Chuyển Công Thành Thủ

Chương 22




Thời điểm Đường Văn Minh tỉnh lại phát hiện mình đang nằm ở một nơi xa lạ, mặc áo ngủ xa lạ, hắn sờ sờ băng gạc trên mặt, ngồi trên giường cẩn thận nhớ lại nửa ngày trước đã phát sinh chuyện gì.

Hắn kéo kéo áo ngủ bằng gấm trên người, nói: “Ai thay quần áo cho mình thế này? Đừng nói là cái tên Long gì gì kia nha?”

“Không sai, chính là em.”

Một giọng nói đột ngột vang bên tai làm Đường Văn Minh sợ tới mức nhảy dựng lên, quay lại liền thấy Long Quân Diệp vẻ mặt mê luyến nhìn mình.

“Cậu vào từ lúc nào? ! Sao không lên tiếng, muốn hù chết tôi sao !”

“Em vào từ lúc chủ nhân đang ngẩn người.” Long Quân Diệp đi đến bên cạnh, ngửa cổ nhìn Đường Văn Minh đứng sừng sững trên giường, ôn nhu nói: “Chủ nhân, thân thể ngài em đã cẩn thận kiểm tra qua, những chỗ khác hoàn toàn không có vấn đề, có điều khi em giúp ngài triệt lông hình như chỗ đó không hoàn toàn cương lên được, không biết có phải do di chứng gãy dưa lần trước hay không.”

“Ngài có thử bắn tinh lần nào chưa?” Long Quân Diệp vẻ mặt lo lắng nhìn Đường Văn Minh.

Đường Văn Minh sửng sốt một lát, hoàn toàn không hiểu tại sao mình phải đàm luận chuyện “qua qua” cương cứng cùng vấn đề bắn tính với kẻ “ước pháo” thất bại xa lạ này.

“Chủ nhân…” Long Quân Diệp thấy Đường Văn Minh trừng mình không nói lời nào, tưởng rằng hắn tức giận, thò tay vuốt đùi hắn nhẹ nhàng ma sát, nói: “Đừng lo lắng, em nhất định sẽ giúp ngài trở lại như bình thường, bất quá ngài không thể khôi phục bình thường cũng không sao, em có thể cho ngài đạt cao trào từ mặt sau…”

Tay y dọc theo bắp đùi Đường Văn Minh di động về phía sau, tuy lúc giúp Đường Văn Minh thay quần áo y đã sờ mó toàn thân hắn một lượt, thế nhưng sờ qua một lớp quần áo ngược lại càng làm cho người ta hưng phấn.

Đường Văn Minh từ khi “qua qua” bị thương cũng từng có tiếp xúc thân mật với người khác, thế nhưng chân chính làm được đến cuối cùng chỉ có một mình Phương Dịch.

Hơn nửa năm này, người chân chính “qua lại” với hắn cũng chỉ có mỗi Phương Dịch. Gần đây hắn lại thường xuyên “vận động” cùng Phương Dịch, có lẽ đã thành thói quen, đột nhiên một kẻ không quen thân có những hành động thân cận như vậy khiến hắn tâm sinh phản cảm. Thời điểm tay Long Quân Diệp mò lên cặp mông, Đường Văn Minh theo bản năng trực tiếp cho Long Quân Diệp một cước.

Long Quân Diệp không kịp đề phòng bị đá ngã xuống đất. Y không hề phẫn nộ, vẻ mặt ngược lại hưng phấn, y che nơi bị đá trước ngực, quỳ rạp trên mặt đất nói với Đường Văn Minh: “Đúng ! Chính là như vậy ! Chủ nhân ngài hãy chà đạp em nữa đi ! A ~~”

Đường Văn Minh bị tiếng kêu tiêu hồn này làm cho bừng tỉnh. Sau khi ý thức được mình đang làm cái gì, hắn chẳng còn tâm trí nào mà suy xét nguyên nhân vì sao mình lại cảm thấy chán ghét khi bị Long Quân Diệp đụng chạm. Bằng bản năng đánh hơi nguy hiểm của phần “con”, hắn hiện tại chỉ muốn trốn thoát khỏi nơi này.

Không kịp ngẫm nghĩ nữa, Đường Văn Minh lướt qua Long Quân Diệp, chân trần chạy ra khỏi cửa. Cửa không khóa, Đường Văn Minh dễ dàng chạy ra ngoài, sau đó đâm sầm vào một tấm lưng; hắn ngẩng đầu nhìn, vừa vặn người nọ cũng quay lại nhìn hắn, hai người đều cảm giác đối phương rất quen mắt, cuối cùng Đường Văn Minh nhận ra người này chính là một trong bốn gã áo đen. Vốn là đối phương không đeo kính đen nên hắn nhất thời không nhận ra, thế nhưng trên khóe miệng người này có một cục nhọt to đùng khiến gương mặt tang thương của gã tăng thêm một phần sức sống, vì thế ấn tượng của Đường Văn Minh về gã khá sâu.

Anh dai mặt mụn nhìn Đường Văn Minh một lát mới “A” một tiếng, nhớ ra đây là người Long thiếu bắt về, thấy hắn đi ra lập tức thò tay cản lại, nói: “Ngài không thể đi !”

“Đại ca, em bị bắt cóc đó, đây chính là phạm pháp, đại ca cho em ra ngoài đi, em đến đồn cảnh sát tuyệt đối sẽ không khai anh ra đâu.” Đường Văn Minh miệng thì cầu xin nhưng ánh mắt lại nhìn loạn chung quanh, tìm kiếm kẽ hở có thể đột phá.

“Tôi mới 20, không phải đại ca gì hết, ngài gọi sai rồi.” Anh dai mặt mụn dùng thân thể lực lưỡng che trước mặt Đường Văn Minh, cất cao giọng nói.

“20? !” Đường Văn Minh nhất thời quên cả chạy, nhìn chằm chằm khuôn mặt đầy nếp nhăn và tàng nhang của mặt mụn đại ca, vẻ mặt không tin, nói: “Đại ca mà 20 thì em chính là 15 ! Ăn gian tuổi cũng đừng quá khoa trương !”

Đại ca mặt mụn cảm thấy tủi thân bởi vì gã đúng là chỉ mới 20 tuổi thật, bộ dạng thế này cũng không phải lỗi của gã nha ! Gã ưỡn cao ngực nói với Đường Văn Minh: “Dù sao ngài cũng không thể ra ngoài.”

Đường Văn Minh còn đang khiếp sợ vì tuổi thật của đối phương, Long Quân Diệp đã đi tới phía sau hắn. Nghe Đường Văn Minh và mặt mụn đối thoại một phen, cảm thấy chủ nhân của mình đúng là rất đáng yêu, chỉ vì vấn đề tuổi tác của một người xa lạ mà quên luôn cả chạy trốn, trái lại khiến y muốn chà đạp hắn.

Mặt mụn đại ca mắt thấy Long Quân Diệp đến, lập tức động đậy cơ thể cúi đầu hành lễ chào y, hô lớn: “Long thiếu !”

Đường Văn Minh đứng ngay cạnh bị gã dùng đầu đẩy một chút, hắn lui về phía sau hai bước trực tiếp ngã vào lòng Long Quân Diệp, được y đỡ lấy. Long Quân Diệp dùng chân đóng cửa lại, cúi đầu rúc vào cổ Đường Văn Minh hít một hơi, cọ mặt lên vai hắn, cổ họng khàn khàn nói: “Chủ nhân… Em không chờ được nữa …”

Đường Văn Minh suy đoán một chút, tên này biết dưa chuột hắn không thể dùng, như vậy ‘không chờ được nữa’ hẳn là không chờ được muốn hái cúc hoa của hắn đi.

Hắn thật sự không ngờ được làm công nhiều năm như vậy chưa từng có tiểu thụ nào vội vàng muốn hái dưa hắn, vậy mà mới chuyển hệ chưa lâu cư nhiên lại có người quỳ xuống cầu xin hắn cho liếm cúc hoa, chẳng lẽ đây chính là “vô tâm sáp liễu, liễu rợp bóng” trong truyền thuyết sao?

Đường Văn Minh còn đang miên man suy nghĩ, Long Quân Diệp đã vói tay vào trong quần áo nắm lấy một bên nụ hoa của hắn.

Đường Văn Minh bị kích thích một phen, vội vàng đẩy Long Quân Diệp ra. Vốn muốn đánh y một trận, không ngờ đầu óc chợt choáng váng, dưới chân mềm nhũn, thân thể trực tiếp ngã nhào xuống đất, may mà Long Quân Diệp đỡ hắn kịp thời.

Đường Văn Minh chỉ cảm thấy cả người đổ mồ hôi lạnh, tay run như kiểu bị Parkinson, toàn bộ khí lực như bị hút khô, thân thể mềm nhũn vô lực.

“Cậu… Cậu cho tôi uống thuốc gì? Vì sao… cả người tôi vô lực…”

Long Quân Diệp sờ sờ cái trán ướt mồ hôi của hắn, đáp: “Ngài đã ngủ cả một ngày, vẫn chưa ăn gì, chắc là đói bụng đi?”

“A?”

Đường Văn Minh nghĩ lại đích xác là triệu chứng lúc đói, hắn run run rẩy rẩy túm chặt quần áo Long Quân Diệp, nói: “Cơm… Cho tôi ăn cơm…”

Long Quân Diệp chớp mắt, Đường Văn Minh nhu nhược nằm trong lòng y như vậy bộ dáng không thể chống cự thật sự là rất dụ hoặc, xét về mặt vũ lực tựa hồ y kém Đường Văn Minh một chút, nếu Đường Văn Minh ăn no khẳng định y đánh không lại, làm sao bây giờ?

Đường Văn Minh đói đến độ tâm hốt hoảng, thấy Long Quân Diệp nửa ngày không ho he gì, hắn cắn chặt răng thầm nghĩ hảo hán không so đo thiệt thòi trước mắt, đầu tiên phải có sức đã, đợi ăn no xong lại nghĩ biện pháp chạy sau.

Hắn nhớ lại biểu tình cùng giọng điệu bất lực của một số tiểu thụ hồi trước, sau đó chớp chớp mắt ra sức trừng ngược, thanh âm cố gắng mềm mại hết sức có thể nói với Long Quân Diệp: “Cậu… Chỉ cần cậu cho tôi ăn, cậu muốn làm gì tôi cũng được…”

“Làm cái gì cũng được?” Long Quân Diệp nuốt nuốt nước miếng, cả người nóng lên theo dõi hắn, hỏi: “Ngài nói thật?”

“Ừm.” Đường Văn Minh cụp mi mắt, bộ dáng mềm mại không xương dựa sát vào lòng Long Quân Diệp khiến y kích động cả người phát run, hung hăng ôm chầm lấy hắn.

Đường Văn Minh nằm trong lòng y trợn trắng mắt âm thầm đắc, ý mình đúng là rất có thiên phú diễn trò nha, Long cái gì đó bị mình lừa ngọt ngay lập tức, ha ha ha !

Thực ra cơ thể Đường Văn Minh rất cường tráng, lần này ra vẻ ta đây nếu để người khác thấy nhất định buồn nôn muốn chết, nhưng Long Quân Diệp lúc này đang còn u mê, Đường Văn Minh làm cái gì y cũng cho là tốt là hay hết, không hề cảm thấy có gì không ổn, huống chi Đường Văn Minh đã đáp ứng cho y muốn làm gì thì làm, chỉ bằng điểm này đã khiến y không còn tâm tư nghi ngờ.

Long Quân Diệp gọi người đưa đồ ăn tới, còn dặn dò riêng một phen, đến khi Đường Văn Minh biểu tình bất mãn nhìn chén cháo hoa trước mặt, y mới cười giải thích: “Cả ngày ngài chưa ăn gì, trước hết ăn chút đồ thanh đạm làm ấm dạ dày, đợi đến cơm chiều chúng ta lại ăn ngon.”

Đường Văn Minh bắt được trọng điểm, hỏi: “Bây giờ là mấy giờ?”

Long Quân Diệp sờ mắt cá chân hắn, đáp: “Bây giờ là ba giờ rưỡi chiều.”

Đường Văn Minh nhịn xuống xúc động muốn đá y một cái, chậm rãi uống nốt cháo.

Có lẽ là quá đói bụng, Đường Văn Minh hai ba phát liền húp sạch sẽ, hắn còn muốn uống thêm một chén nữa, bị Long Quân Diệp lấy lý do không thể ăn uống quá độ cự tuyệt, hắn đành phải buông tay.

“Đây là chỗ nào?”

“Biệt thự phía Tây của em.”

Phía Tây? ! Cách nhà hắn hơn phân nửa thành phố a ! Đường Văn Minh bỗng nhiên cảm thấy hi vọng chạy trốn quá xa vời, hắn nhìn nhìn áo ngủ trên người, hỏi: “Quần áo của tôi đâu?”

“Quần áo ngài bị bẩn, em kêu người ném đi hết rồi, dù sao ngài có mặc hay không cũng không quan trọng, ở đây không ai dám nhìn ngài.” Long Quân Diệp cười nói.

Đường Văn Minh rùng mình một cái, người này nhất quyết không cho hắn chạy sao ! Hắn vẫn chưa chết tâm, lại hỏi: “Vậy di động với ví tiền của tôi đâu?”

Long Quân Diệp cười đến là ngọt ngào, đáp: “Cái này đợi khi nào ngài về nhà em sẽ trả.”

“Tôi có thể về nhà?”

“Đương nhiên.” Long Quân Diệp vuốt ve cẳng chân hắn, ngón tay vân vê vẽ vài vòng trên đùi, nói: “Em cũng là công dân chấp pháp, làm sao dám làm loại chuyện tù cấm này được?”

Không phải bây giờ mi đang làm sao? Đường Văn Minh đè lại bàn tay đang chu du trên đùi mình, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tôi vừa cơm nước xong, không thích hợp làm vận động kịch liệt.”

Long Quân Diệp bổ nhào lên người hắn, thở hổn hển nói: “Vận động sau bữa cơm có ích cho thân thể.”

Đường Văn Minh khóc không ra nước mắt, đáng thương cho hắn mới ăn có mỗi một chén cháo không, cả ngày đói bụng căn bản là cơ thể không thể hồi phục nhanh như vậy được!

Thời điểm hắn nhận mệnh chờ bị bạo cúc, Long Quân Diệp thò tay lên đầu giường sờ soạn vài cái, mặt tường bỗng lung lay một trận, cuối cùng mở ra một cánh cửa có thể cho hai người trưởng thành đi qua.

Đường Văn Minh ngạc nhiên bò dậy thò đầu nhìn vào bên trong, Long Quân Diệp nắm lấy tay hắn dụ dỗ: “Đến… Cho ngài xem bộ sưu tập của em.”

Trực giác Đường Văn Minh mách bảo là không nên nhìn, nhưng trong lòng hắn lại rất hiếu kì, dưới sự dẫn dắt của Long Quân Diệp, hắn vẻ mặt rối rắm vào phòng cùng y.

Hắn nhìn căn phòng bày biện mấy thứ kỳ quái thì không hiểu ra sao, chỉ cảm thấy một số thứ trong đó hình như đã nhìn thấy ở đâu. Trong lúc hắn đánh giá xung quanh, Long Quân Diệp đóng cửa phòng lại.

Khi Đường Văn Minh nhận ra thì Long Quân Diệp đang cầm một sợi xích sắt nối liền với vòng cổ bằng da đi về phía hắn. Đường Văn Minh đầu óc xoay chuyển, cuối cùng cũng nhận ra thứ này, đây không phải xích chó sao? Long gì đó vì sao lại cầm thứ này, mẹ kiếp ! Tên này cười thật quỷ dị !

Đường Văn Minh dùng lực đập tường, cửa này ngay cả tay cầm cũng không có ! không biết đóng lại như thế nào !

Long Quân Diệp gò má ửng hồng rất bất thường, y thở phì phò nói với Đường Văn Minh: “Chủ nhân, đừng sợ… Lại đây… em đeo vào cho…”