Chuyện Con Cóc Thích Sờ Mông

Chương 6




11.

Được rồi được rồi, biết đầu óc anh nhanh như mạng 5G rồi, không cần phải nhắc tôi như thế.

Cố Kham: "Gửi thời khóa biểu của em cho tôi."

Tôi: "Để làm gì?"

Cố Kham: "Để sắp xếp công tác cho em."

Được rồi, đồ gian thương độc ác, tôi gửi thời khóa biểu cho hắn xong thì cũng vừa về tới ký túc xá.

Tôi không thèm để ý Cố Kham có trả lời hay không, cứ thế ôm quần áo đi tắm rửa.

Buổi tối.

Nhìn gian phòng lớn đông đen những người là người, tôi biết ngay không nên tin cái mỏ xạo ke của con bạn.



Thế này mà gọi là không ai rảnh đi để ý tôi đấy á, rõ ràng bước chân vào đây thôi cũng cần rất nhiều lòng can đảm đấy nhé.

Tôi còn chưa kịp chuồn êm thì con bạn quý hóa của tôi không biết từ đâu xông ra, lôi tuột tôi vào trong, sau đó tùy ý tìm một góc ngồi xuồng, tôi còn chẳng nhận ra được người nào ngồi cạnh.

Nhưng vẫn rất thân thiện bắt chuyện với tôi, tôi cũng chỉ đành nở nụ cười gượng gạo giả trân gật đầu đáp lại.

"Hai ngày nay làm cóc tôi đâu có thấy bà hướng nội rụt rè như vậy đâu, sao giờ lại cứ như học sinh tiểu học vậy, tay ướt nhẹp mồ hôi rồi kìa.

Tôi quẹt mồ hôi lên đùi con bạn, trả thù một phen, kết quả là nó cũng chẳng thèm để ý tới, quay đầu tám với người khác mất tiêu rồi.

Còn tôi chỉ có thể ngồi trong góc ăn đồ, sau đó thuận tay cầm cốc nước giống như là nước trái cây trên bàn lên nốc một hơi, lập tức phát hiện ra, nước trái cây cái con khỉ, rõ ràng là rượu trái cây!

Thế nhưng rượu đã nuốt xuống bụng rồi, cũng không thể làm gì nữa, tôi biết rõ cái thân già này chơi hệ đô bất tỉnh (đô bất tử là ngàn chén không say, đô bất tỉnh là hít một hơi cũng xỉn), bây giờ lỡ quất một ngụm kha khá rồi, không biết lát nữa rượu ngấm thì sẽ biến thành dạng gì.

Cho nên tôi chuẩn bị về trường sớm.

"Mình bà có đi được không đấy?"

Tôi lắc lắc đầu, bây giờ vẫn còn duy trì tỉnh táo được.

"Vẫn còn gắng được, nhưng nếu còn không đi, thì lát nữa không về được đâu."

"Vậy bà về tới nơi nhớ nhắn tin cho tui nha."

"Ô kê con dê."



12.

Nói xong, tôi bèn tự đi ra ngoài, lúc đi ra tới hành lang, bị gió thổi một phát, đầu óc càng giảm độ tỉnh táo.

Hóa ra trong truyện hay viết gió thổi một phát tỉnh cả người là nói xạo cả, bị gió thổi một phát, đầu óc tôi càng thêm mơ hồ.

Lúc ra tới cổng, mặt tôi hình như đỏ hết cả lên luôn.

"Ối!"

Đúng là họa vô đơn chí, không xui thì thôi, đã xui là phải xui tận mạng, chẳng hạn như lúc đầu óc không tỉnh táo thì sẽ bị trật chân.

Lê cái chân què, tôi ngồi xuống bậc thang bên cạnh, đang nghĩ xem có nên gọi điện cho con bạn tới đón mình hay không.

Thì bất chợt nghe thấy một thanh âm quen thuộc vang lên trên đầu.

"Bé cóc, ngồi đây làm gì thế?"

Tôi mơ màng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ để ý tới đường cong quyến rũ lộ ra khi ai đó nghiêng người.

Đầu óc co rút, tôi chỉ vào Cố Kham hô lên: "Mông bự, cưng nói ai đấy?"

Hô xong, không khí thoáng chốc ngưng kết lại, không đợi Cố Kham lên tiếng, tôi đã kịp phản ứng, lần này đúng là đầu óc tỉnh táo ngay tắp lự.

Tôi đứng bật dậy, kết quả là quên mất chân mình bị trật khớp, thế là lại rơi vào một tình cảnh vô cùng lúng túng.

Tôi bổ nhào về phía Cố Kham, hắn cũng rất tốt bụng đỡ lấy tôi.

Nhưng tôi còn chưa kịp mừng thì đã thấy mấy ngón ta thon dài của Cố Kham chộp lấy gáy tôi, khiến tôi không thể động đậy.

Sau đó tôi bị Cố Kham túm gáy lôi ra khỏi người hắn. Hắn hơi khom lưng, nghiến răng nghiến lợi hỏi tôi:

"Bé cóc, câu vừa nãy tôi chưa nghe rõ lắm, em có dám nhắc lại lần nữa không?"

Tôi dám không ấy à?

Đương nhiên là không dám rồi!

Ngón tay Cố Kham vô thức túm chặt gáy tôi, khiến tôi có cảm giác lúc này mình giống như một con mèo bị quắp cổ vậy.

"Anh mình à, liệu có khả năng người vừa nói chuyện không phải là tôi hay không? Liệu có một khả năng khác là anh nghe nhầm hay không?"