng thú của Đường Văn Minh, ánh mắt hắn sáng lên: “Quán cơm của anh như thế nào?”

Phương Dịch niết niết cằm hắn, nhăn mũi nhướn mày cười nói: “Đến là biết.”

Đường Văn Minh đối với hành động nhử nhử này tỏ vẻ khinh bỉ.

Thời gian chốt vào buổi tối, Phương Dịch cảm giác Đường Văn Minh mặt đầy vết thương đi ra ngoài không tốt lắm, hắn ngược lại là không sao cả.

“Vết sẹo là huân chương của đàn ông, được dịp đem ra khoe khoang.”

Phương Dịch bất đắc dĩ thở dài, thằng nhóc thần kinh thô này khiến anh từ quan tâm thương tiếc chuyển thành bất đắc dĩ.

Tống Kiến Quốc nhận được điện thoại từ Đường Văn Minh thiếu chút nữa kêu cha gọi mẹ, mắng xối xả Đường Văn Minh cái đồ không có lương tâm, qua bao lâu mới chịu gọi điện báo bình an, chằng thèm để ý tới tâm hồn yếu đuối của y.

Đường Văn Minh chỉ phi thường lạnh lùng ném xuống một câu “Tối nhớ đến” rồi cúp máy, khiến cho Tống Kiến Quốc ở đầu kia điện thoại cảm xúc đang lên tới cao trào một hơi nghẹn trong cổ, phun không được mà nuốt cũng không xong, cuối cùng y tức giận quyết định buổi tối phải ăn cho Đường Văn Minh sạt nghiệp, vì thế y giảm phần cơm trưa, chỉ ăn một quả táo chống đỡ đến tối.

Kết quả khi đến mới biết đây là tiệm cơm của Phương Dịch, tâm nhất thời nguội lạnh, kế hoạch của mình thế là phá sản rồi, quán của Phương Dịch còn cần Đường Văn Minh trả tiền sao?

Thấy Tống Kiến Quốc vẻ mặt âm dương quái khí nhìn mình, Đường Văn Minh sờ sờ mặt cách mấy tầng băng vải, hỏi: “Vết thương trên mặt tớ đáng sợ như vậy sao?”

Tống Kiến Quốc khinh thường nhìn hắn, nói: “Vết thương nho nhỏ thôi mà, có cần để ý như vậy không? Chả man gì hết !”

“Ít ra man hơn cậu !” Đường Văn Minh khinh bỉ gấp đôi, quệt miệng liếc nhìn bụng y, cười nhạo nói: “Chưa đến 30 đã có bụng bia, man ghê !”

Tống Kiến Quốc hít sâu hóp bụng, phẫn hận trừng Đường Văn Minh, y thân cao 1m86, 180 cân (cỡ 90kg), thoạt nhìn rất khỏe mạnh, tuyệt không hề béo.

Tống Kiến Quốc không có cơ bắp rắn chắc như Đường Văn Minh và Phương Dịch, bởi vì không chịu tập luyện nên cả người bèo nhèo, được cái cao nên nhìn có vẻ to con mà thôi. Bụng bia là vì đi xã giao nhiều mà không chịu vận động, thỉnh thoảng lại bị Đường Văn Minh đem ra chê cười khiến y buồn bực không thôi.

Đường Văn Minh thấy Tống Kiến Quốc quẫn bách, cười ha ha dùng lực vỗ lên bụng y một cái, vẻ mặt đắc ý, Tống Kiến Quốc tức giận chỉ muốn cào nát mặt hắn.

Trong lúc hai người nói chuyện vu vơ, Phương Dịch đã dẫn Vạn Ngạn Dân đến. Vừa rồi anh lấy cớ bàn chuyện làm ăn để lôi Vạn Ngạn Dân đi, thật ra là muốn xác nhận xem di động Đường Văn Minh đã chuẩn bị xong chưa, vừa đến nơi liền làm như không có việc trả lại đồ cho hắn, Vạn Ngạn Dân ở một bên quan sát vẻ mặt đầy phức tạp.

Mấy người giới thiệu qua lại một phen, sau đó kéo nhau lên phòng.

Quán cơm tư nhân của Phương Dịch không lớn, là một căn nhà hai tầng cũ nằm ở ngoại thành mang kiến trúc châu âu của thế kỷ trước, bốn phía chung quanh tương đối yên lặng, bên trong được trang hoàng rất rộng rãi, tầng một là không gian mở, tầng hai là các gian phòng độc lập, bày biện thập phần lịch sự tao nhã. Vị trí quán cơm không được tốt lắm nhưng khách đến không ít, đại sảnh tầng một đã kín bàn, về phần tầng hai nghe nói đều đã được đặt hết.

Tống Kiến Quốc nhìn menu một chốc, líu lưỡi thì thầm với Đường Văn Minh: “Chỗ này chả khác gì khách sạn năm sao, không hiểu sao lại đông khách như vậy.”

Đường Văn Minh đáp: “Chắc là đồ ăn ăn ngon.”

Phương Dịch ngồi cạnh Đường Văn Minh, Tống Kiến Quốc nói gì anh đều nghe thấy, cười nói với y: “Ít nhiều cũng nhờ ông chủ Vạn kéo các ông chủ lớn đến đây xã giao, giúp tôi nổi tiếng, bằng không tôi chết đói sớm.”

Vạn Ngạn Dân nhịn không được trợn trắng mắt, nói: “Sao lại thế, nhà hàng được như ngày hôm nay đều nhờ sức quyến rũ khôn cùng của Phương đại thiếu gia, khiến đàn ông phụ nữ trong thành phố bị mê hoặc đến thất điên bát đảo, tình nguyện đem tiền đến mới có cục diện náo nhiệt như ngày hôm nay.”

Đường Văn Minh quay sang mở to hai mắt nhìn Phương Dịch: “Thật à?”

Phương Dịch cười giảo hoạt, đáp: “Em nói xem?”

Đường Văn Minh bĩu môi gật đầu có chút đăm chiêu: “Có khả năng.”

Phương Dịch bật cười, ôm chầm hắn hôn một cái.

Vạn Ngạn Dân bịt kín mắt, trong lòng kêu rên một mảnh, anh mày không muốn xem gay show ân ái.

Tống Kiến Quốc đã nhìn quen, phản ứng không khoa trương như Vạn Ngạn Dân, y cẩn thận nghĩ nghĩ, nói: “Những người dưới kia ăn mặc ngược lại là nhân khuôn cẩu dạng, xem ra không phải kẻ nghèo, thành phố B có nhiều người giàu từ khi nào vậy?”

“Hiểu rồi, bây giờ mọi người đều thích làm giàu, chỉ có tớ là nghèo vẫn hoàn nghèo.” Tống Kiến Quốc vẻ mặt thất bại nói.

Đường Văn Minh nghe vậy khinh bỉ y, Tống Kiến Quốc thấy thế nhất thời tức giận, chỉ mặt hắn mắng: “Cậu mẹ nó cũng là kẻ có tiền ! Một mình hưởng mấy căn nhà kìa !”

Vạn Ngạn Dân nghe vậy đánh giá Đường Văn Minh vài lần, quay sang nhướn mi nháy mắt với Phương Dịch. Phương Dịch không nhìn hắn, gọi phục vụ đem đồ ăn lên, đoạn nói với Tống Kiến Quốc: “Hai người lần đầu tiên đến đây, tôi gọi toàn đồ nổi tiếng của quán, hi vọng hai người nếm thử xong cho xin ít nhận xét.”

“Ai nha, anh nấu ăn ăn ngon như vậy, món ăn đặc sản ở đây nhất định ăn rất ngon !” Tống Kiến Quốc vội hỏi: “Trở về tôi nhất định sẽ giới thiệu với mọi người ở công ty, tranh thủ dẫn luôn sếp đến chỗ này ăn cơm.”

“Vậy thì thật cám ơn.” Phương Dịch cười nói.

Tống Kiến Quốc nhớ tới một chuyện, hỏi: “Aiz, lại nói tiếp vừa rồi ngoài cổng không nhìn thấy biển hiệu, tưởng chỉ là nhà dân bình thường thôi, vậy quán ăn này tên là gì.”

Không đợi Phương Dịch trả lời, Đường Văn Minh tranh nói.

“Cứ gọi là quán cơm gia đình có hơi ngắn gọn không? Một chút khí thế cũng không có.”

Tống Kiến Quốc nhất thời hết chỗ nói, không hiểu một quán ăn lót dạ còn cần khí thế làm gì.

Vạn Ngạn Dân lại nhướn mi nháy mắt với Phương Dịch, lực chú ý của Phương Dịch lại đặt hết lên người Đường Văn Minh, cố tình không nhìn hắn, khiến cho Vạn Ngạn Dân tức muốn ói máu.

Danh sách món ăn của quán quả nhiên là mỹ vị, đồ ăn sáng tạo, phần lớn đều là tự nghĩ ra hoặc là tổng hợp từ các nơi, có vài món chưa từng thấy ở đâu, đây là điểm khác biệt giữa quán cơm của Phương Dịch với những nơi bình thường khác.

Một bữa cơm cả khách và chủ đều vui.

Phương Dịch khui hai bình rượu, Đường Văn Minh giữa chừng ra ngoài đi WC. Từ WC bước ra có điểm choáng váng, thiếu chút nữa đụng vào người khác, hắn còn chưa mở miệng đối phương đã vội giải thích. Hắn phất phất tay tỏ vẻ không thèm để ý cũng không nhìn kỹ người kia, xoay người định đi, không ngờ người nọ lại gọi hắn.

“Văn Minh, là cậu sao?”

Đường Văn Minh cảm giác thanh âm này có vẻ quen, hắn xoay người lại, chớp mắt, tập trung tinh thần nhìn người nọ. Người này cao tầm trung, dáng người tiêm gầy, màu da hơi tái, tóc mái buông rũ trên mi mắt, ánh mắt thập phần xinh đẹp.

Ánh mắt này từng khắc sâu trong đầu hắn chưa bao giờ quên.

Đường Văn Minh giật mình, thân thể run lên như là bị điện châm chích, cả người toát mồ hôi lạnh, bao nhiêu men say đều bay hết.

Có một số người từng tổn thương bạn, cứ nghĩ mình có thể quên họ, mà khi gặp lại mới biết người đó vẫn còn in sâu tận đáy lòng.

Triệu Mặc Quân.

Đường Văn Minh nghiến răng, hắn thậm chí gọi không ra cái tên này.

Người này từng có được toàn bộ tình yêu của hắn, cũng là người đạp hắn vào ao lầy, từng hình ảnh trong quá khứ lần lượt lóe lên trong đầu.

Năm đó hắn đâm đầu yêu cậu không đắn đo, mù quáng, biến thành cả người đầy thương tích, kết quả chỉ là một trò cười.

Tình yêu của hắn trở thành một trò cười, tự mình đa tình tự cho là đúng. Triệu Mặc Quân chung quy chỉ coi hắn là công cụ, một công cụ cậu dùng để đánh cược với người đàn ông của cậu. Kết quả là người đàn ông kia chỉ khinh thường, với gã Đường Văn Minh chẳng bằng mười xu, vì thế Triệu Mặc Quân bỏ qua hắn.

Biết chân được tướng Đường Văn Minh bị nỗii tuyệt vọng bao phủ, cả người giống như bị ném vào máy xay thịt, bị nghiền dập nát. Hắn bị hận ý ngập trời chiếm lấy, dây dưa với Triệu Mặc Quân, làm rất nhiều chuyện mà hiện tại hắn không muốn nghĩ lại, cục diện trở nên rất khó coi, ngay cả ba mẹ luôn luôn để hắn tự do trưởng thành cũng phải ra mặt ngăn cản hành vi điên cuồng của hắn.

Cuối cùng Liễu Trạch Phong đưa Triệu Mặc Quân ra nước ngoài, từ đó Đường Văn Minh không còn gặp cậu nữa, cũng kết thúc tình yêu ba năm.

Ròng rã sáu năm, Đường Văn Minh không nhớ đến đoạn ký ức khó chịu này nữa, người này lại không hề báo trước cứ như vậy xuất hiện trước mặt hắn, khiến bức tường bảo vệ hắn dựng lên bao năm qua nhất thời đổ vỡ.

Sự xuất hiện của người này nhắc nhở hắn từng hèn mọn, hắn cảm thấy chịu không nổi nữa, hận ý trong lòng khiến hắn kinh ngạc, nguyên lai đã qua nhiều năm như vậy mà hắn không thể buông xuống